Kẻ Được Chọn - Chương 1
Chương 1 : Bắt Đầu Khởi Sự
Ngô Thiên Dương năm nay 12 tuổi, vừa bước vào lớp 6 ; cái tuổi trẻ trâu tính nếp thất thường ;sáng nắng ,chiều dâm ,tối ẩm ướt ; đặc biệt hầu hết mọi đứa chim chưa mọc lông , sịp chưa chắc đã mặc ,…
Khác với chúng nó , Dương một thằng tự coi mình là người lớn bằng chứng là chim hắn đã nhu nhú mọc lông mỗi tội cái vẫn thả dông . Theo ông Bô hắn nói thì vẫn còn nhỏ , thả ra cho ăn cho uống , nhảy nhót lớn thêm rồi mới bắt nhốt,…
Đối với tầm tuổi Dương thì công việc chính chỉ có ăn và học , thế mà thật bất hạnh làm sao khi Dương không thể thực hiện công việc đó khi giờ này cậu phải ngồi trên lớp học thay vì lang thang nơi phố chợ,…
Xót xa đối với hoàn cảnh của Dương cũng như hoàn cảnh của hàng trăm cô bé ,cậu bé khác phải chịu thiệt thòi hơn đồng bạn trang lứa không thể được đi học , phải bôn ba lang như chó không nhà ,kiếm cơm từng bữa ,…
Những trường hợp này chúng ta rất cần có những nhà hảo tâm ,các mạnh thường quân, các đội ngũ livestream từ thiện khủng , các nhà trẻ em học ,…đến giúp đỡ để em vươn khơi bám “Trường” ; chia sẻ, phóng sự mạnh những hình ảnh , mảnh đời giống như Dương ra cộng đồng nhằm lan toả tình yêu thương , giúp đỡ , chăm sóc , sưởi ấm cuộc đời bi thường các bé ,…quan trong hơn cung cấp thông tin cho gia đình nhằm lôi cổ thằng cháu bỏ nhà ra đi, về.
Mái Trường , ngồi Trường thân yêu được mọi chúng ta được đi học từ nhỏ coi đó là ngôi nhà thứ hai.“ Mỗi ngày đến Trường là một ngày vui ” một câu nói quen thuộc hoàn toàn chính xác bởi nơi đó không chỉ có mỗi “ Trường ”mà còn có thầy cô là người cha người mẹ thứ hai ; họ bảo ban , chăm sóc , dạy dỗ , cung cấp những kiến thức bổ ý , xã hội , sự công bằng dân chủ, tình yêu thương , luân lý đạo đức,…
Hơn hết còn có những bạn bè thân thiết coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà,cùng nhau lớn lên ; vui đùa , vui chơi , học tập thi đua ,…
Đấy là mọi người nghĩ về “ Trường ” đáng yêu mộng mơ như vậy. Còn thằng ất ơ Dương thì coi “ Trường ” chẳng khác nào cái lồng giam thu nhỏ , thầy cô thiếu công minh , bạn bè thì mất dạy ,…
Hắn chỉ nghĩ cách xem không phải đến nơi đó khi mà mỗi ngày đều phải đi học ,…
Ông trời như thoả mãn ước nguyện của Cu Cậu khi mà hôm nay không phải đến trường thật khi mà Dương học tập theo lý tưởng của ngài chủ tịch “ Những đứa trẻ ngoan,nghe lời thường không làm nên chuyện ” Dương quyết định làm đứa trẻ hư để làm nên chuyện bằng cách bỏ nhà ra đi…
Mang theo trí lớn và dựa vào câu nói triết lí của bậc tỷ phú Dương khăn quàng khăn gói đập bỏ con lợn còi hắn nuôi từ mấy năm thu lấy 50k ; để lại huyết thư cho phụ thân với lời nhắn quyết chí ra đi lập nghiệp , không thành không về và không quên lời nhắn phụ thân bảo ban sức khoẻ đừng đi tìm con…
Thật ra nguyên nhân chủ yếu Dương bỏ nhà đi bụi do hắn tự nhận mình bị chịu thiệt uất ức từ nhà , lẫn Trường học…
Ở trong một môi trường giáo dục an toàn , lành mạnh , các bạn các cậu toàn trao nhau những lời hay ý tốt…nào ngờ cuộc đời Dương như giống đời của Tam Tạng phải trải qua muôn vàn kiếp gian, khổ ải khi mà hắn bị chúng lời nguyền .
Tỷ lệ chênh lệch giới tính đã cao đáng báo động , nhiều nam nhi hao hán phải chịu cảnh ế vợ, chung vợ …. đau khổ, thiếu thốn trong tình cảm , những bậc anh tài đành phải tự tìm đến nhau lấp đầu khoảng trống của cả hai , Luận Kiếm cùng nhau qua mùa Đông ra rét….
Một người phụ nữ giờ đáng được chân trọng quý giá bao nhiêu …ấy vậy nó còn vô giá hơn khi người con gái đó là một công chúa Aurora xinh đẹp , tài năng đã bị mụ phù thủy Maleficent ác độc hạ lời nguyền gần như cướp đi tính mạng một giống cái ưu việt , hại thêm một người đàn ông thiếu vợ ; ảnh hưởng trầm trọng đến sự nghiệp cao cả nhân loại dùy trì loài giống ; có thể ảnh hưởng vấn đề an ninh xã hội , thế giới bạo động , bắt cóc , chiến tranh cướp vợ…
Tưởng như cùng cực của sự ác độc là vậy , Dương số phận đen hạn bị dính phải lời nguyền cay nghiệt hơn từ 3 đứa bạn cùng lớp với cái tên : “Liệt Dương…”
Lời nguyền còn có thể nào cay độc hơn đối với một đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn , một người con trai thực thụ ; một đứa con trai độc đinh phải mang tội vô sinh bất hiếu với gia phả dòng họ tổ tiên ; mất mát to lớn của xã hội đối với một công dân ưu tú ,….
Mỗi lần câu thần chú “ Liệt Dương ” thốt ra kèm với biểu cảm hanh hách , sung sướng của lũ bạn khiến tâm tình Dương suy sụp , trái tim như bóp nghẹn , cảm xúc lẫn lộn , tuyệt vọng ; ảnh hưởng đến thể xách lẫn tinh thần . Vậy mà nhà trường , các thầy cô giám nhắm mắt cho qua đối với trường hợp xâm phạm đến thể xác , tinh thần , sức khoẻ của hắn .
Sẽ chẳng một ai giải thoát cho Dương như khi gặp nạn Lão Tam Tạng sẽ có Ngộ Không và sẽ chẳng có một vị công chúa nào bất ngờ xuất hiện hôn lên Đầu Khấc của hắn để giải lời nguyền giống như nàng công chúa Auraro được Hoàng tử trao nụ hôm….
Dương thấm nhuần tư tương trong sách trắng “ tự lực tự cường” , hắn quyết định ra tay tự giải thoát bằng cách :“ nơi nào phát ra lời nguyền chúng ta chỉ cần làm nó câm là không bị dính ”.Dương vậy mà trong thời gian vừa đưa ra quyết định song đó nhanh thực hiện theo tiêu chí :“ giám nghĩ giám làm ”. Hắn đã hết sức động viên , vân động tuyên truyền , mấy cái loa ngừng phát thanh nhưng không thể ; hết cách chỉ có thể đành bịt nó lại .
Thay vì chúng ta ngắt hoặc bịt nó lại Dương tính phá hoại lên cao cho rằng chỉ cần phá hủy nó là xong . Hắn tranh thủ quyền cước xác định đúng vị trí 3 cái loa mà ra lực rất mạnh ; chẳng mấy chốc mà loa đã từ tiếng ngào to lớn trở thành những âm thành ù ờ, dịu nhẹ rên rỉ kèm thêm chút huyết tinh và mấy cái mô hình răng làm bằng Canxi….
Số phận lại réo tên , không may cho Dương trong lúc phạm tội đã các camera chạy bằng cơm ghi nhận , rất nhanh hung thủ đã bị tố giác tội phá hủy tài sản của công – nhà trường , vô tình gây thương tích làm ba cái miệng của bạn xưng bầm gãy răng .
Hắn được các bậc bề trên triệu tập ra phòng giám hiệu làm phiên điều trần .
Sau khi thoả thuận gia đình hai bên lẫn nhà trường , ban giám hiệu đi đến một quyết định đúng đắn khi tuyên dương trước toàn trường:“ Bạn Ngô Thiên Dương lớp xyz…trong giờ abc…đã trao đổi một vài đường quyền đường cước, giao lưu võ nghệ với các bạn trong lớp nhưng lỡ tay quá đà xảy ra một bên chỉ đánh và một bên bị đánh ; nhà trường nhận thấy tình hình nghiệm trọng của sự việc vi phạm ; nay nêu ra để mong em nhận lỗi và kiểm điểm bản thân , nhân đây nhà trường cũng mong không còn những hành vi ảnh hưởng đến trường lớp bạn bè . Nếu không nhà trường sẽ kỉ luật nghiêm khắc…”
Sau bài phát biểu của thầy hiệu phó dưới khán đài các bạn các cậu vỗ tay đôm đốp , khuôn mặt hớn hở khi nhìn kẻ khác ăn phạt , nhất là lớp hắn các bạn các cô lại còn đá đểu khịa Dương nữa chứ .Hắn đang chửi cả cha thằng nào sáng tác ra câu “ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ ” theo Dương đính chính lại phải là “ một con ngựa đau cả tàu ăn khoẻ ”. Mặt khác dưới thành tích có chút đáng nhớ tuổi học trò , Dương được nhà trường cho nghỉ phép 1 tuần để ở nhà củng cố lại tư tưởng , ăn lăn hối lối ….
Đi học cũng nhục , ở nhà thì cũng chả yên tí tẹo nào ; cha của hắn cứ mỗi ngày mà nhìn thấy là ngứa mắt lôi ra cho ăn đòn lên bờ xuống ruộng ,mỗi lần đánh là ông lại cho ra làm bao bia tập quyền, tập cước … Tức lắm chứ giải thích hết nguyên do đánh nhau nhưng bố hắn cứ vững nguyên một luận điểm:
-“ Mày đánh là mày sai…”-
Sau rồi còn mấy cái lý do lý chấu làm hắn đau hết cả đầu:
– “ Tao dạy võ cho mày để mày đi đánh người à ”-
Đến đánh bị đau nhức làm Dương ứa nước mắt , khóc ròng , cha hắn thấy vậy lại :
– Tao đánh mày sai à , nín chưa hả…?
Hắn càng khóc to ông Bô càng đánh mạnh
Dương muốn khóc rống lên , bật lại lý lẽ với cha hắn…“ Bố đánh thế đau con , con làm sao mà nín được ” .