Kẻ nặn tượng trong tận thế - Phần 23
Sau khi ký ức cuối cùng của Đông Mai bị thiêu rụi, cô ta đã trở thành một chiếc bình rỗng. Sự vâng lời của cô giờ đây không còn là sự khuất phục của một ý chí bị đè nén, mà là sự trống rỗng của một cỗ máy đang chờ đợi được lập trình. Hạo Thiên biết rằng giai đoạn phá hủy đã kết thúc. Giờ là lúc của sự sáng tạo, của việc nhào nặn một nhân cách hoàn toàn mới cho cô, một nhân cách được xây dựng dựa trên hệ giá trị của chính hắn.
Bài học đầu tiên trong chương trình “giáo dục” của hắn là về Thẩm mỹ. Hắn cần cô phải học cách nhìn thế giới qua con mắt của hắn, phải thấy được vẻ đẹp trong những thứ mà con người bình thường cho là ghê tởm. Và không có ví dụ nào hoàn hảo hơn là Xuân Hoa.
Hắn ra lệnh cho Đông Mai đến trước mặt Xuân Hoa, người đang quỳ bất động trong góc phòng như một bức tượng sống. Dù tâm trí đã bị tẩy trắng, nhưng bản năng gốc của con người vẫn còn sót lại trong Đông Mai. Khi nhìn thẳng vào cơ thể không tay và bộ ngực trong suốt, dị thường của Xuân Hoa, cô bất giác lùi lại một bước, một tia ghê tởm thoáng qua trong đôi mắt trống rỗng của cô.
Hạo Thiên nhận ra ngay. “Ngươi thấy gì, Đông Mai?” Hắn hỏi, giọng bình thản.
Đông Mai ngập ngừng, rồi một từ thoát ra khỏi miệng cô như một phản xạ. “Quái vật…”
Hạo Thiên bật cười. “Sai rồi,” hắn nói, tiến lại gần và đứng giữa hai nữ thi nô. “Ngươi đang nhìn bằng đôi mắt của thế giới cũ, một thế giới đầy định kiến và giới hạn. Ta sẽ dạy cho ngươi cách nhìn của một vị thần.”
Hắn đặt một tay lên vai Đông Mai, tay kia nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực trong suốt của Xuân Hoa. “Đây không phải là quái vật. Đây là nghệ thuật. Đây là sự tiến hóa. Cơ thể con người cũ kỹ rất nhàm chán, phải không? Nó bị giới hạn bởi bệnh tật và sự lão hóa. Nhưng nhìn xem ta đã làm gì này.”
Hắn vuốt ve làn da trong suốt, buộc Đông Mai phải nhìn vào. “Ta đã loại bỏ đi lớp vỏ bọc vô dụng, để chúng ta có thể chiêm ngưỡng cỗ máy sự sống đang vận hành bên trong. Ngươi thấy không? Ngươi có thể thấy các tuyến sữa đang co bóp, thấy từng mạch máu đang vận chuyển dinh dưỡng. Nó không ghê tởm. Nó là sự thật. Nó là vẻ đẹp của sự thuần khiết cơ học.”
Hắn tiếp tục bài giảng của mình, giọng nói đầy mê hoặc. “Và bộ ngực này,” hắn nói, tay xoa nắn bầu vú căng tròn, “Nó không chỉ để thỏa mãn những ham muốn tầm thường. Nó là một nguồn sống. Nó tạo ra năng lượng, tạo ra sự chữa lành. Nó là một ban phước. Xuân Hoa không phải là quái vật. Cô ta là một nữ thần của sự sống, một biểu tượng cho quyền năng sáng tạo của ta.”
Hắn ra lệnh cho Đông Mai: “Chạm vào cô ta.”
Đông Mai do dự, nhưng cơ thể cô vẫn tuân lệnh. Bàn tay run rẩy của cô từ từ chạm vào làn da ấm áp, trong suốt của Xuân Hoa. Cảm giác đó thật kỳ lạ. Da thịt ấm nóng, nhưng bên dưới là một cảnh tượng phi thực tế. Hạo Thiên nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô cảm nhận từng chi tiết, từ sự co bóp của tuyến vú cho đến nhịp đập của động mạch.
“Hãy cảm nhận đi,” hắn thì thầm. “Cảm nhận sự sống mà ta đã ban cho cô ta.”
Trong nhiều ngày tiếp theo, bài học này liên tục được lặp lại. Hắn buộc Đông Mai phải chăm sóc cho Xuân Hoa, lau rửa cơ thể cô ta, và thậm chí là uống dòng sữa mà cô ta tiết ra. Hắn muốn cô phải hấp thụ “sự thần thánh” đó vào chính cơ thể mình. Dần dần, sự ghê tởm ban đầu của Đông Mai bắt đầu phai nhạt. Tâm trí trống rỗng của cô, không còn hệ giá trị cũ để bám víu, bắt đầu hấp thụ những lời giảng bệnh hoạn của Hạo Thiên như một miếng bọt biển. Cô bắt đầu nhìn Xuân Hoa bằng một con mắt khác.
Sự chuyển biến cuối cùng đã đến vào một ngày. Khi Hạo Thiên đang làm việc, hắn thấy Đông Mai, không hề có mệnh lệnh nào, đã tự động đi đến chỗ Xuân Hoa. Cô không còn vẻ sợ sệt nữa. Thay vào đó, cô quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bộ ngực trong suốt của Xuân Hoa với một vẻ sùng kính, một sự chiêm ngưỡng thực sự. Đôi mắt cô ánh lên một sự fasziniert, như một tín đồ đang chiêm ngưỡng một thánh vật.
Hạo Thiên mỉm cười. Hắn đã thành công. Hắn không chỉ xóa đi con người cũ của cô, mà còn cài đặt vào đó một hệ điều hành hoàn toàn mới. Đông Mai đã không còn nhìn nhận vạn vật theo cách của con người nữa. Cô đã bắt đầu nhìn bằng con mắt của hắn. Cô đã học được cách sùng bái vẻ đẹp dị dạng đó. Nền tảng đã được xây dựng vững chắc. Giờ là lúc để xây dựng nên một nhân cách mới, một nữ tư tế dâm loạn cho giáo phái của riêng hắn.