I.C.S Hay Những truyện ngắn loạn luân và ngoại tình - Chương 5.3
Truyện này hoàn toàn giả tưởng, không liên quan đến bất kỳ cá nhân hay sự kiện lịch sự nào; nếu có, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
TRUYỆN THỨ 5 (tt)
Khu nhà họ Lương chìm trong đêm tối, mọi người chìm trong giấc ngủ ngon lành; nơi khuôn viên biệt lập phía đông, căn phòng ngủ nhỏ đóng kín, không gian bên trong chìm trong hơi thở gấp gáp, những tiếng rên rĩ nỉ non. Trên cái giường bằng gỗ tốt, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, lửa tình hừng hực. Đôi tay Thùy Nhu xoa khắp lưng Lương Nhị, cảm nhận từng thớ cơ lương của hắn, cặp đùi thon quặp chặt eo Lương Nhị, làm điểm tựa cho cái eo thon uốn éo như rắn nước không xương, Thùy Nhu không ngừng hẩy hông, để lồn mình cạ vào con cặc nóng bỏng của hắn.
Chụt Chụt Chụt
– Chị dâu! Sờ xem này!
Chụt
– Ư~không~a~cứng quá~!
– Là chị làm nó cứng như vậy đấy!
– Ứ~ta đã làm gì chứ! Ư~ưm~đừng bú ta nữa~a~!
Lương Nhị nằm trên người Thùy Nhu, vùi mặt mình vào bầu ngực đầy đặn của nàng. Hai núm vú hồng của Thùy Nhu bị hắn kích thích, cương cứng lên; một bên bị Lương Nhị bú liếm ướt đẫm nước miếng, bên kia không ngừng bị mấy ngón tay vân vê.
– Chị dâu! Thấy con cặc em như thế nào?!
Lương Nhị nắm bàn tay Thùy Nhu chà chà cặc mình.
– Ư~chú hai~thật thô thiển~I~A~~
Núm vú Thùy Nhu bị vê mạnh, nàng ưỡn cả ngực lên, rên to vì sướng.
– Chị dâu! Cặc em có to không?!
– Ư~to~! Á~đừng nói tục mà~!
– Hềhề, cặc em có nóng không!?
– Ta không nghe! Ta không nghe đâu!
Thùy Nhu vùng vẫy, đưa hai tay lên bịt tai lại, cô nàng mọt sách, đó giờ “cái đách” còn chưa dám nghe, huống gì những từ hiện đại như vậy.
– Hìhìhì, không nghe thì nhìn nè.
Lương Nhị quỳ thằng lên, lúc lắc con cặc trước mặt Thùy Nhu.
– Á~! Thô tục! Ưm~!
Một cặp môi nóng áp lên đôi môi mềm mại của Thùy Nhu, hai bàn tay nàng bị người ta nắm lấy.
– Không thích nhìn nó ư? Vậy thì mở mắt ra nhìn ta. Nào!
Lương Nhị âu yếm thì thầm vào tai Thùy Nhu, nàng mở mắt, khuôn mặt hắn đang kề sát khuôn mặt nàng.
– A!
Chụt
Lương Nhị lại hôn Thùy Nhu, lưỡi hắn luồn qua đôi môi mở hé của nàng, xoắn lấy cái lưỡi mềm mại thơm tho của Thùy Nhu.
– Ư~um~…a~!
– Chị dâu! Hơi thở nàng thật thơm! Nước giải của nàng thật ngọt!
– Ư~đáng ghét!
Thùy Nhu chưa từng được trải qua nụ hôn sâu như vậy, cảm giác xoắn xuýt bên trong, hơi thở như bị hút sạch khiến nàng đê mê.
– Hìhìhì! Chị dâu xinh đẹp! Ta vào nhé!?
– Um~!
Thùy Nhu, đỏ mặt, nàng nhắm hai mắt, cảm nhận cái thứ tù tù, nóng hổi của thằng em chồng quẹt nhẹ vào mép lồn.
– Úm~!
Thùy Nhu tự giang rộng chân ra, mép lồn nàng bị nong ra, thứ nông hổi kia từ từ đưa vào trong.
– Ư~a~…
– Chị dâu! Thả lỏng! Lồn chị ép chặt quá!
– Ư~ta không có ép~đừng…đừng nói tục~
– Vậy ta phải gọi … chỗ đó của chị là gì?
– Ưm~âm…âm vật.
– Ừm. Âm vật của chị dâu chật quá, nó siết chặt lấy…
– Dương…là dương cụ.
Chụt
– Chị dâu thật giỏi!
– Ư~đừng động~
– Sao thế!?
– Của cậu…to quá! Chị…
– Em đâm mạnh đây!
– Ứ~! Từ từ~ Ứ~~
Lương Nhị rướn người
– A~ơ~chú hai~sâu quá~
Lương Nhị mút dái tai Thùy Nhu, đôi tay liên tục vuốt ve, mơn trớn những điểm nhạy cảm của nàng.
– Á~ Lương Nhị! Ta a~chỗ đó~ ta…ứ~ thật khó chịu~!
Lương Nhị mỗi lần chỉ rướn vào một chút, rồi lại dừng, hắn sợ Thùy Nhu bị đau, vậy là bể kèo; nhưng hắn làm vậy, Thuỳ Nhu lại càng khó chịu hơn, cảm giác râm ran, ngứa ngáy mỗi lúc một lớn, nàng thèm khát thứ vừa cứng vừa nóng kia đâm sâu vào trong, đâm thật mạnh vào cái chỗ ngứa ngáy kia.
– Chị dâu! Chị khó chịu chỗ nào? Cảm giác thế nào?!
Lương Nhị như đang trêu đùa nàng, cứ nhè nhẹ, chầm chậm rút ra rồi đâm vào.
– Ư~hix~chị…cậu trêu chị~! Chị… chị muốn~! Cậu làm đi~!
– Hả, chị muốn gì? Làm gì?
– Ư~đáng ghét~! Chị…cậu…mạnh đi mà!
– Hở?
– Hix~! Đồ vô lại! Chị muốn cậu đâm mạnh vào trong~! Chị chịu không nỗi rồi~ Ớ~~ứ~~
Lương Nhị nhìn ánh mắt ướt át, cầu khẩn của Thùy Nhu, nhấn thật mạnh, con cặc tách cơ lồn Thùy Nhu thúc mạnh vào trong.
– Ớ~ớ~sư…sướng~~! Ớ~ơ~
– Thùy Nhu! Anh làm thật đây!
– Ớ~! Chú hai~! Chú hai~!
Lương Nhị nhấp nhổm liên tục.
– Thùy Nhu! Gọi tên anh!
– Ớ~ớ~Mãn~! Ứ~Mãn!
– Em sướng không?!
– Sứ…sướng~! Em sướng~! Mãn~! Cậu làm chị sướng quá~a~a~
Tay chân Thùy Nhu quắp chặt Lương Mãn, cả hai cơ thể, chỉ có hai cái hông hoạt động, cặc Lương Nhị đâm phòm phọp vào sâu trong lồn Thùy Nhu. Con cặc hắn bị cái lồn thèm khát của Thùy Nhu siết chặt, hơi nóng không ngừng bao quanh con cặc Lương Nhị.
– Thùy Nhu! Anh ra đây! Anh sẽ bắn sâu vào lồn em!
– Ứ~ứ~em sướng~! Em~a~a~a~~
Thùy Như sướng ngất, mấy ngón tay con lại như móng vuốt bấu chặt lưng Lương Nhị đến rướm máu; tinh dịch trữ trong bìu dái Lương Nhị bao ngày nay trút hết vào sâu trong lồn chị dâu hắn, tràn cả ra ngoài.
Lương Nhị gục trên ngực Thùy Nhu, thở hổn hển; hắn vuốt ve khuôn mặt thanh tú của nàng. Khuôn mặt nàng đỏ hồng, đầy thỏa mãn, khuôn ngực đầy đặn phập phồng.
– Ư~hư~chú hai! Thật tuyệt~!
…
Cộc cộc cộc
– Mợ cả! Mợ cả! Đã sắp chính Thìn (8h sáng) rồi ạ!
– A!
Thùy Nhu giật mình thức giấc.
– Hôm nay ta không khỏe một chút, các ngươi đợi một chút, ta dậy ngay đây!
– Dạ vâng! Có cần gọi lương y không ạ?!
– Không, không cần đâu.
– Vâng.
Thùy Như thở phào, xoa xoa trái tim đang đập thình thịch; nàng nhìn xuống tên dâm tặc đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh mình.
– Đồ vô lại! Tối qua làm chuyện tày đình như vậy, còn dám ngủ lại đây!
Thùy Nhu nhẹ nhàng vuốt gò má hắn, nhớ lại sự cuồng nhiệt đêm qua, gương mặt nàng lại ửng hồng lên. Đã lâu rồi, nàng mới ngủ ngon như vậy. Xem ra hắn cũng có chút tử tế, còn biết đắp chăn cho nàng.
– A!
Thấy mi mắt Lương Nhị nhúc nhích, Thùy Nhu hết hồn quay người vào tường, che dấu khuôn mặt đỏ ửng.
– Cậu đã dậy rồi thì mau đi đi! Đã trễ rồi!
Có chút động ở đằng sau. Rồi bàn tay Thùy Nhu bất ngờ bị nắm lấy, cơ thể nàng cũng bị ôm chặt, da kề da. Một nụ hôn nhẹ chạm vào gáy nàng.
– Tối qua chị ngủ có ngon không!?
Lương Đại chưa hề hỏi Thùy Nhu như vậy, theo nàng biết, cũng không có ông chồng nào hỏi vợ câu đó vào mỗi buổi sáng. Nàng không biết nên trả lời như thế nào, chẳng có sách vở thánh hiền nào dạy điều này cả.
Thùy Nhu thở dài, thả lỏng mình, tựa vào lồng ngực rộng rãi của Lương Nhị.
– Cậu mặc đồ vào đi, chị ra ngoài trước, lát cậu hãy ra!
Vòng tay đang ôm Thùy Nhu thả lỏng ra, Lương Nhị bước xuống giường.
– Á!
Thùy Nhu quay ra, thấy mấy đường rớm máu trên lưng Lương Nhị mà giật mình, nàng khẽ chạm tay vào mấy vết thương đó.
– Chị…xin lỗi!
– Không sao! Trầy da đất thôi!
Lương Nhị mỉm cười, hôn phớt lên môi Thùy Nhu.
– Ta đi đây!
Lương Nhị hé cửa, lé mắt nhìn ra bên ngoài, không có ai, hắn vội vàng lỉnh đi.
Còn lại một mình Thùy Nhu, nàng thẫn thờ sờ sờ môi mình, không biết nghĩ gì.
…
Sau nghỉ trưa, Lương Nhị hồ hởi mon men đến đông viện.
– Chị dâu!
– A! Chú hai, chú lại đến đây có chuyện gì?
Trước mặt người ở, Thùy Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, như không có gì xảy ra giữa hai người.
– Ờ…mấy ngày qua em ở nhà dưỡng bệnh, đã có thời gian suy nghĩ, cảm thấy trước giờ mình ăn chơi lêu lỏng quá, nên giờ đến tìm chị, mong chị chỉ cho biết đọc sách, viết chữ. Em đã nói với bố rồi, ông ấy rất tán đồng.
– Ể!!
Chủ tớ Thùy Nhu thật ngạc nhiên, đương nhiên, Thùy Nhu thông minh đã suy ra phần nào nguyên nhân thật sự trong chuyện này.
– Cậu thật muốn học chữ sao?! Không biết được bao lâu đây?
– Ây da! Em nói thật mà! Giờ em cải tà quy chính, tu rồi!
Lương Nhị cố gắng trưng ra nụ cười hiền lành, chân thành nhất hắn có thể tưởng tượng ra.
– …Hừ! Vậy, cậu đã đọc tam tự kinh hay sách vỡ lòng nào chưa?
– Tam tự kinh? Là cái quần què gì? Kinh chỉ có 3 chữ sao mà in thành sách bán lấy tiền được?
– Phì! )) Không phải kinh chỉ có ba chữ!
– Vậy…
– Thúy à, em lấy giấy, bút với quyển tam tự kinh ra đây cho chị.
– Dạ.
Thùy Nhu bắt đầu giảng cho Lương Nhị hiểu thế nào là tam tự kinh, lại còn răn dạy hắn phải sửa lại cách ăn nói, đi đứng, cô nàng này, nói đến chuyện học vấn thật là nghiêm túc; đương nhiên đối với một người hiện đại như hắn, sao lại không biết mấy cái này chứ, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe. Giọng nói êm dịu của Thùy Nhu như rót mật vào tai Lương Nhị, hắn ngồi ngắm nàng một cách say mê, trong đầu nhớ về mấy kịch bản học sinh – giáo viên của jav.
– Lương Nhị!
– Ờ, vâng.
– Cậu ở đây chép tam tự kinh đi. 5 lần. Vừa chép vừa học cho thuộc. Rõ chưa?!
– Ờ, ừm, rõ rồi.
– Tốt lắm!
Lương Nhị nhìn chủ tớ Thùy Nhu rời đi, hắn bẻ bẻ mấy khớp ngón tay.
– Xì! Dăm ba quyển tam tự kinh!
…
Chiều buông xuống, Thùy Nhu bước vào phòng, mỉm cười nhìn Lương Nhị đang đổ mồ hôi ròng ròng, cánh tay phải run run cầm cây bút lông, nghiến răng nghiến lợi chấm mực viết từng chữ. “Con mẹ nó! Ai ngờ viết chữ tài bằng bút lông khó vậy!”
– Vẫn chưa xong sao? Chú hai!
Thùy Nhu nhẹ bước đến bên bàn, nhìn mấy tờ giấy nghệch ngoạc chữ.
– Mới viết được chưa đến 2 lần à? Như thế này làm sao xong trong hôm nay đây!
Mùi thơm thoang thoảng của Thùy Nhu bay vào mũi Lương Nhị, kích thích dã tính trong hắn.
Lương Nhị nhìn qua không có ai, liền đặt bút xuống bàn, một tay nắm lấy tay Thùy Nhu, tay kia ôm lấy eo nàng, kéo vào lòng mình.
– Chị dâu! Muốn trả thù chuyện tối qua sao?!
Khuôn mặt Lương Nhị kề sát mặt Thùy Nhu, nàng đỏ mặt, đẩy hắn ra.
– Cẫn thận, ai thấy bây giờ!
– Hìhìhì, không có ai, em mới dám chứ.
– Ưm~!
Lương Nhị ôm hôn Thùy Nhu, nàng cũng biết giờ mọi người đang chuẩn bị cơm nên cả đông viện này chỉ còn nàng và Lương Nhị; Thùy Nhu hé miệng, hôn trả lại hắn.
– Ư~!
Mông Thùy Nhu bị hai bàn tay Lương Nhị bóp chặt, ép hông nàng vào hạ bộ hắn.
– Chị dâu à! Đêm nay em phải thức viết bài, thì sao qua với chị được?!
– Xí! Đáng ghét! Ai cho cậu qua!
Thùy Nhu đẩy Lương Nhị, vùng ra xoay người bước ra cửa.
– Đến giờ cơm rồi, cha đang đợi cậu đấy.
Thùy Nhu cúi đầu, mấy ngón tay xoắn lấy nhau, cất tiếng nhỏ như muỗi kêu.
– Nếu tối nay viết không xong, chị…chị không để cửa cho cậu đâu!
Nói rồi Thùy Nhu vùng chạy. Lương Nhị đứng giữa phòng cười haha, rồi chợt cầm lấy cây bút lông, nheo mắt ngắm nghía; “Hừ, đừng xem thường kiến thức của người thế kỷ 21”.
…
Bữa cơm tối đã xong khá lâu rồi, Lương Nhị ăn cơm vội vội vàng vàng, rồi chạy biến đi đâu không rõ; Thùy Nhu ngồi uống trà trong phòng ngủ, suy nghĩ không biết hắn ta có viết xong trong tối nay hay không, chén trà bên cạnh đã nguội lạnh mà nàng không biết.
– “Mình cho hắn viết 5 lần, nhiều quá ư?”
– Chị dâu.
– Cậu hai.
– A, chú hai, cậu viết bài xong rồi sao?
– Đương nhiên! Nếu không em đến đây làm gì.
Lương Nhị đưa sấp giấy cho Thùy Nhu, có Thúy, người hầu của Thùy Nhu ở đây, hắn cũng không dám dở trò gì.
– Nhanh vậy sao? Ồ! Thật ngay ngắn sạch đẹp, khác hẳng hồi chiều. Là thật cậu tự viết sao?
Thùy Nhu nhìn bài chép chữ của Lương Nhị nghi ngờ.
– Thật mà, do chính tay em viết. Có con Hoa với thằng Nô hầu em làm chứng. Không tin chị cứ đi hỏi tụi nó.
– Ừm.
Thùy Nhu nhìn nhìn, hắn nói chắc như vậy, chắc không nói dối rồi.
– Ủa, sao mực này kỳ kỳ….
Thùy Nhu xăm xoi mây tờ giấy.
– Mấy chữ này không phải viết bằng bút lông! Cậu dùng gì thế?
– Hehehe, em biết chị sẽ nhận ra mà. Em dùng cái này nè.
Lương Nhị đưa ra trước mặt Thùy Nhu một cây bút, thân là của bút lông nhưng đầu bút lại là một cục đen đen.
– Đây là…
– Bút than. Em gắn viên than thay cho lông. Viết dễ hơn nhiều. Đây, chị xem.
Lương Nhị cầm bút quẹt quẹt lên tờ giấy.
– Ả! Thật hay!
Thùy Nhu reo lên, nàng như một đứa trẻ, giật lấy cây bút trên tay Lương Nhị, thích thú viết viết lên giấy.
– Thúy, ngươi chạy đến nhà bếp, lấy một cục than nhỏ, mảnh đến đây cho ta, à, rồi tìm luôn một cây bút lông cũ nữa.
– Vâng.
Lương Nhị nhìn Thúy chạy đi, cười nham hiểm, hắn cố ý điều con nhỏ đó đi mà.
– Chị dâu! Như vậy tối nay…
Lương Nhị nói lấp lửng, một tay vuốt nhẹ cánh tay trắng nõn của Thùy Nhu, tay kia, tìm cách luồn vào cổ áo nàng.
– Hứ! Vô lại~!
Thùy Nhu khẽ đánh vào cái tay hư hỏng kia, nhưng Lương Nhị không chịu thua, hắn kéo Thùy Nhu để nàng ngồi lên đùi mình.
– Hồi chiều, ai đó đã nói gì ấy nhỉ?!
Thùy Nhu khẽ liếc nhìn ra cửa, không có ai, nàng nhẹ nhõm tựa vào người Lương Nhị, để hắn vòng tay ôm eo nàng.
– Đồ oan gia! Ngươi chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó thôi!
– Chuyện gì cơ?
– Thì…thì…chuyện nam nữ.
– Đó là do có người làm cho ta thần hồn điên đảo, mê đắm tâm can!
– Xí~! Dẻo miệng~! Ưm~
Lương Nhị nâng cằm Thùy Nhu lên, nàng hiểu ý khép mắt, hé môi chờ đợi.
Chụt chụt
– Chú hai~! Cậu…hôn thật hay~
Thùy Nhu vòng tay vít cổ Lương Nhị, cặp mắt long lanh nhìn hắn.
Cộp cộp cộp…
– Mợ cả, cậu hai, em về rồi!
Con Thúy làm Thùy Nhu và Lương Nhị giật bắn, Thùy Nhu vội nhảy nhỏm về ghế của mình, không quên, chỉnh sửa lại quần áo và đầu tóc.
– Thúy, đây là…
– À, em kêu nó lấy đấy, để em làm cho chị một cây bút than.
Lương Nhị cầm lấy than và bút lông từ tay Thúy, chăm chú gọt gọt, cắt cắt, gắn cục than vào thân bút; Thúy đứng sau lưng Thùy Nhu, không nhận ra mợ cả của mình, đang say mê nhìn cậu hai với ánh mắt đầy tình cảm, của người con gái dành cho tình lang của mình.
– Xong rồi đây. Chị dùng thử xem.
Thùy Nhu nhận cây viết, vui vẻ viết vẻ lên tờ giấy.
– Cảm giác thế nào?
– Um… viết rất vững, hay nhỉ!
– Hahaha, đương nhiên rồi. Hàng của Lương Nhị này mà lại, phải vừa to, vừa cứng chắc.
– To? Cậu hai, em thấy cây viết này có to đâu.
– Hahaha!
Con Thúy thơ ngây, chỉ có Thùy Nhu biết Lương Nhị đang nói đến cái gì, đỏ mặt nguýt dài hắn.
– Thôi! Em về đây!
Lương Nhị rời đi, vừa đi hắn còn ư ử giai điệu nào đó.
Canh ba, Lương Nhị nằm ngáy khò khò trên giường hắn, không biết hắn đang mơ thấy gì mà cười thật gian. Trong căn phòng ở đông viện, một thiếu phụ, nằm trên giường tức tối.
– Tên vô lại! Tên dâm tặc! Oan gia! Sao giờ này hắn còn chưa tới!?
Còn tiếp.