Kẻ Ở Lại - Phần 7
– Vâng
Cạch. Sau tiếng mở cửa là chị vào.
– Tuấn chắc kém tuổi tôi nhỉ?
– em 84
– Ừ. Kém 3 tuổi. Vậy chị nói thẳng luôn nhé. Em làm việc phải hết sức cẩn thận. Lần đầu nên chị chỉ cảnh cáo. Không được để việc này xảy ra nữa. Hiểu chưa?
Ngạc nhiên vì đang nghĩ sẽ bị trừ lương cơ. Vậy mà lại chỉ cảnh cáo. Gã tươi như hoa ra khỏi phòng trong sự khó hiểu của ông quản lý.
Từ lần ấy. Gã có thiện cảm hơn với chị. Hay nói chính xác hơn là cái vẻ kiêu sa của chị trong suy nghĩ của gã cũng giảm đi mấy phần. Gã để ý tới chị nhiều hơn. Phải nói là chị đẹp thật. Đẹp chứ không phải xinh. Vì với gã định nghĩa giữa xinh và đẹp hoàn toàn khác nhau. Xinh để dành cho con gái còn đẹp để dùng cho phụ nữ. Mà khác nhau giữa con gái với phụ nữ thì chắc ai cũng hiểu rồi. Chị đẹp theo kiểu đằm thắm. Nhất là những lúc chị thả tóc hay buộc hờ. Về phía chị. Gã cũng thấy có gì đó khang khác. Không biết phải tả như nào nhưng chị hay nhờ gã mấy việc nhỏ nhỏ. Thi thoảng là đống giấy tờ. Hay là xếp cái bàn cái ghế trong phòng chị. Chị cũng hay đùa gã.
– Về cạo ngay râu đi. Già thế gái nó tưởng vợ con đầy đủ nó không dám tán đâu
– Xùy. Em vẫn còn trẻ mà. Bộ râu ngoại giao này em chỉ tỉa thôi chứ không cạo đâu. Nuôi nó hơn cả nuôi thân đấy…
Mỗi lần thế chị lại cười vì cái mặt cau có nghiêm nghị của gã.
Dù vậy thì gã biết vẫn luôn phải giữ khoảng cách với chị. Gã không muốn trèo qua cái ranh giới đặt sẵn trước mặt để rồi lại chuốc trái đắng. Gã sợ… Sợ cái tiếng đào mỏ….
Tối hôm nay lúc kết thúc ca làm chị rủ mọi người đi nhậu để làm quen. Khỏi phải nói mấy ông kia gật đầu lia lịa như thế nào. Vì từ cái cách nhìn chị của chúng nó thì ai cũng biết rồi. Chị bảo gã thì gã từ chối vì nhà xa. Ngẫm nghĩ một lúc chị bảo
– Xe chị không thiếu
– chứ còn xe em? – gã nhăn mặt hỏi
– Mai khác có cách. Cứ đi đã.
Có vẻ như ý chị cũng là ý của số đông nên gã phải đi. Gã vẫn leo lên xe thằng Minh. Còn chị đi một mình. Đến quán rượu chị đẩy gã vào trong góc xong ngồi luôn bên cạnh. Đêm hôm mà cả đám hò hét inh ỏi cái quán nhà người ta. Cứ dô với chả uống. Chị uống rượu cũng không phải dạng vừa. Ai mời cũng nhận mà còn mời lại luôn. Gã vừa uống vừa cầm chừng mà chị cũng kho cho. Mời liên tục….
Tàn bữa thằng nào cũng phê. Mặt đỏ như gấc. Chị có vẻ cũng ngà ngà nên lúc đi thanh toán cũng hơi loạng choạng. Thanh toán xong ông nào ông nấy lên xe về hết. Gã đang ngơ ngác vì thằng Minh đèo gã đã lượn từ bao giờ rồi thì chị ngoắc ngoắc
– nhìn giề. Lên xe đi. Hay muốn ngủ ở đây?
– Ơ???
– Ơ a cái gì. Nhanh tôi còn về
– Vầng
– lấy xe đi – chị đưa gã chìa khóa xong quay mông ra ngoài luôn
Gã lấy xe ra thì chị đang đợi ngoài đường rồi. Thấy gã chị không nói gì lên xe rồi tựa đầu vào vãi gã thở đều. Chắc chị say rồi. Gã tự nhủ rồi vê ga đi thẳng về quán. Đi được nửa đường thì chị ngẩng đầu lên hỏi
– đi đâu đấy? Nhà cậu ở đường kia mà?
– Về quán em lấy xe chứ đi đâu?
Chị nghe xong gõ đầu gã cái rồi nói
– giời ơi. Đi về nhà đi. Mai tôi khác qua đưa cậu đi làm.
– Thôi. Không sao. Chị say thì về ngủ đi. Em tự về được rồi
– Tôi nói rồi. Quay lại nhanh… – chị ra lệnh
– …. – gã im lặng làm theo còn chị lại gục đầu vào vai gã.
– đi thẳng về nhà. Cấm đi vớ vẩn. Tôi vẫn tỉnh đấy
Câu nói của chị làm Gã bật cười. Say mắt ríu vào mà còn bày đặt. Gã đợi chị thở đều rồi quay đầu lại quán. Đỡ chị vào tận phòng rồi gã quay ra lấy xe đạp đi về. Lại một đêm lạnh nữa mà sao trong gã tự nhiên ấm áp lạ thường. Chẳng nhé…. Có lẽ không phải đâu…
Hôm nay vì có việc đi qua nên gã được trở lại nơi nơi đầu tiên được cất tiếng khóc chào đời. Không biết phải nói sao để diễn tả mọi thứ trong gã… Căn nhà nhỏ ngày ấy giờ là khu chung cư đồ sộ. Con đường và cây cầu lại thêm rộng hơn chỉ có mỗi dòng nước ngòi là vẫn vậy. Bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi… Gã thấy nhớ cái ngày xưa cũ….
Trở lại với câu chuyện ngày ấy…
– Tuấn – gã vừa tới quán thì chị đã lù lù gọi tên
– …. – gã tròn mắt nhìn
– vào đây chị nhờ – chị ngoắc ngoắc
Đi theo chị vào đến phòng mà vừa đóng cửa xong cái là chị đã kéo tai gã dựt dựt miệng liên tục
– Biết tội chưa? Hả? Hả? – mỗi lần hả là tay chị lại dựt dựt
– Chị làm gì đấy? Tội gì? – gã chống chế yếu ớt
– À. Lại còn không biết à? Quả này thì gấp đôi. Chừa cái tội không biết – chị vẫn không tha
– Thôi thôi. Cho em xin. Chị thả cái tai em ra đi. Rách mẹ nó giờ – gã vừa nói vừa cố gỡ tay chị ra.
– bỏ tay xuống. Không bỏ tôi càng kéo. Bỏ tay xuống nhanh…
– chị bỏ tai em ra trước đã. Có gì cũng phải hết sức bình tĩnh để giải quyết chứ.
Năn nỉ mãi chị mới bỏ tai gã ra rồi đi đâu đó vì có điện thoại… Lạ thật… Chẳng lẽ là chuyện hôm qua. Gã làm đúng rồi còn gì? Vác cái tai đỏ choe choét vì bị véo ra làm thì mấy đứa còn lại đã tới. Gã thấy thằng Minh là cứ túm cổ áo mà sút vào mông. Cho chừa cái tội bỏ mặc anh em. Tất nhiên là gã tính luôn cả chuyện chị thanh toán gã lúc nãy….
Dọn dẹp vừa xong cũng là lúc khách kéo tới. Đoàn khách này có lẽ là bạn chị nên chị ra đón từ cổng. Trong số ấy có một người tên Hoàng làm Gã chú ý tới. Một người đẹp từ cái dáng đi cho tới cách ăn nói nhưng điều khiến gã quan tâm là chị rất vui khi ở gần người đó. Một nỗi buồn hòa lẫn với lo lắng nào đó vây lấy gã. Thi thoảng gã lại ngó nghiêng mỗi lần chị và anh chàng kia nói chuyện cười đùa thế nên gã bị ông quản lý nhắc mấy lần vì cái tội chểnh mảng. Buổi trưa, gã ngồi thụp xuống cái ghế ở trong bếp vì mỏi. Khách thì càng lúc càng đông hơn. Chị chả biết từ đâu ra vỗ vai làm Gã giật cả mình nhưng rồi nhớ tới anh chàng kia và chị nên cái mặt gã nhăn lại.
– Đừng đùa. Em đang mệt…
Chị nhìn gã khó hiểu. Định nói gì đó mà lại có tiếng gọi nên chị cũng vội đi luôn. Gã thở một hơi dài rồi đứng dậy tiếp tục công việc…
Tầm tối thì cũng ngớt khách. Gã vặn người một cái để đỡ mỏi. Tiếng xương kêu răng rắc lạ tai làm cơ thể gã thoải mái. Rút bao thuốc lá trong túi quần ra làm một điếu. Gã ngửa cổ tận hưởng cái làn khói trắng đục. Bỗng gã giật mình nghĩ lại… Chắc không phải đâu. Chị đâu có là của riêng mình gã. Gã chưa bao giờ xác nhận cái tình cảm của mình với chị là có hay không. Có điều gã lại thấy khó chịu khi chị cười với người khác… Chẳng nhẽ gã đang ghen? Lấy tay vỗ vỗ vào mặt để tỉnh táo hơn. Thu dọn nốt đống đồ để còn đi về…
Đường về hôm xa đến lạ. Gã ngỡ ngàng nhận ra chị đang đi cùng Hoàng trên con xe tay ga. Hình như chị thấy gã nên gã cúi mặt xuống đạp xe đi tiếp. Không biết tại sao nhưng Gã muốn tránh ánh mắt của chị. Gã chẳng muốn nhìn vào đôi mắt xa xăm ấy nữa. Gã thấy ghen tị với anh ta. Giá mà nhà gã có điều kiện hơn thì có lẽ… Ừm… Giá mà… Nhưng suy nghĩ cứ thế đưa gã về xóm nhỏ. Trời lại mưa… tháng 12… Mưa buồn…
Một ngày mới lại đến. Cơn mưa rả rích suốt từ đêm qua mà giờ trời vẫn âm u. Mây đen che phủ cả một mảng trời y như những suy nghĩ của gã. Về mối quan hệ của gã với chị. Về gia đình gã về cả gia đình chị… Có lẽ gã đã yêu chị từ lúc nào rồi. Chỉ là gã chưa bao giờ xác nhận điều ấy với bản thân thế nên khi Hoàng tới cũng là lúc gã nhận ra sự thật một cách muộn màng… Nhưng có một điều chắc chắn là gã chẳng bao giờ với tới được. Chị là một cái gì đó quá xa vời. Và nếu đặt mình vào vị trí của chị. Gã cũng không bao giờ chọn gã. Một thằng bỏ học sớm. làm ra vài triệu bạc một tháng cùng căn nhà chỉ như cái bếp nhà người ta. Chính xác hơn là một thằng đàn ông không có tương lai. Hít một hơi dài rồi thở hắt ra.