I.C.S Hay Những truyện ngắn loạn luân và ngoại tình - Chương 5.1
Truyện này có thể sẽ có một số tình tiết không đúng lịch sử, nhưng thôi bỏ qua nhe anh em!!
TRUYỆN THỨ NĂM
Trên đời có nhiều thứ, cho dù muốn giải thích bằng khoa học, cũng không thể giải thích được. Lương là một ví dụ, tông xe một cái, lại nhập hồn về thời phong kiến, nhập hồn hay xuyên không, Lương cũng không biết được, vì người này giống anh như đúc nhưng lại có ký ưc của riêng mình.
Một mớ ký ức hỗn độn, của Lương và của chủ nhân thân xác này. Hắn tên là Lương Mãn, cũng là Lương nhưng lại là họ, không phải tên, người ta hay gọi hắn là Lương Nhị, vì hắn còn một người anh trai, Lương Viên. Cha của hắn, là ông già nhìn như thổ phỉ, to lớn, râu ria, là Lương Bằng, lái buôn lương thực lớn nhất vùng này, toàn bộ quân lương cho một dãy biên giới phía Tây do nhà hắn thầu; do vậy, nhà hắn được đặc cách nuôi 500 hộ viện. Nói sơ qua như vậy để anh em biết thằng Lương Nhị này có gốc gác cỡ nào.
Tổ tiên nhà họ Lương từng theo Thái Tổ dựng cờ khởi nghĩa, từ Lam Sơn cho đến Thanh Nghệ, là đầu đao dính máu, đạp lên xác thù mà đi; khi nhà Lê được lập, tổ tiên của Lương Nhị chưa kịp được làm tướng soái, nhưng cũng đã làm đến chức Tư mã, chuyên lo hậu cần, nhờ đầu óc lanh lợi, lại thêm cái mác tòng long khai quốc nên chẳng mấy chốc mà ngóc đầu lên. Từ ấy cho đến đời Lương Bằng, tuy sống trong nhung lụa giàu sang, nhưng vẫn giữ được cái nếp nhà bình, ai cũng luyện cho mình một thân võ nghệ. Luyện võ để làm gì? Hộ lương? Cũng không hẳn.
Kỳ thực, lái buôn lương thực, đặc biệt là buôn lớn, một lần cả ngàn, vạn hộc lương như nhà Lương Nhị cũng không quá lo lắng về chuyện cướp lương. Vì không một thằng thằng ngu nào lại đâm đầu cướp lương cả; trong một thời đại "Vạn quân chưa động, lương thảo đi trước" thì việc lương thực bị cướp chỉ có 2 khả năng: ngoại xâm hoặc tạo phản, và kiểu nào thì quan binh cũng sẽ nhảy đông đổng lên mà tìm cho ra ("Con bà mày! Cơm của bọn ông mà cũng dám động!").
Cho nên, cái đáng lo là sau khi giao lương xong, ôm một cọc tiền trở về; đây là lúc béo bở cho người ta nhắm đến; anh có bản lĩnh thì còn mạng, còn tiền mà về; bản lĩnh kém thì thôi, thí tiền giữ mạng; còn bản lĩnh không có mà lại ngu thì tiền mất, người chết. Lúc này có khóc ra máu mắt cũng chẳng có ai ừ hử gì đâu. Quân binh ak? "Bọn ông có lương rồi, mày cũng cầm tiền rồi, giữ được hay không kệ cmm, bọn ông không quan tâm".
Nhưng mà những chuyện như vậy, Lương Nhị không quan tâm, vì mọi chuyện đã có ông già Lương Bằng với ông anh Lương Đại lo hết rồi, Lương Nhị chỉ có một việc duy nhất là ăn chơi lêu lổng; được cái, ông Bằng rất yêu thương người vợ đã mất của mình, Lương Nhị lại cực kỳ giống mẹ, nên chỉ cần hắn không quậy phá gì quá đáng, ông Bằng cũng chặc lưỡi cho qua.
Vậy nên khắp cái vùng này, ai cũng biết danh tiếng Nhị công tử nhà họ Lương, Lương Nhị, gây gổ đánh nhau, phá làng phá xóm, chọc ghẹo con gái nhà lành, ăn chơi trụy lạc.
– Híhíhí…
Lương (giờ sẽ gọi hắn là Lương Nhị) nằm trên giường, hệ thống lại con người hiện nay của hắn mà cười híhí, "kiếp trước" của hắn, gần 30t rồi vẫn phải lăn lộn làm việc quần quật, đến người yêu còn chẳng có; "kiếp này" quả thật như thiên đường. Hiện giờ là năm Hồng Đức triều Lê, một thời đại thịnh trị, người dân yên ổn ăn chơi, với cái danh "Lương ác thiếu" có sẵn, dại gì không chơi cho đã.
– A, thiếu gia đã dậy rồi ạ!
Lương Nhị uể oải bước ra khoảng sân đầy nắng, Hoa, cô gái được giao hầu hạ hắn đã đứng đợi sẵn từ sáng, trong ký ức của Lương Nhị, cô gái này thường xuyên bị hắn chọc ghẹo, sờ mó, nên hắn cũng không ngại đưa tay ra mà … xoa đầu cô ta.
– "con nhỏ này đứng co ro như vầy làm sao mà sờ soạng đây".
…
Công cuộc ăn chơi của Lương Nhị không được suôn sẻ như hắn nghĩ, chỉ vì một lí do duy nhất, tiền, vì lí do dưỡng bệnh, cha hắn đã không cho hắn tiền tiêu vật nữa. Dạo một vòng quanh phố, hắn chán nản nhận ra cái thân xác này, trước kia đã đi ăn chịu quá nhiều nơi rồi, đến mức không còn nơi nào dám cho hắn ghi sổ nữa. Lương Nhị đành mặt dày đến xin Nhu, chị dâu của hắn. Trong ký ức trước kia, Nhu là một trong những người bị hắn chán ghét nhất, bởi vì cô ấy là thành phần trí thức, hay đọc sách, mê thơ Đường, mở miệng ra là tri hồ giả giả, dạy bảo đạo lý, cho nên hắn tránh càng xa càng tốt.
– Chị dâu…!
– Oh, chú hai. Hôm nay sao lại tìm tôi thế này?!
– Ừ thì… em có chút việc, cần ít tiền, chị có thể cho em ứng tiền tiêu tháng sau được không?
Nhu nhíu mày nhìn em chồng, nàng rất không ưa cái thằng này vô lại này, vô học, vô tích sự, cả ngày chỉ biết ăn chơi phá phách, nay lại còn đến chỗ nàng vòi tiền.
– Chú hai này! Tôi phải nói chú bao nhiêu lần nữa đây?! Chú còn trẻ, phải có chí tiến thủ, phải biết lấy sự học làm gốc…bla…bla…
Lương Nhị chán nản ngồi nghe Nhu ca cải lương gần một tiếng đồng hồ, khiến Nhu phải ngạc nhiên "hôm nay thằng này bị sao vậy?! Có kiên nhẫn ngồi nghe mình chửi!".
Thấy Như dừng lại uống nước, Lương Nhị đứng lên.
– Chị dâu, nếu chị nói xong rồi thì em xin đi đây!
Lương Nhị bỏ đi trong cái nhìn ngạc nhiên của Nhu, nàng không biết trong đầu hắn đang có một âm mưu mờ ám.
Tối ấy, Lương Nhị giả vờ mệt mỏi, đi ngủ sớm; vừa thổi tắt nến, hắn lén đến gần cửa sổ, nghiêng tai nghe ngóng, đoán chắc không còn ai lảng vảng, Lương Nhị mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Vợ chồng Lương Đại sống trong một khuôn viên biệt lập ở góc phía đông nhà họ Lương, trong bóng tối, một bóng người lén lút trèo qua tường viện, rón rén đến gần phòng ngủ của hai vợ chồng.
– Anh cả đã đi hộ lương, giờ này chắc chắn chị dâu đang kiểm tra sổ sách thu chi ở phòng khách. Hừ hừ, không cho ta tiền thì ta tự lấy!
Bóng người ấy chính là Lương Nhị, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng, chui tọt vào trong rồi đóng cửa lại. Dừng một chút để quen với bóng tối, Lương Nhị nhìn quanh phòng.
– Tủ quần áo, giường ngủ, kệ sách, chị dâu cất tiền ở đâu nhỉ?
Lương Nhị nhẹ nhàng đi vao phòng trong, lần mò đến tủ quần áo, hồi sáng, khi đến đây xin tiền, hắn đã nghiên cứu kỹ căn phòng; phòng này có hai gian, gian ngoài trừ bàn ghế uống trà còn một cái bàn đọc sách và kệ sách, trên bàn và kệ sách không có hộp hay thứ gì có thể cất tiền cả, như vậy chỉ có thể là tủ quần áo, hoặc giường ngủ trong phòng trong mà thôi.
Két
Cửa tủ mở ra, một mùi thơm xộc vào mũi Lương Nhị, hắn dùng đôi bàn tay sờ soạng từng lớp quần áo.
– Lụa tốt quá, sờ mát cả tay! Ồh, đây là!
Lương Nhị cầm một miếng vải dơ lên.
– Nhỏ như vậy…
Hai tay hắn sờ soạng miếng vải.
– Đây là yếm!
Trong đầu Lương Nhị chợt hiện ra hình ảnh Nhu, cái yếm này khác gì áo ngực đâu. Nhưng thời nay phụ nữ mặc kín quá, 3-4 lớp quần áo, chẳng nhìn thấy eo ót ra sao cả. Hừ nhẹ, Lương Nhị bỏ cái yếm xuống, tiếp tục mò tìm trong bóng tối.
– Mẹ! Không có gì cả. Chẳng lẽ dấu trên giường?
Đóng tủ lại, Lương Nhị lại mò đến bên giường.
– Ái chà! Nằm nệm cơ à!
Lòn bàn tay xuống lớp đệm mỏng, Lương Nhị thầm mong tìm thấy cái gì đó. Cht75, tiếng bước chân từ xa đến làm hắn giật mình.
– Thôi chết, bả về!
Lương Nhị bước vội ra ngoài, nhưng bóng ngoài cửa đã có bóng người, nhanh như tên bắn, Lương Nhị quay vào phòng trong, lộn một cái chui xuống gầm giường, vừa đúng lúc cửa phòng mở ra.
– Mợ cả, để em thắp đèn lên.
Là giọng nói của người hầu, kèm theo đó là ánh sáng bừng lên soi rọi căn phòng.
– Mau bưng vào đây.
Tiếng bước chân loẹt quẹt, nằm dưới gầm giường, Lương Nhị chỉ thấy được mấy cái cẳng chân của người hầu đi vào phòng trong.
Cộp
Một cái thùng gỗ được đặt xuống ngay trước giường.
Ào…
Từng xô nước ấm được đổ vào thùng gỗ.
– "Lẽ nào…?"
Câu tự hỏi của Lương Nhị rất nhanh đã có câu trả lời; khi cánh cửa đã đóng lại, chỉ còn một con hầu ở lại giúp Nhu cởi quần áo.
Phịch
Cái áo ngoài rơi xuống sàn, tiếp đó, là một cái áo khác ngắn hơn, rồi lại một cái mỏng màu trắng rời xuống.
– Ba cái áo rồi đấy!
Lương Nhị chửi thầm trong bụng.
Và rồi cái thắt lưng cũng được thả xuống sàn, theo đó, cái váy cũng tụt xuống, để lộ bắp chân trắng ngần của Nhu.
– Hihi! Mợ cả, vú của mợ thật đẹp!
– Con bé này! Mới bây lớn, sao lại chú ý vú của mợ làm gì?!
– Hìhì! Vú của mợ vừa trắng vừa tròn, lại còn to nữa, chẳng bù cho con!
Kèm theo lời nói nịnh bợ của con hầu, cái yếm hồng rơi xuống sàn.
– Vú trắng, tròn, lại còn to!
Nằm dưới gầm giường, Lương Nhị tưởng tượng ra cặp vú Nhu, con cu trong quần hắn bắt đầu cứng lên.
Một cái quần ngắn, mỏng, giống quần đùi hiện đại rơi xuống.
– Ưhm! Thúy à, em lấy cái kéo ra đây, tỉa lông giúp mợ.
– Vâng!
– Éc! Cái gì cơ! Tỉa lông, tỉa lông gì?!
Trái tim Lương Nhị đập rộn, trong đầu hiện ra cảnh Nhu tỉa lông nách và lông mu. Hắn nhìn hai bắp chân Nhu bước ra phòng ngoài, dần dần bắp đùi lộ ra, rồi đến cặp mông trắng mịn.
– Quao!!
Lương Nhị suýt tí thì không nhịn được mà hú lên.
Nhu đến bên bàn trà, xoay người ngồi xuống ghế, vô tình lại đối diện với giường ngủ, không biết một đôi mắt hau háu dưới gầm giường đang nhìn vào nơi cẩn mật của mình.
– Mợ hai!
– Ừ, em cắt đi.
Như dạng chân ra, nhưng trong anh mắt chờ đợi và rồi thất vọng của Lương Nhị, con hầu đã chen vào giữa 2 chân nàng, che mất cảnh xuân.
– Ôi! Âm vật của mợ hai hồng hào quá!
– Con quỷ!! Mày tránh ra cho bố!!
Lương Nhị dưới gầm giường nắm chặt tay, kiềm chế không chui ra túm lấy con hầu ném đi.
– Con bé này! Sao lại nói tục thế!
– Ơ, sao lại tục ạ? Mọi người ai cũng gọi như vậy mà.
– Ừm…phải gọi là… chỗ ấy.
– Vâng. Hihi, chỗ ấy của mợ hai thật đẹp.
– Gớm, con đừng nịnh mợ nữa.
– Con có nịnh đâu. Con nói thật ấy chứ, da mợ vừa trắng vừa mịn, tóc đen, môi hồng, thắt đáy lưng ong, vú vừa to vừa tròn, núm vú với cả âm, à, chỗ ấy còn hồng hào nữa! Cậu cả cưới được mợ thật có phúc.
– Úi dồi ôi! Mày đừng có tả nữa! Bố mày muốn cắn cu mà chết rồi đây này!
Lương Nhị khóc không ra nước mắt, chợt sựng lại khi nghe Nhu thở dài.
– Có phúc ấy à?! Haizzz… con cắt xong chưa?!
– Dạ rồi ạ, mợ vào tắm đi kẻo nước nguội.
Nhu đứng dậy, con hầu cũng né sang một bên nhường đường, nhưng lúc này, Lương Nhị không còn quan tâm đến việc nhìn cái "chỗ ấy" của Nhu nữa, trong đầu hắn, những suy nghị đang như đàn ngựa chạy loạn lên.
– Tại sao Nhu lại thở dài? Thường người ta chỉ thở dài khi không được vui hay không vừa ý. Chị dâu thở dài khi nhắc đến cuộc hôn nhân với anh cả. Chả lẽ cô ta yêu người khác? Hay là….?