Kẻ Đa Nhân Cách - Phần 10
Sau mấy lần vào viện cấp cứu, cô nhóc 7 tuổi kia đâm ra sợ mùi thuốc sát trùng, sợ cái ống tiêm, sợ những bác sĩ mặc áo blue trắng như những ác quỷ trong truyện ma hù dọa trẻ con, mẹ cô nhóc thì xót con, chỉ biết ôm con nức nở khóc. Cô nhóc cảm nhận được nỗi đau của bản thân.. nhưng nào thấm được nỗi đau giằng xé lòng của bà mẹ. 1 người mẹ dù có vô tâm đến mức độ nào cũng cảm thấy từng khúc ruột bị ai chặt đứt khi nhìn đứa con mình mang nặng đẻ đau, chăm bẵm bấy lâu nay bị đánh đập đến mức tàn nhẫn như vậy. Người cô nhóc hằn từng vết đỏ, rịn rịn máu, cô sốt cao, trong cơn mê man, cô nhóc vẫn hoảng hốt:
– Con sai rồi… con sai rồi… sau con chừa… đừng đánh con…Mẹ ơi! MẸ! Cứu con với!!!
Bà mẹ chỉ biết gạt nước mắt, ôm con vào lòng… Vòng tay mẹ yêu thương ôm chặt cô nhóc cố gắng truyền chút hơi ấm áp của người mẹ, vai bà cũng run lên vì tiếng nấc nghẹn
– Tội nghiệp con tôi!!…. Nó dã man quá! Đánh con ra nông nỗi này… Mẹ không bảo vệ được con… mẹ xin lỗi con… con ơi!!!!
Trong gian phòng chật hẹp của bệnh viện được kê nhiều giường song song với nhau để bệnh nhân nằm, người nhà và bệnh nhân trong phòng đều nhìn 2 mẹ con ánh mắt thương cảm. Có người đa cảm không giấu nổi nước mắt khi nhìn cô nhóc gầy gò ốm yếu với những vết đòn roi …
– Tội nghiệp con bé! Ai mà nhẫn tâm đánh nó ra nông nỗi này… Haizzz
– Đm! Cái loại bố mà đánh con tàn nhẫn thế này thì đéo phải con người nữa rồi – 1 người khác biết chuyện phẫn nộ
Mẹ cô chỉ cúi mặt im lặng. Bạo lực gia đình hoành hành không chỉ riêng nhà cô nhóc, nhưng ở trong cái xóm nhỏ vốn dĩ yên bình ấy, thỉnh thoảng lại nghe tiếng còi xe cấp cứu, là người ta lại biết, cô nhóc lại ăn đòn chết đi sống lại. Người ta lại thở dài thương cảm cho một số phận con người, chọn nhầm bến đỗ, để rồi cả mẹ lẫn con, hàng ngày phải sống trong tiếng chửi mắng, phải âm thầm chịu đựng những cú thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Mẹ cô cũng đã đệ đơn ly hôn ra tòa, tên chồng vũ phu kia đồng ý ký đơn xin ly hôn không cần suy nghĩ, bản thân gã cũng muốn được giải thoát khỏi cái gánh nặng đang đè lên vai gã.
Gã muốn tự do, gã muốn vùng vẫy, gã muốn giải thoát. Nhưng rồi, sau nhiều lần hòa giải, mẹ cô nhóc lại tiếp tục chấp nhận sống chung với gã đàn ông vũ phu kia, vì mẹ cô nhóc nghĩ cho tương lai cô nhóc. Sau này, cô nhóc lớn lên, cô nhóc có người yêu, gia đình họ biết được mẹ cô nhóc đã bỏ chồng, thì sẽ đánh giá ra sao. Dù thế nào chăng nữa, cái tổ ấm dù nó chẳng ấm áp gì cho cam, nó hành hạ tâm lý đầu óc của mẹ cô nhóc, nhưng bà vẫn cố gắng cắn răng mà giữ lấy. Sự cam chịu của người phụ nữ Á Đông luôn là thế, có đau đớn thế nào, cũng chỉ biết cúi mặt, cắn răng, âm thầm chịu đựng… Cuộc sống của cô nhóc cũng quen dần với đòn roi, quen với những tiếng chửi tục tĩu, tiếng gào khóc của mẹ… Cô trầm hơn, ít nói hơn, ánh mắt nhìn bố cô lúc nào cũng đầy hận thù. Và thời gian cứ thế trôi đi, nếu không có buổi tối hôm ấy…
Cô nhóc tung tẩy xách xô nước xuống cuối xóm, nói qua một chút, thời đó, nhà wc là wc chung của cả xóm, ban đầu còn là wc thùng, sau được một số tổ chức nào đó tài trợ, cả xóm đã “lên đời” bằng nhà wc tự hoại, cơ mà, vẫn đi chung. Mỗi lần đi wc là xách xô nước từ đầu xóm xuống cuối xóm…
– Ê con kia! Mày đi đâu đấy – 1 thằng thanh niên trong xóm đứng chắn ngang lối đi và hất hàm hỏi
Cô nhóc tròn xoe mắt nhìn hắn, rồi chìa xô nước ra
– Em đi vệ sinh!
– Mày đi đã xin phép tao chưa
– Ớ, sao phải xin phép??
– Aaa, con này láo nhỉ… – Hắn vừa nói, vừa lấy tay ẩy cô nhóc. Cô nhóc rơi xô nước, trượt chân ngã ngửa người… Cô nhóc vẫn không hề biết, nguy hiểm đang tiến đến gần….
– Tụt quần ra! Tao xem, bướm mày to bằng đâu rồi mà dám láo thế – Hắn gầm gừ đe dọa…
– Em xin lỗi! Em không biết thật mà – Cô nhóc ánh mắt van xin nài nỉ, cô nhóc vùng dậy định chạy về nhà. Nhưng hắn đã nhanh chóng giữ tay cô nhóc lại, vật ngửa cô ra. Cô nhóc nằm bẹp dưới đất, người cô dính đầy đất với cát, mắt rưng rưng khóc. Tên thanh niên tụt nhanh quần cô nhóc xuống, tay hắn xoa xoa bộ phận sinh dục còn bé tẹo của cô, không một sợi lông tơ, nhẵn thín và trắng mịn. Gã vỗ bôm bốp vào phần mu trắng nõn ấy, vừa vỗ, vừa chửi:
– Lần sau nhìn thấy tao, là phải khoanh tay chào từ xa, nghe chưa???
– Dạ…dạ….
– Bướm chưa mọc lông, tao tha cho đấy! Lần sau còn láo, tao đỵt chết đấy, biết chưa
– Vâng…. – Cô nhóc đau đớn mếu máo
– Cấm được kể cho ai, mày mà kể cho ai, tao giết. Tao giết đấy. Biết chưa? – Gã gầm gừ…
– Dạ…vâng.
– Từ mai, đi học về, mày phải sang nhà tao trình diện, cho tao sờ bướm. Không nghe lời mày biết sao rồi đấy…
Tên thanh niên thả cô nhóc ra. Cô kéo quần lên, vội vàng chạy cầm xô nước, ù té chạy về….
…
Có đánh chết, Tuấn cũng không tài nào hiểu nổi sự thay đổi nhanh như thế của Hạ Vy. Anh luống cuống, sững sờ:
– Hạ Vy! Anh xin lỗi! Anh làm gì để em giận như vậy?
– Thằng chó, mày không về hay tao phải gọi công an đến? – Cô ả vừa quát vừa lăm le chiếc điện thoại
– Anh về, anh về, Hạ Vy, em bình tĩnh… có gì mai nói chuyện…. – Tuấn luống cuống ra về
Trước khi đóng sập cửa lại, cô nàng cười nhạt và nói khe khẽ, đủ để cả 2 nghe thấy
– Tôi là Hải Yến! Không phải Hạ Vy….
Tuấn sững người đứng bên ngoài. Anh vừa nghe thấy gì thế nhỉ, Hải Yến? Hải Yến là thế quái nào. Chẳng lẽ quen nhau bao lâu nay, anh lại không biết tên thật của nàng? Nàng đang đùa giỡn anh, đang trêu ngươi anh, đang chọc anh ư? Anh rơi từ trạng thái này sang trạng thái khác quá nhanh chóng. Từ 1 Hạ Vy ban chiều nhất quyết không chịu đi chơi cùng anh mặc anh đứng giữa trời mưa tầm tã đợi, đến một cô nàng đi xuống chủ động nhận anh làm người yêu, đến cô nàng đã sành điệu đến thế khi uống rượu, hút thuốc, rồi tới cô nàng đỏng đảnh lả lơi trên giường… Tại sao Hạ Vy hôm nay lại có quá nhiều tính cách, quá nhiều điều làm anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác như vậy. Phải vì bao năm quen, anh chưa nhận ra được hết con người của Hạ Vy? Hay là cô đang giấu anh một điều gì đó? Cái sóng mắt đong đưa gợi tình mới lúc nãy thôi, cái đôi môi căng mọng phát ra những tiếng rên rỉ từ cổ họng, thì ngay sau đó, cái sóng mắt ấy đỏ ngầu vì tức giận, cái đôi môi mọng như trái hồng chín ấy sẵn sàng quát chửi anh không thương tiếc. Khuôn mặt dịu dàng thanh thoát của nàng trở nên lạnh lùng nhẫn tâm hơn bao giờ hết. Và tại sao? Tại sao nàng lại nói, nàng không phải Hạ Vy, người mà anh yêu thương, mà lại là Hải Yến – cái tên xa lạ… Đầu anh đau như búa bổ, các nơ ron thần kinh căng như dây đàn. Có ai hiểu không? Có ai đang biết chuyện gì đang xảy ra không? Anh dám trả 1 cái giá đắt để tìm được câu trả lời…. Bên ngoài… trời đã về đêm…
Hải Yến cười ranh mãnh trước gương, cô ngắm nghía cái thân hình tròn căng của mình… cô cười thích thú khi nhớ lại cái mặt thộn ra của Tuấn…
– Ha…ha… Tình yêu ư? Cuối cùng cũng chỉ là để chiếm đoạt cái thân xác này thôi. Hạ Vy ơi là Hạ Vy! Sao chị hơn em những 7 tuổi mà chị còn không hiểu? Cuộc đời chị trải qua những gì rồi sao chị không thấm thía được… Ha…ha…
Hải Yến bước vào phòng tắm, bật nước vòi hoa sen. Hai tay cô xoa bọt sữa tắm khắp cơ thể… xoa đến đâu, tay cô tự miết da thịt mình đến đấy. Cô tự bóp bầu vú của mình… Lên đỉnh với Tuấn 1 lần, không làm cô ả thỏa mãn được. Cô day day núm vú, cầm vòi hoa sen, cô chĩa thẳng xuống phía dưới. Dòng nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào hạt le, cô ả rùng mình khoái cảm. Cô thầm tiếc vì chưa chén gã thanh niên kia mà đã đạp gã bắn ra khỏi giường. Đáng lẽ như bình thường, cô ả sẽ được 1 bữa no nê xác thịt, 1 đêm giao hoan khoái lạc… nhưng cô ả đạp gã, để cho Hạ Vy – người chị lớn hơn cô ả 7 tuổi – người mà cô đã và đang sống chung 1 thể xác – người mà cô ả hàng bảo vệ – sẽ hiểu ra vấn đề. Ở đời, làm quái gì có tình yêu, chỉ có nhục dục của xác thịt, Tuấn, dù mồm hắn có nói yêu chị Hạ Vy đến đâu, cũng đã bước qua được cám dỗ tình dục của Hải Yến đâu…
Trong phòng tắm… tiếng nước chảy… tiếng thở gấp… tiếng rên rĩ…
– Ư..ư…ư…ahhhhh….. nứng quá…aahhhhh……
– Hạ Vy! Cho anh xin lỗi chuyện hôm qua…Anh xin lỗi…Sau này anh hứa anh không làm quá như vậy nữa – Tuấn sms cho Vy..
Đêm qua, anh thức trắng, anh vò đầu không hiểu sự lạ lùng xảy ra tối hôm trước. Điếu thuốc cháy vàng tay, miệng anh khô khốc, anh không thể hiểu được những gì đang diễn ra với anh và Vy nữa. Rồi cuối cùng, anh đi đến kết luận, chắc là do anh đã đi quá xa, đã quá vội vàng nên làm nàng tức giận
– Sao anh xin lỗi? Đáng lẽ ra em phải là người xin lỗi anh mới đúng chứ? – Hạ Vy trả lời..
– Đừng dày vò anh nữa Vy ơi! Anh biết tội anh rồi… Anh không nên làm như thế. Anh vội vàng, anh tham lam, để làm em tức giận như vậy, Vy ơi.. cho anh xin lỗi nhé. Anh hứa lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa đâu – Tuấn đau khổ trả lời tin nhắn
– Anh nói gì lạ vậy? Cái gì tham lam, vội vàng cơ? Sao sáng ra anh đã kỳ cục vậy trời? Em mới là người phải xin lỗi anh cơ mà, em đã hẹn rồi lại không đi nữa… Hic!!!
– Gì cơ? Chiều tối qua, em đã…????? – Tuấn sửng sốt
– Em xin lỗi, qua em thấy mệt trong người, em ở nhà thiếp đi lúc nào không biết.
– Thật?!!?!??! Thật hôm qua em ở nhà không?!?!?!? Em không dối anh đấy chứ!?!?!?
– Em nói dối anh làm gì, anh nghĩ em hẹn với anh rồi mà lại không đi, đi với người khác chắc??? – Hạ Vy nhắn lại giọng hờn dỗi
– Không!! Ý anh không phải vậy!!! Vậy hôm qua em mệt à, em có sao không? Nay em thấy thế nào? – Tuấn hoang mang hỏi
– Em thấy mệt lắm! Cơn đau đầu lại hành hạ em nữa rồi anh ạ.
– Anh qua đưa em đi khám nhé!
– Thôi, em ổn mà. Chỉ 1 lúc nữa là bình thường thôi mà…
– Không được! Để anh qua nhà xem Vy thế nào…
– Vâng.
Tuấn phi xe như bay đến nhà Vy, trong đầu Tuấn có hàng mớ câu hỏi anh không thể giải thích được, tại sao Vy có thể thản nhiên coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tại sao Vy có thể xin lỗi ngược lại anh, sao ? tại sao? Vy không nhớ những gì tối qua? Hay Vy đang giả vờ đùa giỡn anh? 1 Hạ Vy gai góc, sắc nhọn, đa tình bây giờ lại trở về với 1 cô nàng nhu mì hiền dịu, yêu hội họa ??? Hạ Vy có chị em song sinh? Hay cô nàng bị mất trí nhớ tạm thời? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra không có lời đáp thì Tuấn đã đến nhà Vy, anh gửi xe rồi lao như bay lên tầng 3, nơi có tình yêu của đời anh đang ôm đầu đau dữ dội:
– Hạ Vy, Hạ Vy mở cửa cho anh… – Tuấn vừa gọi vừa đập cửa
Không có tiếng trả lời, Tuấn hoang mang cực độ, Hạ Vy sao rồi, anh vẫn biết nàng bị chứng đau đầu hành hạ lâu nay, anh cũng nhiều lần khuyên nàng nên đi khám, nhưng nàng luôn hoảng hốt từ chối lời đề nghị của anh, nàng luôn luôn có lý do để từ chối những lần anh cố tình ép nàng đi khám…
– Hạ Vyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Tuấn gào to lên như sợ nàng không nghe thấy
– Xoảng!!!! – Có tiếng cốc vỡ ở trong nhà…
Tuấn càng lo lắng hơn, anh dùng hết sức đẩy mạnh cửa, nhưng không ăn thua, cửa đã bị khóa trái bên trong…
– Hạ Vyyyyyyyyy!!!!!!!!! Em có sao không g??????????????????????????
Tiếng bước chân nặng nề đi ra, Hạ Vy mở cửa cho anh rồi ngồi xụp xuống ôm đầu
– Aa, đau quá anh ơi!!!
– Hạ Vy, em sao thế? Em đau lắm phải không??? – Tuấn lo lắng hỏi han nàng, 2 tay anh ôm lưng nàng vỗ về – Anh đưa em đi khám nhé?
– Không! Em không sao đâu!!! 1 lát nữa là hết ấy mà
Tuấn dìu Vy vào giường nằm, Vy nửa nằm nửa ngồi, khuôn mặt nàng trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, anh lấy cho nàng ly nước, ngồi nhìn nàng thở mệt mỏi, lòng anh đắng ngắt….
– Hạ Vy! Em xem em kìa! Bảo đi khám mà nhất quyết không chịu đi! E biết anh lo cho em lắm không? – Tuấn đau khổ nhìn nàng
– Em …đỡ..rồi mà anh
– Đỡ cái gì mà đỡ! Em cứ thế này tự làm khổ mình đấy! Nghe anh! Đi khám 1 lần thôi, rồi mua thuốc uống cho dứt điểm hẳn đi. Chưa 30 tuổi mà suốt ngày đau đầu như bà cụ non ấy
Hạ Vy mỉm cười , nụ cười của nàng méo xệch:
– Ừ thì, để đầu tuần nhé. Nay ngày nghỉ, bệnh viện nào khám cho mình đâu anh
– Em hứa rồi đó nha – Tuấn vội vàng khẳng định lại như sợ nàng đổi ý
– Vâng! Qua em mệt quá, anh đợi em có lâu không? – Hạ Vy hiền lành hỏi Tuấn, ánh mắt nàng đầy vẻ áy náy
Hạ Vy vô tình hỏi Tuấn làm anh nãy giờ quên mất những câu hỏi mà từ đêm qua đến giờ anh đau đầu mà suy nghĩ… Tuấn ấp úng trả lời:
– Ừ…ừ.. không lâu đâu! – Ánh mắt Tuấn nhìn nàng dò xét
– Anh thông cảm nhé! E qua thiếp đi lúc nào không biết!
Rõ ràng, tối qua khi về phòng của Hạ Vy, nhà nàng không hề có ai, vừa nghĩ, Tuấn vừa nhìn quanh nhà tìm kiếm xem có hiện tượng gì lạ không.. Vẫn căn phòng ấy, mọi thứ vẫn y nguyên như trong ký ức, và cũng không hề có người phụ nữ nào giống hệt Vy ở trong nhà này, vậy tại sao nàng tỉnh bơ như không hề biết có chuyện gì xảy ra tối qua… Ánh mắt nàng mệt mỏi nhưng không hề gian dối. Hình như Hạ Vy không hề nhớ những gì đã xảy ra thật
– Hạ Vy! Cho anh hỏi câu này được không? – Tuấn lưỡng lự..
– Anh hỏi đi? – Hạ Vy nhẹ nhàng nói, mắt nhìn thẳng vào Tuấn
Bắt gặp ánh mắt nàng, Tuấn bỗng chợt bối rối…
– Hạ Vy! Em có người chị em nào sinh đôi không? Hoặc không phải sinh đôi thì người đó rất giống em chẳng hạn?
– Anh hỏi gì kỳ vậy? Anh quen em bao năm nay, chẳng lẽ anh ko biết em là con một à. Không có đâu anh?
– Thật vậy à? – Tuấn buông rơi câu hỏi để rồi chìm trong hàng vạn câu hỏi khác…
Nàng bị mất trí nhớ? Nàng bị rối loạn thần kinh? Hay bị cái gì vậy trời? Rõ ràng Hạ Vy trước mặt anh không hề nói dối, giác quan của anh cảm nhận được như vậy… Rõ ràng Hạ Vy không hề biết chuyện gì, Tuấn lờ mờ đoán được nguyên nhân của những cơn đau đầu hành hạ nàng…
– Hạ Vy, thế này nhé, em phải thật bình tĩnh, nghe anh nói chuyện này được không?
– Anh nói đi, sao hôm nay anh lạ thế, cứ úp úp mở mở – Vy hoang mang…
– Em uống hớp nước đi, hít thật sâu rồi thở ra, anh sẽ nói – Tuấn quyết định nói cho nàng nghe tất cả… dù biết nàng có thể sock
Hạ Vy uống ngụm nước nhỏ, lặng lẽ ngồi nghe Tuấn nói…
– Thật ra, hôm qua, chiều qua, anh đã chờ em trong mưa…
– Em biết, em xin lỗi rồi mà – Hạ Vy cắt lời anh
– Không, em cứ nghe anh đã. Không phải anh trách em chuyện chờ em đâu
– Vâng, anh nói đi
– Khi mưa ngớt, em đã đi xuống, đã đi chơi cùng với anh cả tối ngày hôm qua…
– Anh… anh đùa em à… Rõ ràng …tối qua em ngủ ở nhà cơ mà…
– Anh không đùa, anh không hề đùa. Nếu em không tin, anh có thể đưa em đến nhà hàng hôm qua anh với em đã ăn tối cùng nhau, anh tin, sẽ còn có nhân viên của nhà hàng còn nhớ…
– Em… thật… em không nhớ gì hết…
– Anh biết! Có vấn đề gì đó với trí nhớ của em, và anh ..lần này bắt buộc phải đưa em đi khám. Em có nhớ cái tên.. tên Hải Yến không?
– Hải Yến… Hải Yến…. nghe quen lắm anh à…. Hình như em đã nghe thấy ở đâu đó….
Hạ Vy suy nghĩ, cô nàng chợt nhớ tới cái tiếng nói trong đầu cô chiều hôm qua, trước khi cô thiếp đi không biết gì nữa
– Em Hải Yến đây! Lâu rồi không gặp chị yêu!
– Hải Yến nào? Tôi không quen ai tên Hải Yến – Giọng Hạ Vy đã xuống thấy rõ, cô không còn chút sức lực…
– Chị không biết em, nhưng em biết chị đấy! Em sinh ra là để bảo vệ chị, em sống trong chị, em biết mọi chuyện xảy ra với chị… Chỉ có điều chị không biết em
– Nói dối! Cô nói dối!!!?!?!?!?!? Tránh xa khỏi tôi ra…. – Hạ Vy mắt đờ đẫn, tay cào loạn trong không khí. Rõ ràng, nàng không còn làm chủ được mình, nàng đang bị nỗi sợ hãi thống trị
– Chị năm nay 27 tuổi, còn em, em 20. Chị có biết vì sao không? Vì em được sinh ra từ nỗi đau của chị, từ chính nỗi sợ hãi của chị, từ cú sock đầu đời của chị. Em sinh ra là bảo vệ chị.
Hạ Vy rùng mình hoảng sợ, cô run lên bần bật:
– Hải Yến… Hải Yến… tiếng nói trong đầu em… chiều hôm qua… là thật ư?
– Em… – Tuấn nắm chặt bàn tay Hạ Vy đang run lên – Em đã nghe thấy những gì?
– … – Hạ Vy ôm đầu , hai tay cô vò tóc.. Cơn nhức đầu lại đến, chưa hôm nào nó làm cô đau nhức nhiều lần như ngày hôm nay. Cô đập đầu mình xuống nệm, như cố gắng đập tan đi nỗi đau này
– Hạ Vy…. Hạ Vy… Em sao vậy….
Hạ Vy ôm đầu thều thào nói
– Cô ấy nói… cô ấy sống trong em…
– Thế là thế nào hả Vy?
– Em mệt quá…mai..mai…ta nói chuyện này…sau… anh cho em nghỉ ngơi…