KẺ LIỀU MẠNG - Chương 88
Còn chuyện Lão Cường bị bắt, tôi suy nghĩ đó là điều tất yếu phải xảy ra. Lão bị bắt, tôi còn đổ vỡ sự tôn trọng của tôi cho lão, đổ vỡ một ít niềm tìn về xã hội. Gieo gió ắt sẽ gặp bão. Rồi khoảng một tuần cũng trôi qua, chẳng có điều gì xẩy ra ngoài việc nhắn tin quan tâm đến nhóc. Đầu óc cũng đỡ suy nghĩ hơn.
Có hôm lão Bình còn gọi điện xuống hỏi tôi về chuyện Lão Cường.
– Mày biết thằng Cường bị bắt rồi chứ.
– Vâng, con biết rồi bố. Bố làm như con không biết chữ không bằng.
Tôi kể hết sự tình với lão, kể chuyện tôi yêu con nhóc, lão cường định gài tôi. Lão lên mặt dạy tôi như cha thánh.
– Mày ngu lắm con ạ. Mỗi bước chân mày bước đi là một sự trải nghiệm, tao nghĩ mày nên bước thật nhanh về nhà mà giặt quần lót cho mẹ mày đi. Nhanh mà lấy vợ.
Không lẽ tôi chửi lão già này trong điện thoại. Nhưng không hiểu sao cái đầu tôi lại gật gật như lão đang đứng trước mặt tôi vậy.
– Vâng, con biết rồi bố. Bố lên lớp con sao đến giờ sắp xuống lỗ rồi mà bố vẫn ở một mình. Đến cái quần lót cũng không biết khi ngâm nước nó thế nào còn bày đặt kêu con đi giặt.
Tôi nói xong cười hố hố trong điện thoại, lão chửi tôi teo tua như tát nước, chỉ thiếu điều chưa thấy nước bọt lão văng từ Hải Phòng xuống Hà Nội. Chắc thằng nào ở Bắc Ninh đang tắm nước bọt của Lão già lắm mồm cũng không chừng.
– Mày coi chừng đấy, cuối tháng tao xuống Hà Nội chơi nửa tháng. Mày chết với tao. Chuẩn bị tiền đi, đưa tao với chị hai mày đi phá Hà Nội. Nghe chưa con.
Tôi nghĩ ngay đến “cụ mái” hôm trước lén vào Khách sạn cùng lão hôm ở nhà Vinh Con về mà chút xíu sặc nước bọt. Tôi châm thêm lão câu nữa.
– Vâng, để em mua cho hai anh chị hai cái batoong trước để đón anh chị đi chơi cho an toàn. Chị nhà mình có ăn trầu không anh. Để em …
– Mày tin là tao móc mắt mày ra không thằng đầu buồi.
Tôi cười hô hố rồi lão cũng dập cái máy trong tức tôi. Một lúc sau thấy có tin nhắn: “Đm Thằng chọi con”.
Câu chuyện vui giữa tôi và lão Bình cũng không làm tôi bớt lo lắng về tình yêu của mình bên kia bờ biển.
Mấy ngày hôm đó, tôi tâm trạng và buồn bã hơn. Nhiều lúc tôi hay lang thang đi bộ trên con phố gần nhà, thả đít xuống uống ly trà đá ngay đầu ngõ. Ngồi nhâm nhi điếu thuốc với bộ não toàn những hình ảnh thời thơ ấu sôi động, vui vẻ cùng đám bạn trong phố. Mắt hướng nhìn về căn nhà có hơi ấm thân thương của những người trong gia đình. Không biết lúc bấy giờ bố mẹ tôi đang làm gì trong đấy. Hay là đang ở ngoài đường. Đứa em gái đang làm gì, có đi học không. Tôi muốn chạy một mạch đến trước cánh cửa, mở cửa nhảy lên tầng chui vào phòng, ném cái thân mình lên chiếc đệm quen thuộc và ngủ một giấc thật dài. Nhưng hình ảnh ông già lúc chửi tôi làm cái tự trọng rẻ tiền của mình lấn át suy nghĩ ngay lập tức.
Mấy ngày hôm nay, cái My cứ gọi điện liên tục, rủ đi về Quảng Ninh chơi. Từ hôm đi chơi với nó về thì cũng thỉnh thoảng gặp nhau, trêu đùa nhau chứ tôi cũng không muốn đi sâu và kéo dài mối quan hệ với My lắm vì thời gian vừa rồi tôi có Phương Anh bên cạnh, tình yêu với Phương Anh làm con dê trong lòng tôi hình như đã biến thành con cừu bên xứ scolen lạnh lẽo. Mà thời gian này cái My nó cũng đang về quê nghỉ hè. Nhưng lúc này, tôi thấy cái đề nghị của cái My cũng đúng dịp nên đã hỏi thằng Gà rồi quyết định cuối tuần đi Hạ Long chơi. Thằng Gà thì hai từ bận rộn là một thứ gì đó xa xỉ đối với nó. Nghe đi chơi là ông cậu lăng xăng ra mặt. Lúc này đi chơi một chút chắc tinh thần nó thư thái hơn.
Hôm đi chơi Hạ Long, gồm tôi và thằng Gà, thằng Xăm, Lốp. Cái My, Huyền và một cặp đôi bạn của cái My, cũng người Quảng Ninh nhưng học ở HN. Về đến nhà cái My tôi thật sự bất ngờ bởi sự hoành tráng, xa hoa của căn nhà. Một ngôi biệt thự ven thành phố, trên cái đồi cao với diện tích cỡ bằng mẫy chuc cái “hộp diêm” ở HN cộng lại. Biệt thự được xây kiểu hiện đại, phong cách châu âu. Sân vườn, tiểu cảnh rộng thênh thang. Riêng cái cổng ốp đá tự nhiên cũng đã thấy chủ nhà “bần hàn” cỡ nào. Ở Hà Nội, để xây được ngôi nhà như vậy chắc cũng cỡ các Đại gia tiền trăm triệu đô la chứ chưa nói triệu phú.