Kẻ Đa Nhân Cách - Phần 2
Không khí biển ban đêm thật là dễ chịu, gã hạ hết cửa kính ở xe xuống, đi dọc con đường ven theo bờ biển. Biển ban đêm đen huyền bí, những cơn gió nô đùa rượt đuổi nhau mơn man từng làn da thịt. Mái tóc Hải Yến dài bay đùa cùng gió. Gió như những bàn tay vô hình cào cấu bên ngoài cơ thể cô, cô thèm.. thèm đôi bàn tay rắn rỏi ngồi bên cạnh cô.. cô thèm hắn bóp nát bầu vú đang săn lại vì thèm muốn. Cô là người đàn bà nghiện rượu và sex. Cô thèm cái cảm giác lâng lâng trong men rượu, và khoái cảm lên đỉnh với sex. Gã là thằng đàn ông ngu si nhất trần đời khi cứ lái xe đi dọc đường hít gió biển, trong khi cơ thể người đàn bà ngồi bên đang khát khao thèm muốn, không lẽ ngồi trong ô tô, cô lại đè hắn ra mà hôn mà thỏa mãn cái dục tính trong lòng?
– Em mệt quá honey! – Hải Yến quay sang nói với gã, thăm dò…
– Vậy mình kiếm chỗ nào ngủ em nhé! – Hình như gã chỉ đợi câu đó.
Xe gã tấp vào một khách sạn khá lớn. Sau khi tìm chỗ cho cái xe khốn kiếp của gã yên ổn, an toàn, gã nhanh chóng xuống xe , chạy mở cửa cho Hải Yến! Đôi tình nhân đưa nhau lên phòng!
Cửa phòng đã được khóa! Hải Yến và gã cũng chỉ đợi có thế là lao vào nhau, quấn lấy nhau… Gã man dại và Hải Yến rực cháy… Cô nàng với thân hình bốc lửa đang trong vòng tay gã. Gã hôn cô, gã cởi phăng cái bộ jumpsuit đáng ghét ấy ra. Nếu như có lần sau, gã sẽ đề nghị cô không bao giờ mặc thể loại áo liền quần này nữa. Tốt hơn hết cứ mặc váy ngắn, áo 2 dây, để khi ngồi trên ô tô, gã dễ dàng thọc tay vào mà nắn mà bóp. 2 kẻ say tình quấn chặt lấy môi nhau… Giờ đây, 2 thân thể đã chẳng còn mảnh vải nào ngăn cách, lưỡi gã làm một đường dài thẳng xuống cổ, xuống ngực cô. Gã tham lam dùng hai tay bóp phũ phàng, lưỡi gã liếm láp từng centimet bầu vú của cô…
– Aaaaa…aaaa…hhhhhhhhh… nữa đi cưng ơi! Bóp mạnh vào… aaa.. nữa đi… đúng rồi… thích lắm…sướng quá…aaahhh
Hải Yến rên rỉ cuồng loạn, rượu mạnh và sex luôn kích thích con người ta lên đỉnh dễ dàng. Nàng như con hổ cái lên cơn dục tính.. móng vuốt của nàng cào cấu vào lưng gã, những vệt xước dài không làm đau gã trai trẻ, mà chỉ làm gã hứng tình hơn mà thôi. Gã điên loạn theo Hải Yến. Gã phấn khích tìm xuống phần nhạy cảm nhất của người đàn bà mà bú liếm… Gã banh hai mép, tìm đến hạt le mà mút..
– Aaaaa… sướng quá honey ơi…
– Nữa đi! Aaa…aaa…. Em chịu hết nổi rồi
Hải Yến chồm người dậy, đè nghiến gã ra. Cô cúi xuống, liếm láp cái dương vật đang cứng ngắc phía dưới gã. Cái dương vật dài khoảng 16cm, to, đủ để làm bao đứa con gái chết mê chết mệt. Cái bản lĩnh trên giường của gã không phải bàn cãi. Gã thích ra lúc nào thì gã ra, và ra ở đâu, ở trên mặt, trong lồn hay phun ngay vào mồm mấy ẻm, là quyền của gã. Gã ngang tàng từ ngoài cuộc sống đến trên giường. Gã khoái làm cho các ẻm của gã rên rỉ, gã thích khơi cái dâm đãng trong con người mấy ẻm lên bằng những kích thích của lưỡi, bằng những cú nhấp từ nhẹ nhàng cho đến khi mạnh mẽ như vũ bão, lúc chậm lúc nhanh, lúc các em đang đê mê sung sướng thì gã tự dưng dừng lại. Các ẻm sẽ điên loạn cào cấu ga giường, mà van xin gã:
– Địt em đi anh! Làm ơn mà! Đừng dừng lại…
Vậy mà giờ đây, trên cái giường này, gã đang như con mèo ngu ngốc bị con hổ cái đang dần dần ăn thịt. Con hổ cái ấy dữ tợn hung hãn, đang như đang nuốt chửng dương vật gã.. Dương vật gã chạm tới tận cuống họng ẻm… Gã sung sướng… Gã như một con cáo già gian ác lúc đầu khi gặp ả, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô nàng như nuốt sống một con thỏ ngon ngọt, béo ngậy. Gã sai rồi! Gã không gặp phải một em thỏ ngoan ngoãn, mà gặp đúng một con hổ cái. Gã giờ chỉ có thể nằm ngoan ngoãn để thưởng thức cảm giác bị chinh phục. Lưỡi con hổ cái đang liếm hai hòn bi của gã. Gã rên … gã sướng… đã quá! Đã quá! Bao nhiêu năm nay… gã chưa gặp một cô nàng nào mà bốc lửa như vậy. Chưa thấy ai làm gã sướng điên lên vậy… Không thể kìm hãm được nữa, gã… xuất tinh!
– Yến ơi! Em tuyệt quá! Baby, chưa ai làm anh xuất ngay như thế… Yêu em quá…
Hải Yến không buồn bắt lời, vì cô đang bận nuốt hết chỗ tinh trùng .. cô liếm mép … Cái hành động này của Yến làm gã bắt đầu thấy sợ. Gã chưa gặp một người đàn bà nào mà đẹp và dâm như thế. Chưa ai dám uống tinh trùng của gã… chưa ai đem gã qua từng cung bậc cảm xúc như thế. Từ cảm giác muốn chinh phục, kích thích, khoái cảm, và bây giờ, là hơi ghê sợ. Cô nàng không dừng lại, cô nàng không cho gã nghỉ một giây một phút nào nữa, cô tiếp tục bú dương vật đã oặt ẹo ra của gã.
– Cho anh nghỉ chút được không em. Nó vừa mới xuất mà – Gã van xin!!!!
– Lên ngay đi, thằng tồi. Mày còn chưa thỏa mãn tao mà. Đừng ích kỷ như thế!!!! – Tiếng con hổ cái gầm gừ…
Gã sợ thật rồi. Từ “em, anh, honey” ngọt ngào, con hổ cái đã chuyển lối xưng hô chợ búa… Nỗi sợ của gã càng ngày càng lớn hơn, nó làm dương vật của gã không tài nào lên nổi, trong khi con hổ cái vẫn miệt mài bú mút… Móng vuốt của cô ả cào xé rách đùi gã… máu chảy ròng ròng… Gã đau đớn…. Gã định hất cô nàng ra.. nhưng miệng cô nàng vẫn ngậm chặt dương vật gã.. Ánh mắt cô ả dữ tợn hơn bao giờ hết… 2 mắt cô đỏ sọc… tay cô ả vẫn không ngừng cào cấu cơ thể gã…
– Mày có lên không? Có lên không? Hả?????????
Gã cuống cuồng giãy dụa… Cô ả càng cào gã điên cuồng… Móng tay cô ả đầy nhóc da thịt gã… Máu be bét mười đầu ngón tay…
– Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong đêm khuya thanh vắng! Tiếng một người đàn ông rú lên kinh hoàng!
…
Hạ Vy tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Mái tóc bù xù, thân thể dường như mệt rã rời. Lạ thật! Cô nhớ hôm trước, cô ngủ rất sớm cơ mà! Chắc có lẽ do thời tiết thay đổi. Càng ngày thời tiết càng trở lên khắc nghiệt, cô luôn phải hứng chịu những cơn đau đầu khi thức dậy vào buổi sáng. Đầu tiên nó chỉ như cơn váng đầu tê tê, dần dần cơn đau đầu càng ngày càng nặng hơn. Nó xuất hiện dày đặc hơn, nó hành hạ Hạ Vy vào mỗi buổi sáng. Có lúc cơn đau đầu làm cô không thể gượng dậy nổi, cô chống chọi với nó suốt mười mấy năm nay, có lúc bạn bè cô thúc giục:
– Hạ Vy! Sao mày cứ chịu đựng nó hoài vậy! Đi khám và chữa dứt điểm đi
– Thôi không sao, chỉ thỉnh thoảng thôi mà…
Hạ Vy trả lời bạn và mỉm cười hiền khô. Hạ Vy là đứa chúa ghét máu, bệnh viện, mùi sát trùng, lại còn là bệnh viện tâm thần nữa chứ. Người ta cứ nghĩ đến bệnh viện tâm thần là bị bệnh thần kinh, là điên, là động kinh này nọ, nên Hạ Vy càng sợ hơn. Thà rằng thỉnh thoảng đau đầu một chút, còn hơn là đến những nơi gớm ghiếc kia! Những ánh mắt điên dại, những cái miệng kêu ộp ộp, những hành động kỳ quái, mùi thuốc, ống tiêm, và bác sĩ là những hung thần chuyên uống máu người… Ẹc, nghĩ đến đây là Hạ Vy đủ gai người, rùng mình run sợ rồi.
Hạ Vy là một cô nàng hiền lành đến mức nhút nhát. Cô thương yêu động vật, đến mức con kiến bò dưới nền nhà cô còn không nỡ giẫm chân lên. Cô nhạy cảm, cả tin và khờ dại. 27 tuổi đầu, nhưng cứ hết giờ làm, là cô lại về chơi với con miu miu của cô. Cô chỉ biết bầu bạn cùng con miu, cô nói chuyện với nó, như một người bạn tri kỷ. Từ ngày ba mẹ mua cho cô một căn hộ tập thể nhỏ ở tầng 3, cô càng sống khép kín hơn. Cuối tuần, cô thích thả hồn mình cùng những nơi thiên nhiên hoang sơ. Những dòng suối nhỏ, hoặc bờ đê triền sông… hoặc leo lên một đỉnh núi, nơi cô có thể đắm mình với những bức tranh thiên nhiên. Cô có tài lẻ là vẽ. Cô thích phối màu cho những bức tranh của mình… cô thích cái xanh mơn mởn của đồng lúa … cô cũng thích ngắm nhìn nó khi lúa chín. Cô thích đứng từ nơi thật cao, nhìn ngắm mây trên trời, cảm giác như chỉ cần cô đưa tay ra, là cô chạm được đến những đám mây xinh xinh trên kia… rồi ngó xuống dưới, nhìn ngắm những ruộng bậc thang tuyệt đẹp. Cô yêu phong cảnh nơi này. Cô yêu những con suối nhỏ trên đường cô đi qua. Cô yêu các màu sắc, để rồi khi cô thổi hồn nó vào bức tranh của mình, bức tranh thiên nhiên dường như sống động lạ kỳ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Vy đầu tiên mặc kệ, nhưng tiếng chuông càng ngày càng to hơn… làm cắt ngang dòng cảm xúc của cô
– Alo, Hạ Vy nghe ạ! – Hạ Vy bắt máy mà dường như không giấu được nỗi khó chịu
– Hạ Vy à! Anh Tuấn nà! Đang ở đâu mà anh gọi thuê bao hoài vậy?
– Vy đang ở nơi ấy bình yên… Nên sóng chập chờn, lúc có lúc không à.
– Trời đất! Lại leo lên đỉnh núi nào vậy hả Vy! Sức khỏe em không tốt, em phải biết giữ sức khỏe chứ. Suốt ngày leo lên núi vẽ tranh hoài… không sợ anh lo sao em?
– Anh Tuấn nè! Vy quen vậy rồi. Anh đừng lo cho Vy. Vy hẻm muốn mắc nợ ai đó đâu anh. Vậy nhé! Vy cúp máy đây!
Nghe tiếng cụp máy, Tuấn chán chường rõ. Đã bao năm nay, anh theo đuổi Vy. Anh yêu cái nét buồn rười rượi trong ánh mắt của Vy. Anh thích ngắm nhìn mái tóc đen láy, dài thượt, không sử dụng các loại hóa chất làm thẳng, mà nó vẫn dài thẳng và đen óng ả của nàng. Anh chỉ ước một lần được vuốt mái tóc ấy, được ngửi mùi thơm trên tóc của nàng. Anh ước một lần được cầm bàn tay nàng đặt lên ngực mình, để nghe lời trái tim anh nói, để nàng cảm nhận được nhịp tim anh đập, để nàng hiểu rằng anh đã yêu nàng từ lâu lắm rồi. Anh ước được đưa nàng đến nơi nàng thích, được ngắm nàng hòa mình cùng thiên nhiên, được trực tiếp xem nàng vẽ. Nhưng Hạ Vy luôn luôn là đám mây trắng tinh … và ở trên cao… cao lắm… cao đến mức Tuấn không có cách nào với tới được. Tuấn càng cố gắng… Vy càng cách xa anh hơn.. Vy luôn dành cho Tuấn một bức tường ngăn cách rõ ràng, dù với Vy, Tuấn luôn là người Vy tôn trọng và biết ơn..
Tuấn nhớ rõ mồn một… lần đầu tiên gặp Hạ Vy… cô gái nhỏ run cầm cập trong nước mắt… và 3 gã du côn … ở một góc phố vắng tanh… khi trời đã về đêm….
Tuấn có thói quen mỗi lần đi nhậu về, là lại đi lang thang khắp các phố phường để xả hơi rượu. Bố mẹ Tuấn hơi khó tính và lo lắng cho con cái đến mức có thể làm bất kỳ gã nào 30 tuổi như Tuấn cảm thấy khó chịu. Bố mẹ anh không muốn anh quá chén, mỗi lần ngửi thấy hơi rượu trong người anh là lại càu nhàu, lại một bài ca hát xong rồi lại quên, lại những câu muôn thưở nào là:
– Đàn ông, biết uống rượu là được rồi, đừng sa đà, mất hết tính người đó con
Hoặc như:
– Mày xem thằng A ở đầu ngõ đó, nát rượu, giờ có làm ăn gì đâu, suốt ngày đánh đập vợ con, sống thế mà cũng là sống hả.
Vân vân và vân vân…
Thế nên anh thích là một phần, nhưng bị bắt buộc làm sao phải xả hết cái men rượu trong người. Tuấn thả tay ga chầm chậm, hít thở không khí trong lành. Thành phố này, ban ngày toàn khói, bụi, toàn tiếng còi xe inh ỏi, tắc đường, người người đổ ra đường làm cho cái mặt đường như phả lửa vào mặt anh. Nhưng về đêm… cảm giác yên bình đến lạ kỳ. Ánh đèn 2 bên đường tỏa ánh sáng vàng leo lắt, tiếng cô lao công quét rác làm sạch thành phố cần mẫn một mình.. Tiếng những chiếc xe đạp lọc cọc rao bánh mỳ, or hủ tiếu… tiếng những chiếc xe bão đêm gầm rú … Đêm là thế! Đâu đây, mùi hoa sữa thoang thoảng êm dịu. Vừa đi, Tuấn vừa nhớ đến mấy thằng bạn nhậu.
– Này ku! Định rúc váy bà bu đến bao giờ? 30 tuổi rồi đới!!!! – 1 thằng bạn khả ố ném đá
– Ừ! 30 tuổi rồi! nhìn tao nè, tao có con 2 tuổi rồi hê hê – Lại 1 thằng nữa ném đá vào nồi lẩu! Mẹ kiếp!
– Ơ Tuấn ơi! Hôm nay đi nhậu đã xin phép mẹ chưa?
Lũ mất dạy! Chúng cười trên nỗi đau của Tuấn, chúng cố tình giằng xé nỗi đau ế vợ của Tuấn, làm cho nỗi đau ấy thêm dài thòng lòng. Vậy đấy! 30 tuổi rồi, bố mẹ vẫn quản lý. Mặc dù đã đi làm rồi, kiếm được đồng tiền nuôi chính bản thân mình, nhưng dường như trong mắt các cụ, con của mình luôn trong vỏ bọc hài nhi bé bỏng, luôn cần các cụ quan tâm, chăm sóc… Tuấn nén tiếng thở dài. Đâu phải Tuấn không muốn yêu, đâu phải trái tim chàng trai mới chạm mốc băm này đã chai sạn hay phẳng phiu lạnh lùng sắt đá, chỉ tại Tuấn chưa tìm được bóng hồng ưng ý thôi.
– Cứuuuuuuuuuuuuuuuuuu tôi vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!! – 1 tiếng la thất thanh của 1 người phụ nữ hét vang trong đêm khuya
Tuấn dừng xe lại, lắng nghe xem tiếng kêu thét ra từ đâu….