Kẻ Ở Lại - Phần 2
Ngày tháng lại trôi qua. Mọi thứ không hẳn là êm đềm. Gã nhận ra nhỏ rất ham chơi nhưng vì yêu nhỏ nên gã chấp nhận.
– Anh này.. – hai đứa đang ngồi ở công viên thì nhỏ quay sang hỏi gã
– ơi…
– Chúng mình cứ như thế này đi nhé…
– là sao? – gã ngạc nhiên hỏi nhỏ
– thì cứ yêu em như này ấy. Em không muốn phải chia tay…
Gã nghe đến đây thì bật cười…
– Vậy là mình không cần cưới đâu phải không?
– Ơ… Có chứ… À mà ai thèm cưới anh… Mơ đi
– ha ha… Cũng được… – gã nhìn nhỏ đỏ mặt mà thấy thật vui
– À rồi… Anh nhớ anh bảo không lấy em nhé – nhỏ có vẻ giận
– Ô… Anh có nói thế đâu.. Em tự nói đấy chứ..
– không biết…
Nhỏ đang quay đi chỗ khác thì gã kéo vai quay lại… Đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nhẹ…
– muốn cưới thì phải sinh cho anh một đội bóng đã… Ha ha…
– không… Không… – nhỏ giãy nảy lên càng làm Gã cười to…
Trời bắt đầu tối cũng là lúc gã đèo nhỏ về phòng…
– Anh về nhé…
– Vâng… – nhỏ ghé sát vào má gã hôn nhẹ…
Tiếng ve làm Gã tỉnh giấc. Mới hôm nào còn bỡ ngỡ khi xuống đây mà giờ đã tháng sáu tới nơi rồi. Nhỏ cũng sắp được nghỉ hè. Nhỏ có rủ gã về nhà nhỏ chơi mà gã còn phải đi làm nên đành để năm sau vậy. Nhỏ về được một hôm xong lại lên để học nốt.
Gần đến ngày nhỏ nghỉ hè thì công trường nơi gã làm việc cũng sắp kết thúc. Nhưng lão cai lại nhận được một chỗ khác ngay gần đó. Tranh thủ được nghỉ mấy hôm. Thế là tối đó gã hỏi nhỏ
– hay em về quê anh chơi không?
– Em ngại lắm…
– ngại gì. Về chơi mấy hôm rồi về nhà… Ăn thử cơm quê anh xem có ngon hơn nhà em không?
Nhỏ lưỡng lự một lúc thì gật đầu làm Gã mừng húm…
Gã vẫn nhớ cảm giác khi lũ trẻ trong xóm ngạc nhiên khi thấy gã dẫn nhỏ về. Có mấy đứa cứ đứng ngoài thò đầu vào ngó nghiêng… Nhỏ khác gì gái về nhà chồng. Mà kể ra nhỏ cũng bạo thật. Dám về nhà gã trong khi gã còn chưa dám về nhà nhỏ…
Về quê gã dẫn nhỏ đi câu cá. Nhỏ cứ tíu tít làm Gã phì cười. Đến lúc câu thì cứ lóng nga lóng ngóng…
– Á.. Cá cắn câu kìa anh…
– suỵt. To mồm thế thì nó chạy bố mất rồi còn đâu…
– Hihi..
Mẹ gã thấy gã dẫn bạn gái về thì cứ cười suốt. Chắc mẹ nghĩ gã đã lớn thật rồi đấy… Nhỏ làm quen với mẹ gã nhanh lắm…
Chiều xuống nhỏ lanh chanh ở dưới nhà bếp với mẹ gã. Căn bếp bé nhỏ lộn xộn làm Gã phát ngại mà nhỏ cứ mặc kệ… Gã thấy vui. Vui vì có lẽ… nhỏ là một nửa của gã….
Trở lại thành phố, gã đi làm còn nhỏ về quê. Cái ngày ấy điện thoại di động vẫn còn là thứ gì đó quá xa lạ và xa xỉn nên gã chỉ biết đợi nhỏ gọi tới số bà chủ trọ thì mới ra nghe.
Nhưng cái gì trong cuộc sống nếu quá đẹp thì mất sẽ tiếc. Chuyện gì quá êm đềm thì sóng gió sẽ lại càng lớn…
Đó là một ngày tháng 8. Trưa, Gã vừa đi làm về nhỏ sang mượn xe. Gã thấy nhỏ vội nên cũng chẳng hỏi. Đến đêm gã đợi mà chẳng thấy nhỏ quay lại. Mà dạo này gã cũng thấy nhỏ lạ lạ. Nhỏ thường lấy lý do để tránh mặt gã. Tặc lưỡi một cái xong gã đi ngủ. Chắc nhà nhỏ có chuyện gì thôi. Vậy mà hôm sau rồi hôm sau nữa gã cũng chẳng thấy nhỏ sang. Một nỗi lo sợ vô hình nào đó làm Gã phải xuống chỗ nhỏ. Ngồi trên xe buýt mà gã suy nghĩ mọi điều có thể xảy ra. Đến nơi gã thấy cửa phòng nhỏ kín mít. Lại treo biển cho thuê phòng. Gã đang lơ ngơ chưa tin những gì mình thấy thì có một người phụ nữ vỗ vai…
– cậu muốn thuê nhà à?
– không. Cháu tìm Khanh
– Nó chuyển từ hôm qua rồi. À cậu là Tuấn phải không?
– vâng. Đúng rồi?
– Trước khi con Khanh đi nó có dặn tôi gặp cậu thì đưa cậu cái này…. Cậu cứ làm tôi tưởng có khách thuê….
Bà chủ nhà đưa gã một cái phong bì bị gấp đôi lại rồi đi mất. Gã ngồi bệt xuống cái nền xé cái phong bì ra đọc… Đúng là chữ của nhỏ rồi… Một bức thư…
Kể đến đây gã rút trong ngăn kéo chiếc bàn gỗ uống nước một tờ giấy nhàu nát được gắn nhôm nhoam mấy dải băng dính…
– Đấy… Đ m đời nó như thế đấy…
Lũ trẻ tròn vo mắt nhìn gã rồi thằng nhóc lớn nhất trong đám trẻ cầm bức thư lên đọc. Từng dòng một ngắt ngứ vì phải dịch những từ mà vết xé đã đi qua…
………
Anh…
Nếu anh đọc được bức thư này thì có lẽ em đã không còn ở đây nữa. Hàng vạn lần xin lỗi của em cũng chẳng thể làm anh bình tĩnh lại được.
Em vẫn còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau. Đúng là chỉ một câu nói đùa mà lại thành đôi anh nhỉ. Rồi những ngày anh tán tỉnh em nữa. Anh còn nhớ cái hôm trời mưa chứ. Em thấy anh đứng ở ngoài buổi tối hôm em giận ấy mà thương anh lắm. Cũng yêu anh luôn từ lúc ấy…
……
……
Nhưng anh à, cuộc sống chẳng cho ai được lựa chọn cả. Chả ai được chọn sống trong một gia đình đầy đủ vật chất. Cũng chẳng có ai được chọn mình sẽ mắc bệnh gì. Em yêu anh chân thành nhưng có lẽ số phận của em không cho em yêu anh thêm nữa. Bố em đang bị bệnh. Những khoản thu chi giờ gần như là quá sức đối với em. Em chỉ muốn gặp và xin lỗi anh thật nhiều về những gì để anh phải chịu… nhưng em không thể…
Anh à, em không mong được anh tha thứ. Em chỉ muốn cho anh biết tình cảm của anh và em những ngày qua không phải giả…
Em xin lỗi….
Gã đọc xong. Tay run run. Thật sự là vậy thì nhỏ phải nói với gã chứ. Sao lại làm thế? Gã thấy thương nhỏ. Rất thương nhỏ… Cái xe với gã lúc ấy chẳng phải vấn đề nữa. Gã muốn tìm nhỏ nhưng không biết phải tìm ở đâu. Thở dài bất lực gã lếch thếch đi về phòng….
– Mẹ tiên sư… Hồi đấy ngu thật – gã nốc thêm chén rượu nữa rồi lại lè nhè…
Ngày tháng lại trôi qua lờ lững như con sông Hồng quê gã. Hai tháng rồi mà Gã vẫn nghe ngóng tin tức của nhỏ. Trong xóm trọ mấy ông cũng biết chuyện gã mất xe. Chẳng ai nói gì ngoài động viên gã
– thôi thì của đi thay người
Rồi trời cũng không phụ lòng kẻ có công. Một lần nọ khi gã đi xuống trường của nhỏ như mọi lần khác. Nhưng lần này gã vô tình gặp bạn cùng phòng cũ của nhỏ. Cô gái nhìn gã ngạc nhiên rồi quay đi như chưa hề quen biết. Gã vội vã đuổi theo nắm tay kéo lại….
………
– cậu biết Khanh ở đâu không? – gã hỏi cô gái khi hai người ngồi nói chuyện với nhau trong quán cóc vỉa hè
– mình cũng…. không rõ nữa – cô gái ấp úng trả lời
– cậu giấu gì phải không? Nói cho tôi biết đi…
– Tôi không biết gì hết. Đừng hỏi nữa. Chuyện này không liên quan tới tôi… Tất cả là do Khanh làm… Không phải tôi…
– Nói rõ xem nào? Gã ngạc nhiên..
Và rồi câu chuyện cũng sáng tỏ…. Thì ra nhà nhỏ chẳng làm sao cả. Nhỏ ham chơi. Dây vào cờ bạc nên nợ nần chồng chất. Không dám nói với gia đình… Hẳn nào lúc ấy nhỏ tránh mặt gã… Cờ bí thí thì dí tốt… Nhỏ bán luôn cái xe của gã rồi mà vẫn chưa đủ trả nợ nên trốn mất tăm. Bỏ cả học… Ờ… Vậy là đến tận phút cuối nhỏ vẫn còn lừa để nhận được sự tha thứ từ gã…
– Định mệnh… – gã bật cười nghĩ thầm nhìn cô gái bạn của nhỏ…
Về phòng gã nhìn bức thư của nhỏ mà thấy uất ức. Gã không chấp nhận việc bị lừa như thế. Cầm bức thư của nhỏ gã vo nát rồi xé vụn. Cứ nắm được góc là gã xé…
Và từ đó, gã bắt đầu biết tới rượu. Gã uống nhiều hơn trong những lần cảm thấy mệt mỏi khó nghĩ…
– Chú uống từ đó cho tới giờ luôn hả? – một thằng nhóc trong lũ trẻ hỏi gã làm Gã giật mình
– Không. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi… – gã Nốc thêm chén nữa rồi tiếp tục kể… Cái giọng cũng lè nhè hơn… Đúng là cuộc sống chẳng cho gã được cái gì ngoài việc dạy gã học cách chấp nhận.
Chấp nhận cuộc sống thiếu thốn tình cảm của cha.
Chấp nhận cuộc sống trong một gia đình nghèo khó
Chấp nhận cuộc sống của kẻ làm thuê…
– Nghèo thì lâu… Giàu mấy chốc… – gã nhấp một ngụm rượu. Khề khà rồi tấm tắc với câu nói ấy…
Cũng đúng, nghèo thì thường rất lâu. Chứ gặp thời rồi làm ăn được thì chẳng mấy mà giàu. Gã gần như chìm trong sự đau khổ và uất ức từ sau việc nhỏ làm với gã. Ban đầu gã còn muốn tìm lại con xe. Vì bao nhiêu tiền của gã đều để mua xe hết rồi. Nhưng dần dần cũng chán nản. Gã chẳng tìm nữa. Gã biết tìm ở đâu chứ…. Gã xin lão cai cho nghỉ mấy hôm để về quê. Gã giấu nhẹm cái vụ bị lừa mất xe để mẹ khỏi buồn. Gã nói với mẹ gã là đã chia tay với nhỏ. Mẹ chỉ cười gã rằng ”đời còn dài lắm con trai ạ”