Kẻ Được Chọn - Chương 8
Chương8: Cha và Con
– Tuýt tuýt……..tuýt……..
Tiếng còi vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét của ai đó:
– Tất cả dừng tay lại….!
– Tất cả dừng tay lại….!
Sau một hồi, Dương cảm nhận có bước chân đến sau đó, một thân hình khoẻ mạnh to lớn nâng đỡ, âm thanh trẻ tuổi phát ra:
– Này , em có làm sao không …
– Này , em có làm sao không …
Liên tiếp tiếng gọi, có lẽ câu đó khiến Dương ghi nhớ nhất trước khi đôi mắt hắn nhấm lại bất tỉnh.
Tại trụ sở công an phường 9, thành phố Đồng Hới, bên trong phòng làm việc tiếp dân:
– Chào bác, bác có phải Bố của em Ngô Thiên Dương không ạ?
Huỳnh đứng lên bắt tay, lời chào lịch sự rồi đi thẳng vào vấn đề chính. Hắn cũng khá bất ngờ vì phong độ của người đàn ông đối diện.
– Dạ phải …cậu là …?
Huỳnh cười cười xấu hổ, có vẻ mới vào công việc nên tinh thần tuổi trẻ cao.
Do vậy hắn chưa để ý lắm vào luôn công việc mà chưa mời tiếp và giới thiệu:
Huỳnh sửa sai mời ngồi rồi tự giới thiệu:
– À cháu là Nguyễn Văn Huỳnh mới ra trường được điều về phường mình nhận nhiệm vụ trị an.
Ngô Duy Khánh cười nói vui vẻ:
– À, vậy cháu là người quê ở đây hay ở đâu luân chuyển tới.
– Cháu là người quê mình, nhà ngay gần phường 7 đó.
– Cũng tốt, về quê gần nhà, không phải bươn trải nơi xa, gân dựng sự nghiệp trên quê hương mình là tốt nhất.
Huỳnh cũng đồng ý quan điểm người đàn ông này:
– Vâng, quê mình cũng tốt dù nơi này vẫn chưa phát triển bằng nơi khác.
Ngô Duy Khánh vừa nói vừa quan sát người thanh niên đối diện, theo nhân tướng học, đôi mắt tinh tường quan sât người, ông đánh giá cậu thanh niên này khá cao, có phước, có số.
– Hà hà, có tuổi trẻ nhiệt huyết với công việc tương lai xán lán, xây dựng mảnh đất này.
Huỳnh không biết khen thật hay xã giao tuy vậy cũng đáp lễ khuôn phép:
– Vâng, cảm ơn bác đã khen.
Xã giao, chào hỏi xong nên vào công việc chính:
– Chuyện của em nó là…..!
– Ừ…
Ngô Duy Khánh gập đầu im nặng lắng nghe:
Gần nửa giờ, Huỳnh kể một lượt sự việc chi tiết từ đầu đến cuối, hắn nhìn biểu hiện sắc mặt của Ngô Duy Khánh rất bình tĩnh thản nhiên như chuyện này không có gì xảy ra, biết trước sự việc vậy …
Thật là không theo lẽ thường của một người cha. Thường thường thì ai nghe xong những chuyện của con họ trải qua thế này biểu cảm đều bộc lộ…
Đầu đuôi xong, Ngô Duy Khánh:
– Vậy giờ chú có thể được gặp em nó chưa?
Huỳnh có cảm nhận giờ câu hỏi này mới theo lẽ thường.
– Vâng, được rồi bác đi theo cháu ạ.
Dương mơ màng tỉnh dậy, hắn mở mắt phát hiện đang ở nơi khác lạ nào đó.
Đau nhức toàn thân nhưng cố gắng gồng dậy dựa thân vào tường, đánh mắt ra xung quanh thì thấy bốn bề đều là bức tường trắng, bên trên treo những hộp thuốc ý tế, phía bên tay trái là của ra và một cái cửa sổ nhỏ.
– Haizzz…
Thở dài giống ông cụ non, hắn tưởng mình đã chết rồi cơ chứ, giờ thì tốt rồi vẫn may con sống nhưng không biết đang ở đâu thôi.
Theo suy đoán hắn thì chắc có thể là phòng ý tế rồi.
Ánh mắt hắn thẫn thờ dán vào cửa sổ như trông ngón ai vào hay ánh mắt đó buồn rầu suy ngĩ điều gì đó.
Dương đang nghĩ về cái nhà của hắn, bố của hắn có biết mình như thế nào hay không, trong thâm tâm hắn có chút oán hận bố dù chẳng biết tại sao?
Có vẻ hắn chưa lớn, chưa đủ chín chắn nên tâm tình xấu muốn tìm ai đó để được an ủi, để đổ lỗi, chút hết oán giận…
– Ục ục….
Âm thanh từ cái bụng đói cắt ngang suy nghĩ của Dương, vẫn là bài cũ lấy tay xoa bụng nhưng chẳng giảm đói chút nào, bụng vẫn nhéo.
Vừa nãy khi nhìn xung quanh hắn phát hiện cái bánh mì, Dương đánh ánh mắt nhìn chăm chằm vào nó… càng nhìn hắn càng đói … miệng hắn ứa chua chan chát… cổ họng đăng đắng… hắn muốn được ăn cái bánh đó.
Nhưng Dương không dám, bố hắn thường dạy:“ dù đói, dù nghèo rách cũng đừng bao giờ ăn chộm… con người phải giữ chút sĩ diện để khi ra đường còn biết ngẩng cao đầu lên, chứ không phải lúc nào cũng cúi gầm mặt.”
Dương biết nó khác hoàn toàn khi hắn nhặt uống chai nước trước kia, trai nước có thể người ta đã bỏ đi mình uống thừa lại thì chẳng sao, còn đây là của người ta mua đoang hoàng vẫn chưa đụng đến.
Dương đã cố giữ cho mình sự thanh cao khi phớt lờ đi cái bánh nhưng anh mắt hắn giống như bán đứng mình nó cứ nhìn…
Trong lòng Dương lại rục rịch tiếng âm thanh cao quỷ sai khiến:“ mày đến ăn đi, có ai đâu mà biết, cứ ăn lo, cho đã rồi tính sau …”
Ông bà ta có câu:“ Bần cùng sinh đạo tặc ” và trường hợp này Dương cũng không cưỡng lại sức hút của thứ đó được. Hắn lao xuống dường, chẳng mảy may chân bị khụy xuống do đau, hắn vơ nhanh lấy chiếc bánh mì cắn ngồm ngoàm mặc miệng đau nhức.
Một miếng không kịp nhai đã nuốt suống bụng rồi lại một miếng… Thật ngon, thật đã… hắn lại cắn miếng nữa. Giờ thì hắn đã hiểu câu vì sao cha hắn nói:“ Lúc đói thì cứt cũng ngon”. Cái bánh mì mà thường ngày hắn ăn chán ngán, chê xuống chê lên, giờ này thì thành sơn hào hải vị. Mặc kệ việc mắc nghẹn hắn muốn đút hết chiếc bánh mì có thể.
– Lạch cạch…..lạch cạch….
Tiếng bước chân như đến phòng mình, Dương hốt hoảng mà nhét hết bánh mì vào mồm phi tang vật chứng rồi cậu leo lên dường coi như là không có chuyện gì xảy ra.
– À , em tỉnh rồi à …?
Giọng nói quen thuộc Dương nghe lúc ngất đi, hắn quay qua nhìn thì thấy anh mặc áo ngành tầm trạc trạc 23 24 tuổi bước vào.
– Vâng ạ.
Dương đáp lễ phép được dạy từ bố và nhà trường nhưng do đang ngậm miếng bánh chưa nuốt hết nên vẫn còn ú ớ.
Huỳnh cười vui vẻ nhìn thằng em này lại nhớ đứa em tầm trạc tuổi hư hỏng ở nhà.
– Xem ai tới đây.
Huỳnh đánh ánh mắt ra cửa, Dương cũng nhìn theo.
– Bố…..bố……bố…..
Nước mắt Dương lại chảy lăn trên gò má bầm tím đầy vét thương, nhìn vào người cha hiện đang đứng ở cửa vào kìa tâm tư hắn xáo động: “có sự hãi… có hạnh phúc… có ủy khuất…vô vàn cảm xúc hắn muốn bộc lộ…”
Nước mắt chảy dòng dòng, không biết thế nào nó lại lọt vào miệng, nước mắt hoà vào nước bọt, lẫn bánh mì.
Dương cố gắng nuốt trôi, hắn cảm nhận hương vị bánh mì có vị khác, nó không còn nhạt như trước mà nó thay bằng mặn và đắng.
Dương biết đây là hương vị nước mắt, vậy là hắn đã được ném trải hương vị nước mắt, hương vị của cuộc sống đầu đời… có lẽ sau này hắn phải thử nhiều hơn khi bước ra đời.
Ngô Duy Khánh nhìn hình ảnh đứa con trai độc nhất của mình mà nhói lòng, kể từ khi ông đứng xa nhìn qua khung cửa sổ thấy thằng con trai lén lút như thằng ăn chộm ngồm ngoàm gặm mẩu bánh mì… người đầy bầm tím… khuôn mặt bị thương đang thoải mãi khi ăn kia, rồi giờ đây là một màn bè nheo khóc lóc của đứa con. Ông tự hỏi:“ có phải mình đối với nó đã quá nghiêm khắc rồi hay không?”.
Ngô Duy Khánh không vào thăm con hay nói một câu gì cả, ông nhìn rồi bước ra ngoài. Dương thấy ánh mắt quen của cha bò dậy ra khỏi dường rồi chạy theo.
Tuy vậy vẫn có người ngờ ngợ không hiểu cặp cha con này ra sao chỉ biết đành đi theo.
– Vậy giờ bác có thể dẫn em nó về được chưa, cháu ?
– Được ạ, bác chỉ cần kí vào từ giấy biên bản này là có thể về rồi.
Huỳnh đặt tờ giấy lên bàn , nói :
Ông Khánh đọc lướt qua rồi kí vào, rồi nhanh tay đặt tờ 500k kẹp vào biên bản đưa cho Huỳnh.
– Bác thế này là sao ạ ?
Huỳnh ngạc nhiên chỉ vào tờ tiền kẹp trên giấy:
– Hà hà, trường nắng mọi người đều vất vả cháu coi như bồi dưỡng các cháu đi với lại lương lậu chẳng được bao nhiêu.
Ngô Duy Khánh cười hoà ái nói:
Huỳnh giờ tay ám hiệu thôi:
– Thôi tấm lòng của bác thì cháu cảm ơn, còn lương thì cháu đã được hưởng từ thuế dân rồi.
Huỳnh cũng hiểu đối với mức lương mới ra trường Công An như hắn mối tháng chắc tầm 4 -5 triệu, một mức lương bèo bọt như vậy làm sao mà đủ sống ở đất thành phố, chưa kể mai sau còn lấy vợ nuôi con… Đối với chuyện nhận hối lộ của đồng nghiệp hắn cũng thông cảm một phần nào vì cuộc sống gia đình… nói thì cứ nói đóng góp cho xã hội, đất nước… vậy mà đến cái nhà còn chả lo cho nổi thì đóng góp cái mẹ gì cơ chứ.
Hắn không nhận một phần vì sợ người ta phát hiện, ghi hình sau này con đường thăng quan tiến chức rất khó khắn khi:“ ghế thì ít mà đít thì nhiều ” nên thôi; còn nữa giờ hắn một mình tiêu không nhiều vả lại gia đình hắn cũng khá giả không thiếu thốn thứ gì cả.
– Ha ha! Vậy được rồi.
Dương nhìn thấy bố đút 500k mà đứt ruột tự trách mình:“ con mẹ nó, tiền ăn cả một tuần của mình đó may mắn anh ngành không nhận ”.
– Quan hệ kẻ đưa người nhận –
– Cảm ơn cháu, thôi chú phải về rồi…
Ngô Duy Khánh đứng lên bắt tay Huỳnh rồi gật đầu thay lời chào nhau.
– Nhớ về phải đi học, đừng để bố giận nhé, bố mẹ luôn yêu thương con cái….!
Huỳnh xoa xoa đầu thằng nhóc yêu thương, dặn dò như đứa em trai vậy:
Thấy lòng tốt của anh “ngành” Dương càng thêm tôn trọng mà lễ phép:
– Vâng ạ.
Nói rồi, Dương chạy theo cha lên xe về nhà.
Trên đường về nhà, ngồi sau xe Dương im thin thít, tim đập nhanh đến hít thở cũng chẳng giám thở mạnh. Hắn sợ một tiếng phát động bố sẽ bùng nổ…
Đi mãi thì cũng về đến nhà, tiếng phanh xe cắt đứt suy nghĩ Dương, hắn xuống xe háo hức chạy vào mở cổng rồi nhìn vào căn nhà.
Nhà, hắn mới xa hai ngày mà hắn lầm tưởng mình đã đi xa xa lâu lâu mới về, tâm trạng có chút háo hức nhớ nhung.
Căn nhà Dương được xây cất hai tầng 2, nói là hai tầng chứ chả thiết kế gì nhiều, tầng thứ nhất xây kĩ, tầng thứ hai chỉ có cái tum, xấu đã đành đã thế còn không sơn, tô vẽ khiến rong rêu bám đầy tường.Tuy nó xấu cũ kĩ vậy còn hơn chẳng có chỗ chui vào lúc mưa lúc nắng và chỉ có nơi này mới cho Dương cảm nhận nơi bình yên.
Tưởng đâu Ông Bô sẽ tuyệt âm ai ngờ để lại một câu rồi bỏ vào nhà :
– Đóng cổng, rửa tay rồi vào ăn cơm.
Dương không nói gì mà làm theo, hắn đã quá quen với những câu nói mệnh lệnh kiểu này. Đi vào thì cha đã chuẩn bị đầy đủ mâm cơm ấm cúng, rất nhiều thức ăn trong đó có bò xào hắn thích.
Chẳng cần bố phải nhiều lời, Dương tự động ngồi vào xới cơm cho bố, mời ăn.
Nói là ăn vậy thôi chứ hắn vẫn nhìn từng động tác của ông bô, giống như sợ hãi ông đột nhiên bốc hoả, gắp cũng chẳng giám gắp, chỉ dám chấm mút nhâm nhí tí hột cơm dù rất đói…
Ngô Duy Khánh thấy động tác của thằng con đâm ra bức tức hay sao, ông gằn giọng:
– Mày không ăn đi nhìn gì vậy..
Dương như giật mình miệng liên tục :
– Dạ dạ…!
Tay cầm đũa quơ quơ cơm ăn mạnh.
– Gắp thức ăn đi, cơm không vậy à.
Ông vừa nói thì tay đã hành động gắp cho đứa con thịt bò, lẫn sườn lợn.
Dương đưa ra hứng, giờ thì hắn đã có thấy chút tự nhiên lại, mạnh dạng ăn uống hơn.
Mới đầu còn khuôn phép, về sau có vẻ như bỏ đói quá lâu nên hắn ăn mạnh, ngốn nghiến, đến lỗi chưa kịp nuốt trôi đã hốc tiếp khiến mắc nghẹn đau điếng ruột…
Hắn cần nước để thông, định đứng lên đi lấy thì không biết từ đâu có bàn tay âm áp vuốt lưng kèm theo câu nói quan tâm :
– Ăn chậm thôi…
Rồi cốc nước hắn cần được đặt lên bàn.
Dương uống nước nhanh, hắn hài lòng, may mắn không thì Dương nghĩ mình chết nghẹn mất. Lúc sau mồ yên mả đẹp rồi, trên đời này vẫn có người sỉ nhổ hắn, nguyền rủa hắn vì cái chết quá nhẵng sịt:“ chết vì nghẹn ”.
Bố chẳng biết nói lời ngon ngọt tình cảm:“ Bố yêu con, bố mếm con….” Bố chỉ biết làm những hành động nhỏ nhặt nhất để thể hiện tình yêu thương. Dương tự hỏi bố nghiêm khắc cũng tất cả vì mình thôi, chắc bố cũng mệt mỏi lắm khi suốt ngày phải nhắc nhở, chỉ đạo hắn từ việc nhỏ nhất…
Nước mắt Dương lại chảy có lẽ ngày hôm nay hắn mít ướt quá nhiều, cố kìm nén cảm xúc mà không được, hắn quay qua sà vào lòng cha.
Vòng này thật ấm áp, thật rộng lớn… Hắn không nhớ đã bao lâu chưa ôm cha, từ cái thời hắn sinh ra được cha rõ dành ôm ấp, hắn nhớ lúc còn nhỏ bé tí thường bắt đòi cha ôm đi ngủ mới chịu, hay thường thủ thỉ câu:“ con yêu bố… con muốn cái này… cái kia… ba hôn con chưa …”.
Giờ thì mỗi ngày lớn lên hắn càng xa cách vòng tay này, có lẽ đây tình trạng chung không riêng gì Dương :“ Càng lớn chúng ta càng xa cách với bố mẹ ”.
Ngô Duy Khánh vui vẻ, có lẽ đây là giây khắc hạnh phúc nhất của một người cha đáng có, ông ôm chặt, rồi xoa xoa lưng nó giống hồi còn nhỏ.
Cha ôm thật chặt, vòng tay mạnh mẽ, vòng tay kiêm nghiệm sức mạnh của người cha bảo vệ, che chở gia đình… vòng tay cha hắn kiêm thêm người mẹ chăm sóc đàn con, lo lắng gia đình…
Dương cảm nhận được tình yêu thương, hắn cọ cọ cái đầu giống hồi bé rồi thủ thỉ câu nói :
– Cha, con yêu cha…
Ngô Duy Khánh hạnh phúc đã lâu rồi ông chưa nghe câu đó,…cả người ông ôm càng thêm chặt như muốn hoà quyện làm một, ông cố lưu giữ thêm phút giây bình yên hạnh phúc này.
– Hà hà, sao vậy thằng nhóc này, đàn ông hơi tí đã khóc.
Bỏ qua lời truê chọc của cha, Dương nhận lỗi:
– Cha, con xin lỗi, cha không giận con sao?
Cha mẹ luôn luôn là bến bờ, họ luôn tiếp nhận lời xin lỗi, lời tâm sự giống như bạn bè… Chẳng qua bạn có từ bỏ cái tôi, cái ngại ngùng mà sẵn sàng chia sẻ, nhận lỗi không thôi.
– Hà hà, có giận chứ sao lại không giận được.
Dương hơi giận mình:
– Vậy sao.
Ông bô vui vẻ giải đáp :
– À… ăn cơm xong mới có sức đánh và bị đánh, phải không?
Nghe song câu này Dương muốn nổi đoá, cậu luồn ra khỏi vòng tay bộ mặt nghiêm túc:
– Cha luôn dạy con việc nào ra việc đó.
– Do vậy chúng ta nên nghiêm túc ăn cơm tránh bàn bạc việc khác.
Ngô Duy Khánh buồn cười biểu hiện đứa con :
– Hà hà, vậy được.