Kẻ Được Chọn - Chương 7
Chương7: Đánh nhau.
Dương đang lơ mơ vui sướng thì không biết từ đâu một vật bay đến :
– Soàng…..
Những mảnh sứ vỡ bắn tứ tung cứa vào khuôn mắt non nớt Dương, đau rát khiến hắn trong mơ tỉnh lại.
Dương đưa tay lên sờ má:
– Á…
Đau đớn vùng mặt, hắn nhìn cánh tay vừa sờ qua có vét máu. Dương ngơ ngác nhìn về căn phòng biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi cả hai cùng lên đỉnh; Loan vẫn mệt nhoài nằm trên bàn còn Lâm thì sảng khoáy, thải mái hơn hẳn; hắn đầy tự tin khi nhìn thấy con cái được thoải mãn …
Đang tâm đắc chưa được bao lâu thì lại nghe được âm thanh đâu đó phát ra. Lâm hơi bất ngờ, hắn đánh mắt tìm kiếm…
Lâm gần như nổi đoá khi hắn phát hiện có kẻ nhìn chộm bọn hắn làm tình; nhất là khuôn mặt nó còn đang tận hưởng lâng lâng.
Sự xúc phạm động đến bản tính độc chiếm con cái của Lâm. Hắn nhanh chóng vơ lấy cái gạt tàn thuốc ngắm chuẩn ném thẳng vào khe thông gió.
Tâm hồn bé nhỏ của Dương bị doạ sự chết khiếp khi đối diện một gương mặt hung dữ, hằm hằm lại như muốn ăn tươi nuốt sống hắn….
Dương càng tức tưởi hơn khi núp sau lưng Lâm là Loan đang ê lệ mặc quần áo; đau khổ tủi nhục khi có người phát hiện chuyện xấu của mình, còn đâu bộ mặt dâm đãng, còn đâu những cái liếc mắt đưa tình thay vào đó là sự đoan trang, khuôn phép.
Dương biết không xong, giờ phải tìm hướng giải quyết không thì một trận đòn đang chờ hắn.
Trong 36 kế “ chạy ” là thượng sách, Dương túm quần kéo lên chạy thật nhanh ra khỏi quán.
May là cặp đôi đó còn chưa mặc quần áo vào nên hắn có thể thoát.
Xa xa vang lại Dương vẫn còn văng vẳng nghe tiếng chủi bới:
– Đ m con chó đứng lại.
– Chúng mày giữ hộ tao thằng đó lại.
Dương đang trong cơn mơ, nghỉ ngơi dưỡng sức thì bỗng chốc một âm thanh làm hắn thức tỉnh:
– Kít kít……
Tiếng phanh xe vang lớn kèm theo đó câu chủi cả mả tổ hắn lên :
– Đm, con chó ba đời làm bố mày tìm mãi.
Lâm cay cú thằng này lắm, bất chấp trời nắng to, ngoài trời 40 °C, hắn vẫn miệt mài trên chiếc wave tàu mà tìm. Hắn thề nếu tìm được phải đập cho nó một trận lên bờ xuống ruộng.
Âm thanh ồn ào giống chó sủa nhặng làm Dương mở mắt.
Vẫn là thằng ở tròng quán net với gương mặt hùng hổ, đầu tóc heo vàng… chỉ khác giờ người hắn mồ hôi mồ kê.
Khuôn mặt Dương bình thản khác xa với lúc bị phát hiện. Hắn biết lúc này không được yếu thế nếu không chờ hắn phía sau là điều không ngờ tới.
Đối với Dương giờ giống như chó không nhà, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, hắn cố tìm cách để tránh cuộc xích mích này.
Nghĩ thì nghĩ, đối phương vẫn chống chân xuống xe đi nhanh với phía Dương, Lâm tự tin với 4 năm bước chân vào xã hội đen thì có thể sử đẹp thằng chíp hôi to gan này.
Dương đâu còn bình tĩnh được nữa, hắn bất đầu hoảng suy nghĩ tìm cách giải quyết. Đầu óc hắn lại một lần nữa linh hoạt ra, cố điểu chỉnh khuôn mặt sao cho ngạc nhiên, ánh mắt vui mừng nhất có thể, rồi miệng thốt vui cười :
– Bố, bố mới đi đâu đấy?
Lâm hơi ngạc nhiên vì thằng này gọi mình là bố.
Lâm động lão:“ Ồ! bố thì chắc đéo phải mình rồi, vậy chỉ có bố nó đi qua …”
Lâm quay lại xem xét có ai xuất hiện được xưng là “ Bố ” hay không?
Nhìn khắp nơi, xác nhận thật kĩ thì chẳng thấy thằng mẹ nào …
Đầu óc Lâm thoáng linh động:
– Con mẹ nó, biết mình bị lừa rồi.
Lâm cay cú quay lại định hình mục tiêu nhưng không thấy thằng chó con đâu cả.
Dương đã chạy được tầm 20m bên kìa rồi.
Khuôn mặt đỏ gắt do nắng nóng giờ càng thêm đỏ gắt tức giận do bị một thằng vắt múi chưa sạch lừa và xem chộm chuyện tốt.
Nếu chuyện này để cho anh em hắn biết thì ngày sau còn lặn lôi ở cái đất này thế nào; quyết sử đẹp nó Lâm lao lên chiếc xe tăng tốc đuổi theo.
Diễn xuất không đạt cho lắm vậy mà lừa được thằng xã hội đen Dương tự cảm thấy mình tài tình…
Ấy vậy chưa vui sướng được bao lâu hắn đã thấy LÂM giống như một con chó điên đang phóng cuồng đuổi tới.
Dương cắm mặt vào giờ chỉ biết chạy chốn, cố gắng căng cơ mông, tăng cơ đùi tốc độ chân nhanh nhất có thể…
Mỗi bước sảy chân rộng và nhanh làm bụi trên vỉa hè bay túi bụi.
Lúc này mọi người có ở đây, chắc thấy một thằng trẻ con chạy hùng hổ nhanh hơn một thằng thanh niên chạy con wave tàu.
Nếu Unesco có thể tường thuật cảnh này thì chắc giờ Dương đang ngồi mát ăn bát vàng vì được thế giới cộng nhận danh hiệu:“ Bàn Chân Vàng-Vua Tốc Độ ”.
Thị trường xe Wawe chắc sẽ phải ế ẩm một thời gian mất. Thay vì đi xe tốn tiền xăng, ta có thể bắt Dương về cưỡi, chạy động cơ cơm.
Động cơ gì thì cũng cần phải có nguyên liệu, khi mà chưa được bổ sung thì nó làm sao mà hoạt động được đây.
Dương cũng thế, nhịn đói nhịn khát hai ngày giờ con sức đâu mà hoạt động dài, cậu biết chắc chắn bị đuổi kịp nên chạy vào ngó hòng tìm cách trốn thoát, cắt đuôi.
Rất tiếc khi Dương không mắn mắn gặp phải dân chơi tổ lái.
Dương chẳng còn sức đâu mà chạy nữa rồi, đến ngõ cụt cậu mệt lả mà tựa vào tường, miệng mở to thè lưỡi giống chó mà thở, mồ hôi ướt chảy như mưa, bụng đói càng đau thêm…
Dương cố lấy lại ít sức, hắn biết sắp xảy ra chuyện do tiếng ầm ầm của động cơ xe máy đang tới.
– Ha ha, sao mày không chạy nữa đi con chó ….!
– Sao mày không chạy nữa đi.
Giọng cười khoái trá của Lâm, hắn vui vẻ tưởng tượng mình giống đi săn một con mồi vậy, nó chạy mà hắn cứ ngồi trên xe đuổi…
– Anh , tất cả chỉ hiểu nhầm thôi…
Dương cố biện minh cho hành động của mình:
– Hà hà, sai lầm, hiểu lầm gì chứ…
Lâm bỡn cợt ra vẻ không hiểu, hắn cũng không muốn nhắc đến mấy chuyện đáng xấu hổ đó ra:
– Chuyện là em emmmm…..!
Dương ấm úng chẳng biết nói thế nào khi lời vừa thốt ra có vẻ ngại ngùng.
– Hà hà , xám hối đi con chó…!
Chẳng để con mồi nói nhiều Lâm lao lên như một con thú hoang giận dữ, tay thành nắm đấm nhắm thẳng vào khuôn mặt non nớt.
Bất ngờ trước đối thủ ra tay nhanh chóng nhưng Dương cũng lấy lại bình tĩnh tạm thời do rèn luyện võ nghệ từ gia đình.
Dương làm thế thủ sẵn sàng tiếp chiêu.
Cú đấm mạnh mang theo tiếng không khí rít gào, cả thân hình Lâm hơn 60 kg cao m7 dồn lực lớn vào cú đấm.
Chênh lệch hạng cân nên Dương biết không thể ngạnh kháng, hắn quan sát thế tiến công của đối phương có nhiều sơ hở.
Thức thứ nhất trong Thiết Dương Quyền được Dương dụng võ, hắn dễ dàng lách người qua cú đấm. Cả người Lâm như đổ hụt về phía trước do trượt mục tiệu… Biến chuyển chiêu thức cả cánh tay Dương dồn lực vào hai ngón chính tung ra một quyền.
– À…
Lồng ngực hơi nhói đau, hơi thở có chút không thông, Lâm không ngờ một thằng nhóc lại có né lẫn đáp trả được cố đấm của mình.
Cảm giác coi kinh lúc trước đâu còn, với kinh nghiệm trận mạc giang hồ hắn thận trọng biết thằng này khó ăn.
Nhưng không vì thế mà ý định trả thù bỏ quá, hắn lùi một bước lấy lại sức lực.
Bên kia Dương không tự đắc nổi dù có trúng chiêu thì xen ra đối phương cũng không tổn hại lắm.
Kinh nghiệm cho Lâm biết lợi thế chênh lệch hạng cân và sức lực đánh một trận lâu dài hắn chắc chắn thắng.
Lâm lại lao lên lần nữa, lần này nhực điểm được che dấu bớt ,….Dương vẫn tận dụng những điểm sơ hở ra mà đánh vào chỉ khác giờ đối phương đã chú ý;
– Bốp…. Bốp….bụm….
Một cú đá vòng cầu tưởng là đẹp mắt khi nó gần như trúng sát vào mặt Lâm, nào ngờ đối thủ phán đoán chuẩn xác lấy tay đón đỡ.
Được thế, Lâm ra một cước quét chân trụ đối thủ. Dương hoảng hốt thu chân về chán né đòn hiểm…
– A….rầm rầm….
Dương trúng chiêu ngã rầm ra đất, được đà Lâm liền tung hai quyền ngắm chuẩn vào phần mặt và lồng ngực, …
Dương đau đớn toàn phần, thấy thế tiến công dũng mạnh của đối thủ cậu chỉ biết dùng tay đón đỡ những vùng hiểm yếu.
– Bốp bốp….
– A……hự hự……
Dương rên lên những tiếng đau đớn, ăn chọn một quyền phần ngực làm cậu thiếu khí, thở không thông.
Sức lực chẳng mấy nằm nhoài ra đất nhưng với tính cách hiếu thắng của hắn, hắn không cho phép hay nói đúng hơn hắn không muốn gục gã,…
Chống cách tay đầy vết bầm tím, Dương lê lết đứng dậy…
– Ồ….ồ….
Lâm cũng cảm độ gan ly của thằng này, Lâm lần này quyết định hạ đo ván lốc ao nó luôn, lao nhanh đến ôm lấy bả vai, khoá cơ tay Dương lại, đặt vững trụ chân.
Dương chưa định hình đứng vững thì thằng chó điên lại lao tới, hắn muốn chống trả nhưng bất lực khi những điểm cơ bị khoá chặt, một lực lớn lại tác động vật ngã hắn.
Cả người Dương một lần nữa bò lê trên sàn bê tông, hắn không còn chống chả được nữa, cả người ê ẩm, sức lực gần như mất hết.
– Bụm …bụm….
– Hự……..a……hư…….a
Liên tục là những cú đấm, cú đá vào người hắn. Mùi khói bụi đường cái, mùi đất cát, mùi khói xe cộ,…chúng xộc thẳng vào mũi Dương theo từng cú đá phần đầu.
Máu bắt đầu từ miệng Dương ứa ra hoà lẫn cát và mồ hôi, đâu đó còn có những dòng nước mắt lăn trên gò má; chúng tạo thành một dung dịch nhơn nhớp thấm đẫm 1 vùng nền đường.
Từ lúc sinh ra đến giờ hắn toàn bắt lạt kẻ khác chứ có bao giờ bị ai đánh đến lỗi vậy đâu.
Những tiếng cười khoái trá kẻ thù vẫn còn vang vang bên tai:
– Ha ha ha….
– Ha ha ha…
Đó là niềm vui, niềm thú vị, niềm sung sướng của kẻ có sức mạnh hay sao?
Dương bắt đầu oán hận:
– Sao mày có thể cười trên lỗi đau ta?
Dương đay nghiến:
– Tao muốn mày chịu cảm giác của tao bây giờ.
Dương phất hận:
– Tại sao tao không được hưởng cảm giác đó chứ?
Sức mạnh của hận thù như giúp Dương có thêm sức, hắn nhổm lên ôm kẻ thù vật mạnh xuống đất.
Lâm quá kinh ngạc vì sức mạnh đối thủ nhưng chưa đợi hắn bình tĩnh bình tĩnh suy nghĩ đáp trả thì cơn mưa quyền vồ vập đập thẳng vào mồm hắn.
– A …..a…a.a.a……..a……a….a.
– Bụm ……bốp…….bốp……bụm….
Dương thép gào…Dương đánh… hắn đánh… hắn đánh…hắn đấm điên cuồng… hắn muốn chút hết uất hận trong lòng… hắn muốn trả thù… hắn muốn kẻ thù thấy cái tư vị hắn vửa trải qua…
Một thứ nước hoà quyện từ máu, nước mắt, đất cát, mồ hồi,…lại văng như mưa từ khuôn mặt Dương theo từng đường quyền.
Lâm thật sự quá phẫn nộ, căm tức, phần thú trong con người hắn trỗi dậy chiếm lấy bản năng của hắn. Hắn dùng sức dễ dàng bật lại Dương áp xuống đất mà trả những cú đấm. Dương cũng đâu có kém cạnh, hắn cũng vật lại gọng kìm đối phương mà đánh.
Lúc này trên đường bụi bày mờ mịt, những vẹt nước mồ hồi và máu do cả hai để lại, hai người một thanh niên và một đứa trẻ vật lộn nhau đấm đá. Hai bên ăn miếng trả miếng lăn qua lăn lại…
Một lúc sau, Lâm vật vờ nằm trên đất hắn cố gượng dậy đứng lên, miệng khen thưởng:
– Mày cũng giỏi đó chứ, nhóc con…!
Ai được khen thì đều vui sướng còn riêng Dương vui được sao?
Hắn bị đánh bầm dập hết người, cả người truầy xước úp xuống mặt đường.
Cả thể xác lẫn tình thân đều bị hành hạ, đôi mắt muốn nhắm lại nghỉ ngơi mặc kệ nhiệt độ bỏng rát từ mặt đường, mặc kệ đau đớn, mặc kệ tủi nhục,….Dương quá mệt mỏi, hắn muốn nghỉ ngơi.
Nhưng lại một lần nữa lý chí của hắn lại nảy sinh ra một chấp niệm:“ hắn muốn kéo kẻ thù đi cùng ”.
Cánh tay duy nhất còn hoạt động Dương quơ quơ cầm chặt lấy hòn gạch khi ngã xuống hắn thấy.
Tiếng biếc chân ngay gần rồi, hắn dốc hết sức còn lại gồng cứng cơ tay định cầm gạch ném mạnh thì.