Kẻ Được Chọn - Chương 2
Chương 2 : Ông Bô , Bà Bô .
Nói đến cha hắn tên Ngô Duy Khánh năm nay hơn 40 tuổi nhưng bề ngoài vẫn phong độ nhìn như 30 tuổi vậy , cái tuổi đàn ông trung niên hết sức dụ người …Do nhiều nguyên nhân tập luyện võ nghệ ; nối sống lành mạnh không rượu bia , thuốc các kiểu nên vẫn còn khoẻ trẻ , cơ bắp cuồn cuộn , làn da ngăm ngăm khoẻ khoắn . Ngoài thân hình rắn chắc tràn đầy múi cơ , theo Dương thấy thì khuôn mặt của ông ngon nghẻ nhất . Nói chứ đùa chẳng phải khen , cha hắn thật sự đẹp trai khuôn mặt chữ vuông vức góc cạnh rõ rệt kết hợp với sống mũi hơi cao , hàng lông mày rậm đen . Đặc biệt đôi con mắt to lớn đầy nghiêm nghị nhưng đôi khi toát lên sự ôn hoà dễ gần .
Hắn thầm nghĩ : “ Với vóc người vạn vỡ cân xứng , cao hơn 1m8 , khuôn mặt đẹp trai phong trần , chắc hồi xưa ông già nhà mình mê điên đảo khối nàng ; nhiều bé rụng trứng như sung mà một trong những người đó có mẹ của hắn …” .
Trái lại với suy nghĩ Dương , cha hắn thì luôn luôn cho 1 câu : “đẹp trai có cạo ra mà ăn được không?”
Thích bề ngoài của ông nhưng tích cách theo Dương nhận định thì thôi rồi . Cái Dương không thích ở ông là tích cách bảo thủ , một ông bố điển hình của Châu Á đôi khi mang thê xu hướng cố chấp . Bắt con phải học giỏi Toán , luôn luôn học giỏi đứng top lớp, thực hiện mệnh lệnh vô điều kiện và phải hoàn thành nó , ý kiến gì phải xin phép rõ ràng… Nói thế thôi chứ từ nhỏ đến giờ sống có hai cha con ( gà trống nuôi con ) nên mọi việc đều qua cha hắn , hắn biết cha hắn rất vất vả nuôi sống hắn , yêu thương và luôn luôn mong muốn đứa con mình cố gắng , giỏi giang ….Có vẻ từ khi sinh ra hắn không biết được tình yêu thương của mẹ nhưng lại may mắn hơn những đứa trẻ mồ côi khác khi còn có cha , còn có mái nhà …
Nhắc đến mẹ của Dương cũng được coi như Hoa Khôi của cái Thành Phố Đồng Hới này . Trong kí ức của Dương chẳng nhìn thầy mẹ bao giờ , chắc trừ lần cuối lúc nó được sinh ra . Hắn chỉ nhìn thông qua những bức ảnh lui dữ trong Abum hồi thanh xuân từ nhỏ cho đến lớn và chắc chắn cái ảnh đẹp nhất là hồi cha cưới mẹ …
Thời đó làm gì có máy chụp ảnh kĩ thuật 720 ,1080…mà chỉ là chụp bằng chiếc máy ảnh cũ kĩ từ thời 2000 với phông màu không được đậm và rõ nét cho lắm . Tấm ảnh cưới được đầu Dương nhớ như in , trong hình thân hình cao 1m65 ( chiều cào lý tượng của thời xưa vì thời xưa khó khăn , hơn thế vẫn chưa có chế độ ăn uống tập luyện thích hợp ) ; vóc người hao gầy thướt tha , thanh mảnh như cây liễu khoác trên mình bộ mặc váy cưới trắng kết hợp và tôn với làn da trắng đẹp nóm là như sứ Bát Tràng vậy . Đôi bàn tay búp măng dài thon thả đang lấn , khoác chặt lấy cái tay của Ông Bô như đánh giấu chủ quyền của Bà chủ cấm ai được xâm phạm . Khuôn mặt trái xoan thanh tú với cái mũi nhỏ nhỏ dễ thương , khuôn miệng hình trái tim bờ môi đỏ mộng , một nụ cười thật tươi khiến trăm hoa đua nở ; lông mày được kẻ sắc nét , phía dưới một đôi mắt Xanh Biếc có thể hớp hồn bất kì người đàn ông nào khi lần đầu nhìn thấy , nó to tròn ngậm nước đang toát lên sự yêu thương , hạnh phúc dạt dào nhưng trong đó còn ẩn chứa lỗi buồn man mác khiến người ta vừa thương yêu vừa xót xa mà muốn đòm bọc bảo vệ .
Mọi ngày đã xinh đẹp tuy nhiên có thể nói ngày hôm đó là ngày mẹ hắn đẹp nhất theo nhận định của Ông Bô Dương . Theo lời kể Ông Bô thì lúc đó đám cưới theo ý của mẹ được tổ chức đơn giản , không thích ôn ào vì trong ngày đó Cô không được hạnh phúc toàn vẹn . Trong trí nhớ hình ảnh chụp kỉ niệm đám cưới toàn thể gia đình bạn bè , Dương thấy xung quanh răng đèn kết hoa ; gia đình nhà trai ngoài bà nội Dương ra ( hiện nay đã mất ) cùng với một ít bạn bè của bố ra thì đứng dọc bên phải . Bên nhà gái ngoài có mặt Dì của Dương cùng cô Hằng ( bạn thân của mẹ ) còn lại chả thấy ai cả . Tất cả đều nở nụ cười tươi trong ảnh chụp tuy vậy Dương nhìn ra thế nào mặt ông Bô như xị lại kiểu :“ bị bắt nhốt trong lồng từ nay không được lêu lổng ra nữa…” có vẻ hắn lại hoang tưởng quá .
Nói về Mẹ Dương xuất thân con nhà giàu có , một tiểu thư đài các được sống trong nhung lụa từ nhỏ , được ăn học đầy đủ ra trường làm một công viên chức nhà nước phục vụ cho tổ quốc khiến cho ông bà ngoại rất nở mày nở mặt ( vì hồi đó mọi người luôn có tư tưởng ít con phải làm quan trong chính quyền mới rạng danh tổ tiên ) . Rồi theo mong muốn của Ông Bà Ngoại sẽ lấy một người chồng xứng tầm có gia thế hiển hách suốt đời không lo ăn lo mặc . Quan trọng hơn là có thể giúp gia đình trong việc làm ăn buôn bán ; với vẻ đẹp và gia thế vậy nên mẹ hắn thực sự có nhiều người theo đuổi và việc chọn một người thành đạt hoặc con quan viên , gia đình giàu có là việc dễ như thò tay vào trong túi lấy một đồ vật . Thế mà vậy cuộc sống đưa đẩy ma xui quỷ khiến mẹ hắn trong một lần khó khăn nguy hiểm lại tình cờ được ông bô người mãi võ ven đường giúp đỡ giải thoát . Trong ấn tượng của người phụ nữ hay mẹ hắn luôn mơ mộng một người có thể bảo vệ làm bờ vai an toàn nên tất nhiên trường hợp đó bà đã có cảm tình với ông …
Một lần hắn hỏi xưa cha tán mẹ ra sao ? Nói mỏi mồm xin mãi ông mới kể hồi đó khi cứu má mày song chúng tao cũng có cảm tình ấn tượng nhưng do ngắn cách của hai nhà …. Do vậy hai bên tiếp xúc ít nhưng lâu dần tình cảm từ cái vô tình chạm tay chân hay những cuộc đi chơi cũng sinh tình cảm nhưng tao hồi đó biết yêu là gì với lại nhát gan , với cả hồi đó tao một thằng nghèo chết mẹ mãi võ giữa đường công việc nuôi sống bản thân không xong nên cũng tự ti … Ngày đó làm gì có mấy cái trò linh tinh , khu giải trí nào ; toàn rong ruổi trên cái xe đạp tàn tàn Thống Nhất Bà Nội mày chở quanh con sông rồi mua mất cái kem nhâm nhi nói chuyện trên trời dưới đất , lãng mạn hơn thì mua tặng bông hồng chứ làm gì có tiền nhiều . Nói xong Ông Bô còn thở dài :
– Haizz tiền cưới cũng do chúng tao tích góp được .
Ông bô còn dí dỏm kể thêm tính ra hồi đó má mày tán tao chứ tao bị động … Tao nhớ mẹ mày tỏ tình trước : “Khánh em yêu anh , chúng ta yêu nhau đi !” Nói song mẹ thẹn thuồng né tránh … Đầu cuối xuống đất , hai má ửng hồng , những ngón tay luống cuống đan xen vào trông rất đáng yêu … Khi đến bước này rồi thì tao cũng thuận nước đẩy thuyền mà tiến thôi chứ gì , mạnh dạng cầm lấy hai tay má mày “ Anh cũng yêu em ” . Ngồi nhìn ông bố kẻ quá khứ mà Dương cũng trầm ngâm mơ tưởng theo :“ Liệu có được may mắn anh hùng cướp mĩ nhân không đây ? ” .
Bọn tao thì thường nén nút qua lại ông bà ngoại mày cũng có nhắc nhở hai đứa với lại Ông ngoại mày cũng sắp xếp cho mẹ mày chuẩn bị cưới cho con quan trên tỉnh nhưng má mày không chịu…Vì để yêu tao má máy đã thưa đang mang bụng mày hồi đó . Tao thì biết méo gì đâu , đến sờ con chưa thử sao mang được mày ; nói dối cũng có ngày lòi đuôi ra nên vào ngày " mưa dông sấm chớp " chúng tao mới hợp thức hoá luôn . Phải nói chứ đúng là “ 1 nháy xuyên tâm ” Mẹ mày mang thai được tháng thì làm đám cưới vì hồi đó vẫn hủ tục dị nghị điều tiếng nên phải cưới nhanh tránh mang tai tiếng . Ông bà mày vì chuyện đó nên từ luôn mẹ mày , nói xong ông Bô có chút thở dài buồn phiền …