Kẻ Đa Nhân Cách - Phần 15
Ngày hẹn cuối cùng cũng đến, Hạ Vy được Tuấn đón với tâm trạng khá hồi hộp. Nàng lo lắng cho 1 buổi khám bệnh đặc biệt, anh bạn của Tuấn là một người khá sành sỏi về tâm lý phụ nữ, mở cửa đón 2 người, anh đã chuẩn bị một ấm trà mạn, 3 người nhâm nhi trước khi Hạ Vy vào trong phòng khám bệnh. Lúc này, Hạ Vy đã được chuẩn bị tâm lý rõ ràng. Nàng không còn e ngại sợ sệt với nhân cách thứ hai trong người nàng nữa. Có lẽ, đã đến lúc phải đối mặt với chính bản thân mình.
Anh bạn bác sỹ đề nghị nàng nằm trên một chiếc ghế êm ái, đầu nàng được kê lên cao, sao cho thế nằm được thoải mái nhất… Tuấn được phép ngồi ở một góc xa theo dõi, anh không yên tâm lắm, anh sợ Hạ vy sẽ bị sock với những điều sắp xảy ra với nàng…
– OK! Hạ Vy, nằm vậy em thoải mái chứ? – Anh bạn bác sỹ hỏi nàng một cách dịu dàng, tay anh nắm nhẹ lấy tay của Hạ Vy
– Vâng, thoải mái lắm ạ
– Được rồi, anh muốn em nhắm mắt lại để làm một bài tập nho nhỏ. Anh muốn em tưởng tượng tới cái bảng. 1 cái bảng đen hoặc xanh lá cây tùy ý thích của em. Hãy tưởng tượng nhé. Cái bảng có khay phấn và chỗ cài khăn lau bảng. Em đã tưởng tượng ra chưa…
Hạ Vy nhắm mắt lại, nàng tưởng tượng theo lời nói trầm ấm của anh bác sỹ. Trước mắt nàng là một chiếc bảng màu đen mà ngày còn đi học, nàng vẫn thường nhìn lên đó để theo dõi cô giáo giảng bài…
– Dạ được – Hạ Vy vẫn nhắm mắt trả lời
– Tốt! Em hãy cầm 1 viên phấn vẽ 1 vòng tròn trên bảng. Em đã vẽ vòng tròn đó chưa
– Dạ xong rồi – Hạ Vy trả lời
– Bây giờ thì vẽ 1 chữ V bên trong vòng tròn đó, em đã vẽ xong chưa – Giọng nói ấm áp lại vang lên
– Dạ xong rồi
– Tốt lắm! giờ em hãy xóa V trong vòng tròn. Nhưng đừng xóa vòng tròn. Hãy nói cho a biết khi em xóa xong
– Dạ em xóa rồi.
– Giờ thì xóa luôn vòng tròn. Rồi mở mắt ra…
Vài giây sau, Hạ Vy mở mắt ra, nhìn anh bạn bác sỹ…
– Giờ nói cho anh biết, em cảm thấy thế nào? Em có nhìn thấy cái bảng ấy không?
– Em có, em thấy một chiếc bảng đen, có chỗ để phấn và giẻ lau bảng. Em đã vẽ vòng tròn như anh nói, và chữ V trong vòng tròn đó.. Em thấy thật! Có phải em bị ảo giác không anh?
– Không em! Đây là phản ứng thường gặp trong thôi miên thôi. Đây là một bài tập nho nhỏ cho em trước khi vào thôi miên chính thức. Em thấy ổn chứ?
– Em ổn, anh ạ!
– Giờ em hãy nhắm mắt lại tiếp nào – anh bạn bác sỹ mỉm cười với Hạ Vy tạo sự tin cậy
Hạ Vy làm răm rắp theo mệnh lệnh của bác sỹ, lời nói nhẹ nhàng của anh nhưng lại như là mệnh lệnh đầy uy quyền với Hạ Vy lúc này…
– Em hãy hít vào… hãy tưởng tượng mình đang hít một bầu không khí trong lành sạch sẽ, không chút mùi khó chịu… Bầu không khí đó tuôn trào và bao quanh em ấm áp… chậm chạp. Càng hít vào em càng muốn hít vào nữa, em hãy hít thở sâu thêm, đem lại cho em cảm giác yên bình, thư giãn dễ chịu… – Giọng nói bác sỹ ấm áp lạ lùng…
– Em thấy người mình như bồng bềnh trôi nhẹ nhàng, em thấy thư giãn hơn, bàn tay em thật nhẹ nhàng, nó không còn trọng lượng, hãy làm theo những điều anh nói, hãy tập trung vào đầu mũi của mình… Giờ em chỉ nghe thấy tiếng anh nói…
– Hạ Vy…Hạ Vy.. có một hòn đá đang đè nặng ở đôi chân em… em không tài nào nhấc chân lên được… Hạ Vy, giờ hãy cố gắng nâng 1 chân lên anh xem nào…
Hạ Vy cảm thấy chân mình nặng trịch, không tài nào nhấc chân lên được. Cô nàng nhăn nhó mặt cảm nhận sức nặng đè nặng lên bàn chân…
– Á á – Hạ Vy đau đớn kêu lên.
Ở 1 góc xa, Tuấn cảm thấy như kiến bò ngang dọc trong cơ thể, anh lo lắng cho Hạ Vy, nhìn khuôn mặt nàng đau đớn, anh như đứt từng khúc ruột. Đã bao lần, anh định chồm người chạy ra đấm cho thằng bạn mình 1 trận, nó nỡ lòng nào làm đau thiên thần bé nhỏ của anh…
– Tốt! Giờ anh nhấc hòn đá ra khỏi chân em rồi… Chân em lại nhẹ nhàng, cả người em đang bay bổng trên cao. Hãy bay lên! Cho anh biết em thấy gì…
– Một ngôi nhà… cánh cửa sổ màu xanh…còn sơn dang dở… – Giọng Hạ Vy đứt quãng…
– Hãy vào trong , hãy tập trung … đi vào trong căn nhà… cho anh biết em thấy gì…
– Sơn… 1 thùng sơn loang lổ… màu xanh… màu đỏ… máu….Á á aaaaaaa……… – Hạ Vy thét lên kinh hoàng
– Bình tĩnh! Bình tĩnh Hạ Vy! Em còn thấy gì nữa!!!!
– Á mẹ ơi, đau, đau lắm… á aaaaaaaaaaaaaaa – Hạ Vy rú lên……….
Tuấn không chịu nổi nữa, anh chạy đến gần mắt đỏ ngầu vì tức giận. Anh bạn bác sỹ cũng cảm thấy hôm nay đến đây là đủ rồi…
– Được rồi Hạ Vy! Khi anh đếm 3..2..1… thì em hãy mở mắt ra… 3…2…1…!!!!!
Hạ Vy mở đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt ra, Hạ Vy ôm Tuấn khóc nức nở….
– Không sao đâu Vy, qua rồi, qua rồi!!!!
Khi tiếng nấc cụt của Hạ Vy thôi thổn thức, anh bạn bác sỹ từ tốn hỏi:
– Hạ Vy, em đã thấy những gì?
– Đủ rồi mày – Tuấn quát bạn.
– Em … em thấy… 1 căn nhà, có cửa sổ đang sơn dở, vào trong nhà, 1 lọ sơn màu xanh được pha trộn với máu người… Em sợ lắm anh ơi…
– Ừ! Thôi! Em thư giãn đi! Hôm nay như vậy là đủ rồi! – Anh bạn bác sỹ mỉm cười trấn an.
– Tuấn! mày ra đây, tao cần nói chuyện với mày – Anh bạn bác sỹ vừa nói vừa thong thả đi ra ngoài – Hạ Vy, em ngồi uống miếng nước đi, thả lỏng người thư giãn em nhé
Tuấn lon ton chạy theo bạn ra ngoài khu vườn nhỏ, anh bạn bác sỹ ôn tồn nói:
– Mày, phản ứng hôm nay của mày như thế là không được. Điều này rất bất lợi cho quá trình chữa bệnh của Hạ Vy…
– Nhưng, nhìn cô ấy đau đớn vì thôi miên như thế, tao không chịu được
– Đó là phản ứng hoàn toàn bình thường trong thôi miên, đợt tới, tao còn bắt buộc 2 nhân cách nói chuyện trực tiếp với nhau. Điều này có thể làm Hạ Vy đau đớn hơn nữa, nhưng là cách duy nhất để chữa khỏi tâm bệnh của cô ấy. Tao đề nghị, mày không vào trong phòng khám bệnh nữa. Nếu như mày muốn điều tốt nhất cho Hạ Vy…
– Không được!!!! Hải Yến sẽ nuốt chửng Hạ Vy mất!!! Mày có dám chắc điều mày làm là tốt cho cô ấy không? – Tuấn lo lắng
– Mày đã đưa Hạ Vy đến chỗ tao chữa trị. Mày phải tin tưởng ở tao. Nếu mày không tin, có thể đưa Hạ Vy đi chỗ khác.
– Thôi được rồi, tao nghe mày…
– Haizzz, việc mày phản ứng như ngày hôm nay, trong khi Hạ Vy đang trong trạng thái vô thức có thể ảnh hưởng đến Hạ Vy đấy. May mà chưa phản ứng gì thái quá! Tao chủ quan quá khi để mày vào xem cô ấy thế nào – Anh bạn bác sỹ thở dài…
– Thôi tao biết lỗi của tao rồi, đừng đay nghiến nữa…. được không?!?!?!?
– Mày đưa Hạ Vy về nhà nghỉ ngơi đi, rồi quay lại đây làm tý rượu, kể tao nghe về Hải Yến… OK?
– OK!
…
Hạ Vy được lệnh của bác sỹ phải về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được nghĩ ngợi nhiều, không được làm việc nặng nhọc. Trong lúc đó, Tuấn và anh bạn bác sỹ đang ngồi hàn huyên cùng nhau bên ly rượu nhạt, một vài đĩa mồi ngon và 1 gạt tàn thuốc đang dần đầy. Anh bạn bác sỹ ngồi hút thuốc vàng tay, nghe Tuấn kể những câu chuyện liên quan đến Hải Yến. Từ chuyện buổi chiều tối mưa gió anh đợi nàng ở dưới mưa, rồi đến cái lần say bí tỉ để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy trong hoàn cảnh 2 đứa cùng không mặc gì. Những ly rượu rót đầy lại cạn, điếu thuốc mới đốt 1 lúc sau lại tàn, cái gạt tàn cũng đầy những là tóp thuốc… Tuấn vẫn từ từ phân trần:
– Quả thật cả tao và Hạ Vy đều không nhớ được tại sao lại nằm bên nhau, tao thì say bí tỉ… Hạ Vy nói, là trò của Hải Yến nên cô nàng đồng ý cho tao đưa nàng đến chỗ mày
– Tao hiểu ra vấn đề rồi! Bây giờ có 2 phương án, 1 là cô nàng Hải Yến phải chấp nhận ra đi, 2 là cô ấy phải sống trong hòa bình với Hạ Vy.
– Sống trong hòa bình? Có nghĩa là sao?
– Là ý thức của Hạ Vy phải điều khiển được Hải Yến, không cho cô nàng quậy quá trớn nữa. Thật ra thân xác cả 2 là một, khi Hạ Vy k ý thức được, có khả năng Hải Yến làm nhiều trò mà Vy ko hề biết, điều đó rất nguy hiểm…
– Ừm…ừm…. – Tuấn gật gù
– Cách duy nhất là để 2 cá thể đối thoại với nhau… tìm ra biện pháp tốt nhất cho Hạ Vy…
– Có khả quan không mày?
– Điều đó phụ thuộc vào nghị lực của Hạ Vy đến đâu! – Anh bạn bác sỹ khẳng định chắc nịch
– Bao giờ mày định cho 2 cô nàng nói chuyện với nhau?
– Ngày mai! OK!
Ngày mai… lại là những khó khăn, những thử thách đang đợi chờ 3 người. Ngày mai liệu có sáng như trong truyện tiểu thuyết? Liệu ngày mai, ánh sáng có chờ đợi Hạ Vy ở cuối con đường?
…
– Không! Không nói chuyện gì hết! Tôi không nói chuyện với con mụ đần độn, ngu si ấy đâu…
– Sao cô lại nói cô ấy như vậy? – Giọng nam ấm áp vang lên
– Con mụ ấy ngu ngốc đến phát sợ! Bé thì bị bạn bè bắt nạt, lớn thì toàn chịu chèn ép – Giọng nữ đanh quánh đáp trả
– Em nói thử xem..
– Mụ ấy ngu ngốc đến mức độ ngồi im để 3 mụ đàn bà đánh ghen trong quán café không nói nổi 1 tiếng, chúng nó đánh cho vỡ đầu, anh nhìn xem, sẹo vẫn còn trên trán đây này – Cô nàng hằn học chỉ tay lên trán
– Nhưng làm sao mà bị đánh ghen đến mức độ thế? Em lại bày trò phải không Hải Yến?
– Hừ! Ờ đó! Tui làm đó! Lão chồng yếu sinh lý của bả ấy được 5 phút kể cả chép đề! Chán bỏ mẹ!
– Lão ấy già không?
– Già! Già khắm khú đế! Già éo đỡ được! Già như quả cà! – Hải Yến cay nghiệt đáp lời
– Thế sao em còn ngủ với lão già ấy?
– Trả thù! Con mụ vợ lão già ấy trước là nhân tình của bố mụ ngốc nghếch đần độn kia! Cặp đôi hoàn hảo đưa nhau về nhà làm tình trước mặt mụ đần độn! Có lẽ vì thế nên mụ đần độn thật!
– Có cần thiết không Hải Yến???
– Sao không cần? Con mụ già ngày xưa ngủ với bố của mụ đần độn, bố của mụ là 1 gã vô tâm, bạc ác, lạnh lùng, đánh đập mụ vỡ đầu, đổ sơn lên người mụ ấy, còn phi con dao chọc tiết lợn vào người mụ ấy. Máu với sơn nhoe nhoét, mà mụ đần độn vẫn ngu si chịu trận. Đúng là ngu ngốc từ bé đến lớn! Mụ già ấy phá vỡ hạnh phúc gia đình mụ đần độn, thì giờ tôi cũng làm thế với thằng chồng mụ già ấy. Con lợn già đáng ghét đáng chết ha ha ha!!!!!!!!!!!
– …..
– Con lợn già ăn ở thế nào mà chồng chết! Chắc mụ già ấy đêm nào cũng đòi hỏi thằng chồng xấu số ấy, làm hắn chết yểu. Mụ ấy cặp với bố mụ đần độn, rồi cũng đá đít bố mụ đần độn không thương tiếc, cặp với thằng trai trẻ khác. Xui cho mụ thế nào lại vớ được thằng chồng khác yếu sinh lý. Đúng là quả báo ha ha!
Trong không khí căng thẳng của phòng khám bệnh, có tiếng len lén thở dài của anh chàng bác sỹ…