Kẻ Ở Lại - Phần 3
– Con người thật là những sinh vật khó lường – gã nghĩ thầm…
Tối đến gã lếch thếch đi chơi ở ngoài trung tâm thành phố. Vừa đi vừa huýt sáo làm như gã đang rất vui. Mà cũng phải làm thế thì gã mới đỡ nghĩ về nhỏ. Ngồi xuống quán trà đá ven đường. Gã nhìn dòng người qua lại. Hà nội nhộn nhịp hơn quê gã nhiều thật đấy. Lang thang mãi thì cũng tới 11h. Đứng dậy thanh toán rồi đi thẳng. Một tay đút túi quần. Một tay vuốt mái tóc ngược ra đằng sau. Bỗng từ đâu một cơn gió bay qua thổi mái tóc gã về lại nếp cũ
– phải thay đổi thôi. Một lần là quá đủ rồi… – gã tự nhủ…
Nghỉ ngơi được đâu gần tuần thì lão cai lại gọi. Có vẻ như công việc phải đẩy nhanh tiến độ hơn. Ngày gã đi mẹ dúi cho gã mấy chục ngàn mà gã quay đi rồi mới dám để nước mắt chảy. Mẹ thương gã nhất mà. Dù từ bé tới lớn gã và mẹ chả có mấy khi để tâm sự vì cái vòng xoáy cơm áo gạo tiền cứ bám chặt lấy cuộc sống khốn khó của hai mẹ con. Và lại gã là con trai nên gã chẳng biết nên nói gì cho hợp câu chuyện. Có chăng chỉ là mấy câu hỏi rằng ” mẹ mệt không?” ” Mẹ ốm à? ” ” Mẹ đau ở đâu?”
Nhưng gã vẫn biết là mẹ thương gã lắm. Mùa đông lạnh mẹ mặc chồng chất mấy cái áo mỏng để dành tiền mua cho gã cái áo rét. Dù chỉ là cái áo rét rẻ tiền. Gã biết chứ. Nhưng gã chẳng biết mở lời với mẹ như nào cả. Gã thấy ngại nếu tự nhiên gã xà vào lòng mẹ rồi nói
– Con yêu mẹ
Có lẽ mẹ sẽ cười gã giống con gái mất…
Gã trở lại thành phố. Công việc lại bắt đầu như những ngày trước. Gã giờ sống khác xưa nhiều. Gã đếch cần gái gú gì hết. Gã chỉ đi làm đi nhậu rồi lại đi làm. Mà kể ra xóm trọ gã cũng vui phết ấy chứ. Có ông Kiên hấp suốt ngày ngêu ngao bài thành phố buồn. Có ông Hòa dê – gọi là dê vì ông này có quả râu dê chẳng giống ai. Người ta nuôi dài cho thẳng chả ăn ai. Đây ông còn uốn thêm cho nó cong. Theo ông ấy bảo là giống gia cát lượng. À còn cả thằng Ngọc sếu người còm nhom như que củi mà đánh nhau như chảo chớp. Cứ mấy hôm là thấy mắt thằng cu tim tím màu hoa… Mỗi người mỗi khác vậy mà uống rượu với nhau hợp ra phết đấy….
Cái xóm trọ của gã thì toàn dân lao động chân tay. Còn một xóm trên mới xây nữa thì toàn sinh viên. Mà cái bọn sinh viên sống thử với nhau buồn cười lắm. Có hôm gã đang múc bát canh thì nghe choảng một phát rõ to làm Gã giật cả mình rơi luôn cả bát cả canh. Cả xóm gã chạy theo tiếng động thì hóa ra ”hai vợ chồng sinh viên” đang oánh nhau tới tấp… Gã với mấy ông phải vào can. Mà cái giống đánh nhau. Càng can lại càng được đà hăng. Mãi mới giải quyết xong cho đôi bạn trẻ. Ông Hòa dê ngồi phân tích như thánh sống với đôi bạn trẻ bắn mưa xuân tứ tung. Xong xuôi cả xóm ai về phòng nấy. Đôi bạn trẻ giận hờn mấy hôm lại thấy quấn quýt. Tài thật…
– Đúng là sức mạnh tuổi trẻ ghê gớm thật – ông Kiên hấp vẫn hay nói thế với gã. Gã bật cười rồi chẳng nói gì… Nếu ngày xưa gã cố học thì có lẽ gã cũng đang là sinh viên đấy nhỉ….
Cơ mà vẫn chưa hết. Mấy tuần sau lại thấy loảng xoảng ở xóm trọ sinh viên. Lần này là đôi khác. Chẳng biết vì sao hay như nào mà thằng kia gãy cả cái răng cửa. Máu mồm máu mũi toét tòe loe
– Khổ thân dính phải con ác ôn – ông Hòa vuốt râu quay sang gã lắc lắc…
– có mỗi ông nghĩ vậy thôi – gã bật cười vì suy nghĩ của ông Hòa dê
Thì đấy. Con gái mà bị con trai đánh thì mấy người ngoài cuộc lắc đầu nghĩ
” khổ thân con bé. Lấy phải thằng chồng vũ phu ”
Còn con gái mà đánh con trai thì người ngoài cuộc cũng vẫn lắc đầu nghĩ
” khổ thân con bé. Vớ phải thằng chồng nhu nhược ”
Đằng nào cũng vẫn là thằng đàn ông chịu còn gì…
Thế là cả xóm lại giảng hòa cho đôi bạn trẻ…(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm – http://truyen v k l.com) Nhưng đến cái lần thứ n tiếng loảng xoảng bên khu trọ sinh viên thì xóm gã cũng mặc kệ. Quen quá rồi. Dăm bữa nửa tháng mấy ông bà trẻ lại làm trận. Cứ đến hẹn lại lên thôi. Nhàm là chán…
– Mặc kệ chúng bay. Oánh oánh nữa oánh mãi chúng tao cũng kệ… – Cái hôm mưa uống rượu thịt chó ông Kiên hấp lèo nhèo
– đúng rồi. Sống chết… là… mặc bay – thằng Ngọc sếu đang ngồi xổm cũng gật gù a dù theo mà lưỡi líu hết vào mới được câu. Nói xong được câu thằng cu cắm luôn đầu vào bát mắm tôm. Mấy hôm sau vẫn còn mùi. Phát khiếp…
Đa số xóm trọ gã là người vùng khác đến nhưng có thằng Thọ cua ( vì thằng này toàn cắt đầu cua ) hình như là người ở đây. Nghe chừng có vẻ là giang hồ nghiệp ngập vì người xăm chả thiếu chỗ nào nên gã ít khi qua lại.
Hôm nay gã lại đi làm như mọi ngày. Nhưng đến tối gã lại muốn đi đâu đó cho thoải mái. Vẫn tay đút túi quần. Tay vuốt mái tóc ngược ra đằng sau. Mồm phì phèo điếu thuốc lá. Gã rít một hơi thuốc rồi ngẩng cổ thở làn khói vào không khí. Cái chất gây nghiện tràn qua phổi lên tới tận não làm Gã thấy lâng lâng…
– Haizz…. – Gã thở dài
Đang cố gắng tận hưởng nốt thì gã nghe thấy tiếng đám đông hô hào ở đâu đó. Theo kinh nghiệm của gã thì một là trộm. Hai là đánh nhau. Mà thôi kệ. Chẳng phải việc của gã. Gã tiếp tục đi đến ngã ba. Đang lơ mơ thì gã thấy thằng Thọ cua chạy vụt qua gã rồi nhảy luôn vào cái bụi cỏ dại vệ đường. Lúc sau thì thấy cả một tiểu đội nào dao kiếm các kiểu lao tới.
– Đ m thằng ôn con đấy đâu rồi? – một thằng trong số ấy quay ra quay vào hỏi một câu mà chẳng biết là hỏi để ai trả lời…
– mày có thấy thằng trọc nào vừa chay qua đây không? – một thằng trong đội mặt dữ dằn tay lăm lăm cái phớ quay lại hỏi gã…
– Có. Nó mới chạy ra đằng kia kìa – thực ra là gã run lắm nhưng mà dù gì cũng quen với thằng Thọ nên chín bỏ làm mười. Giúp nó một lần vậy…
Cả đám nghe xong tiếp tục chạy theo hướng gã chỉ… Được một lúc mới thấy thằng Thọ lọ mọ chui ra… Thằng chả nói mỗi hai từ cảm ơn xong đi mất. Gã cười khẩy. Đúng là gã vẫn còn may mắn thật…
– Tít Tít Tít Tít…… – cái chuông đồng hồ làm Gã tỉnh giấc. Lại bắt đầu một ngày mới. Gã vươn vai một cái rồi bật dậy khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong gã làm bát cơm nguội để chuẩn bị cho công việc hôm nay. Nhưng vừa bước ra khỏi cổng khu trọ thì đập vào mắt gã là một cô gái rất xinh – Em. Gã chưa gặp bao giờ. Chắc mới chuyển tới. Gã đứng hình mấy giây để nhìn em. Em thật xinh với mái tóc màu hạt dẻ và trong cái quần bò bó với cái áo phông trắng em trông thật năng động. Ấn tượng của gã về em mới đầu là thế. Em hình như nhận ra có kẻ nhìn mình hay sao mà cứ nhìn gã cười làm Gã quê một cục…
– Chậc Chậc… – tặc lưỡi một cái gã cũng đi tới công trường.
Tuần sau đó gã lại thấy em đi trên xe tay ga với một người đàn ông lạ mặt. Có lẽ là người yêu. Cũng ra dáng công tử con nhà giàu lắm chứ. Hẳn nào mới tán đổ được em…
Mấy hôm sau, gã đang đi mua xà phòng ở quán tạp hóa thì lại gặp em. Hình như em mang thiếu tiền. Nên cứ đắn đo không biết lấy cái nào…
– Mang thiếu tiền thì cầm tạm này. Tí về trả tôi sau – gã nhìn em cười rồi đưa cho bà chủ quán tờ tiền để thanh toán. Em mới đầu ngại nhưng nghe bà chủ quán nói thì cũng gật gù luôn. Lúc về hai đứa đi cùng nhau mà gã chẳng biết nói gì. Nghĩ mãi mới ra là gã chưa biết tên em
– cậu tên gì?
– Em Tên Lan
– Ô… Em gái tôi cũng tên Lan. Hình như những người tên Lan đều xinh thì phải…
– Anh quá lời rồi – câu nói vu vơ vô định của gã làm em ngại ngùng… – mà anh tên gì? bao nhiêu tuổi rồi? – Em tiếp lời
– tôi tên Tuấn. 23 chuẩn bị 24 rồi… Già rồi – gã bật cười. Đi đâu gã chả nói năm nay gã 24. Mà cũng tại gã để râu quai nón ngắn ngắn nên nhìn già kinh khủng. Mới có 19 tuổi đầu mà như ông cụ..