Kẻ Ở Lại - Phần 10
– Chẳng biết nữa
Rồi cho tới mãi sau này gã mới biết được câu trả lời….
Nhưng cái gì đến với gã nếu quá suôn sẻ thì sẽ có chuyện. Như người ta vẫn nói rằng bầu trời thường bình yên tới lạ mỗi khi cơn bão chuẩn bị tới…
Hôm ấy, gã đang đi làm thì có chuông điện thoại. Một số lạ. Sau vài giây lưỡng lự thì gã bắt máy.
– alo
– alo – một giọng nói trầm trầm từ đầu bên kia vọng lại – có phải số tuấn không?
– À… Ừm… Đúng rồi… Ai đấy? – gã thấy hơi lo lắng…
– Không cần phải biết. Tao chỉ muốn cảnh báo mày là tránh xa Mai ra. Hiểu chưa? Không thì đừng trách. – giọng nói bên kia vẫn đều đều. Rồi tắt máy luôn…
Gã cố nói thêm vài từ alo vô ích rồi thừ người ra suy nghĩ. Có thể là ai chứ? Rất nhiều trường hợp có thể xảy ra. Một là người nhà chị biết chuyện. Có thể là một người nào đó yêu thầm chị. Nhưng gã biết những điều người kia nói không phải là đùa. Mải mê suy nghĩ nên gã đánh rơi cả viên gạch trên tay. May mà không trúng chân. Tối nay chị không sang rủ đi chơi. Chỉ gọi điện thủ thì vài câu yêu thương nhưng gã thấy vui lắm nên quên luôn chuyện buổi sáng. Chị tắt máy rồi mới nhớ ra thì lại tặc lưỡi bỏ qua. Không muốn gọi lại nữa. Biết đâu là ai đó trêu chọc gã.
Vậy mà đời chẳng như mơ. Ngay cái tuần đó. Cũng một buổi tối như thường lệ. Chị và gã lại đi hẹn hò. Trời lạnh nên chị ôm gã chặt cứng trên chiếc xe máy. Hôm ấy chị đang cùng gã nhâm nhi cốc trà đá ở cái quán quen thuộc của gã thì có điện thoại gọi về. Có vẻ như gấp lắm nên mặt chị hơi căng thẳng. Thấy vậy nên gã bảo chị về. Vì cũng gần nhà nên đi bộ cũng được. Chị sau một lúc gã khuyên nhủ nên cũng lưỡng lự đi về không quên xin lỗi gã. Tính tiền xong gã vươn vai đi về. Hít hà cái không khí rồi thổi nhẹ vào đôi tay rồi xoa xoa cho ấm. Nhưng đi được một quãng thì có một nhóm người chặn đầu. Và cái âm thanh gã nghe thấy đầu tiên là viên gạch đang xé gió lao về phía mình….
Hết