Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 7
Chương 7: Cải tạo cơ thể.
Vài canh giờ sau, trong khi Trịnh Anh Tuấn đang quan sát mọi thứ thì loáng một cái Ivern đã đứng bên cạnh làm cho hắn giật thót mình một cái. Ivern thấy vậy khuôn mặt lộ ra một chút tiếu ý, thu lại nét cười Ivern nói:
– Sẵn sàng chưa, chúng ta bắt đầu.
Trịnh Anh Tuấn ngồi xếp bằng giữa sân, đứng gần đó là người đá khổng lồ Daisy đang ngơ ngác quan sát, Ivern lấy từ trong túi trữ vật ra một vài loại thảo dược đặt xuống bên cạnh, cuối cùng Ivern lấy ra gốc Trùng Kinh Thảo, phất tay một cái gốc Trùng Kinh Thảo bay lơ lửng trước mặt hai người.
Từ trong tay Ivern bắn ra một luồng quang mang, Trùng Kinh Thảo từ một gốc cây với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy dần dần biến thành một đoàn chất lỏng màu vàng. Ivern nhanh chóng hô lên:
– Há miệng.
Ngay lập tức Trịnh Anh Tuấn mở miệng ra đoàn chất lỏng từ cây Trùng Kinh Thảo tiến vào trong miệng Trịnh Anh Tuấn chui thẳng xuống bụng. Ngay sau đó Ivern lại phất tay thêm một cái nữa những gốc thảo dược còn lại ngay lập tức hóa thành chất lỏng nối nhau chui vào bụng Trịnh Anh Tuấn.
Trịnh Anh Tuấn cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trong bụng từ từ lan ra khắp nơi, ngực, tay, chân, chỉ vài phút sau luồng khí lạnh đã bao phủ toàn bộ cơ thể.
– Aaaaaaaa……..
Đột nhiên Trịnh Anh Tuấn hét lớn, tiếng hét của hắn dường như muốn phá tan tầng mây trên cao xuyên thẳng đến bầu trời xanh. Như đã biết trước Ivern hai tay bắt quyết, một lượng linh lực nhỏ tràn vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn muốn giúp hắn giảm bớt đi sự thống khổ, nhưng bấy nhiêu đó chẳng ăn nhằm vào đâu.
Ivern có thể truyền vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn nhiều linh lực hơn, nhưng ông không làm vậy, phải biết rằng cơ thể Trịnh Anh Tuấn cực kỳ yếu đuối nếu truyền vào quá nhiều linh lực thì cơ thể mỏng manh trước mặt Ivern sẽ nổ tan tành.
Dần dần tiếng hét của Trịnh Anh Tuấn nhỏ lại rồi tắt hẳn, hắn đã quen được với trình độ cơn đau này mặc dù cơn đau ngày một tăng lên chứ không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Bỗng nhiên một giọng nói lọt vào tai Trịnh Anh Tuấn:
– Chưa xong đâu, những bước tiếp theo sẽ còn thống khổ hơn vạn phần. Nếu không chịu được thì nói với ta. Ta sẽ ngay lập tức dừng lại.
Đó chính là giọng nói của Ivern, ông cảm nhận được Trịnh Anh Tuấn đã làm quen được với cơn đau nên chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo trong việc cải tạo kinh mạch.
Ivern đã tính toán kỹ càng, gốc Trùng Kinh Thảo này là một gốc thảo dược hai ngàn năm, một cơ thể của Trịnh Anh Tuấn chỉ dùng cho việc cải tạo kinh mạch sẽ chỉ hấp thụ được một thành dược liệu, chính vì vậy ông đã tính toán đưa phần dược liệu còn lại giúp Trịnh Anh Tuấn cải tạo xương cốt và da thịt. Tuy nhiên, điều quan trọng vẫn là Trịnh Anh Tuấn phải vượt qua được sự thống khổ này, nếu hắn bỏ cuộc giữa chừng chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Không nghĩ ngợi nhiều, kinh mạch của Trịnh Anh Tuấn vừa có dấu hiệu phục hồi thì Ivern dùng một chút sức linh lực đưa vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn đánh cho kinh mạch toàn thân hắn một lần nữa vỡ nát.
Đi kèm ngay sau đó chính là tiếng hét thấu trời của Trịnh Anh Tuấn lại vang lên, cứ như vậy trong liên tục ba ngày kinh mạch của Trịnh Anh Tuấn vừa liền Ivern lại đánh gãy. Loại thống khổ này lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong vòng ba ngày cũng đã khiến Trịnh Anh Tuấn phần nào quen thuộc, giờ đây tiếng hét của hắn không còn hàng vọng khắp khu rừng nữa mà chỉ quanh quẩn khu vực lân cận.
Tưởng chừng như mọi việc sắp đến hồi kết thì giọng nói của Ivern lại một lần nữa vang lên trong tai Trịnh Anh Tuấn:
– Ta sẽ chuẩn bị cải tạo da thịt cho ngươi, tuy rằng sẽ không đau đớn như cải tạo kinh mạch nhưng cũng không hề dễ chịu.
Trịnh Anh Tuấn chỉ gật đầu nhẹ một cái, còn loại đau đớn nào hơn việc trong vòng ba ngày kinh mạch toàn thân bị chấn nát hàng trăm lần cơ chứ.
Lần này Ivern thu lại linh lực toàn thân, hai nắm tay đưa lên, Ivern liên tục đánh vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn cho đến khi da thịt hắn nứt toác ra mới ngừng lại, một luồng quang mang sáng lên bao bọc lấy cơ thể Trịnh Anh Tuấn, từ từ ds thịt hắn liền lại một cách nhanh chóng.
Một chút cảm giác dễ chịu dâng lên, nhưng chưa được bao lâu Ivern lại một lần nữa vung quyền lên cơ thể hắn.
Cứ như vậy việc này lặp đi lặp lại suốt bảy ngày ròng rã.
Bình minh vừa lên chiếu một tia nắng ấm áp xuống cơ thể Trịnh Anh Tuấn mang lại một chút cảm giác thoải mái. Đã mười ngày kể từ ngày bắt đầu cải tạo lại thân thể, liên tục suốt mười ngày phải chịu cảm giác thống khổ từ kinh mạch cho đến da thịt. Quần áo trên người Trịnh Anh Tuấn lúc này đã nát bấy vì liên tục bị Ivern đánh vào.
Tia nắng ấm áp chiếu lên toàn bộ cơ thể Trịnh Anh Tuấn thì hắn chậm rãi mở mắt ra, làn da của hắn đã trắng hơn trước rất nhiều, từng lớp da thịt cũng trở lên săn chắc hơn, tuy chưa hoàn hảo nhưng lúc này cơ thể hắn cũng hấp dẫn hơn cái cơ thể gầy trơ xương lúc trước rất nhiều.
Giọng nói của Ivern lại một lần nữa vang lên bên tai Trịnh Anh Tuấn:
– Ngươi vẫn ổn chứ?
Trịnh Anh Tuấn hơi gật đầu một cái, Ivern thấy thế lại bắt đầu truyền âm:
– Vậy ta sẽ bắt đầu bước cuối cùng, bước này chính là một bước cực kỳ đau đớn, nếu ngươi không thể chịu nổi hãy lên tiếng ta sẽ dừng lại.
Khuôn mặt Trịnh Anh Tuấn tràn ngập sự quyết tâm trả lời:
– Làm đi ta có thể chịu được.
Ivern đã đánh giá hơi thấp sự quyết tâm của Trịnh Anh Tuấn, phải biết rằng lúc trước ở trái đất vào khoảng thời gian hắn thi đại học, mặc dù đã đỗ vào trường đại hại nhưng chỉ thiếu 0,5 điểm là đỗ thủ khoa, vậy mà Trịnh Anh Tuấn quyết tâm chờ năm sau thi lại để có thể đỗ thủ khoa. Mặc dù việc này không thể đánh đồng với việc thi đại học, nhưng dù sao cũng nói lên được sự quyết tâm của Trịnh Anh Tuấn. Huống hồ vào thời điểm hắn suýt chết Yasuo đã cứu mạng hắn, thấy hắn bị đứt kinh mạch Yasuo hy sinh cả mạng sống để giúp hắn tìm cách cải tạo kinh mạch. Hai người bọn họ vừa kết nghĩa tình thân thì Yasuo lại tiếp tục chấp nhận hy sinh mạng sống để giúp hắn thoát thân. Ân tình này Trịnh Anh Tuấn quyết tâm phải báo đáp, mối thù của Yasuo hắn quyết tâm phải trả. Chính vì vậy có lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng quyết làm.
Ivern như chỉ chờ một lời của Trịnh Anh Tuấn thốt ra đã ngay lập tức đưa tay lên khởi động linh lực rót vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn, bình thường các tu sĩ chỉ rót linh lực vào cơ thể người khác để giúp họ chữa thương, nhưng lúc này đây Ivern lại rót linh lực vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn để tạo ra thương thế. Nếu người ngoài nhìn vào không hiểu rõ sự việc lại nghĩ Ivern đang hại Trịnh Anh Tuấn.
Linh lực của Ivern đi đến đâu xương cốt của Trịnh Anh Tuấn lại vỡ ra đến đó. Từng tiếng hét thống khổ của Trịnh Anh Tuấn lại một lần nữa tràn ngập mọi ngóc ngách trong khu rừng, các loại yêu thú nghe thấy tiếng hét này cũng phải rùng mình mà chạy ra xa không dám tiến lại. Một vài loại yêu thú ngũ giai tiến đến ngay lập tức bị Daisy đuổi đi.
Lần cải tạo xương cốt này thế mà lại lâu hơn trước khá nhiều, dù sao thì xương cốt cần nhiều thời gian hơn để có thể lành lặn như trước, những dòng khí mát lạnh cứ từ từ thấm vào xương cốt Trịnh Anh Tuấn. Mười ba ngày sau xương cốt của Trịnh Anh Tuấn đã lành lặn trở lại, Ivern lại một lần nữa rót linh lực vào đánh vỡ xương cốt Trịnh Anh Tuấn, lần này mật độ xương bị vỡ dày đặc hơn trước đó rất nhiều lần. Giọng của Trịnh Anh Tuấn đã khàn đặc cả đi, tiếng hét không còn lớn được như trước nữa, mồ hôi tuôn ra như một người vừa tắm mưa.
Mười ba ngày nữa trôi qua, lần này Ivern rót linh lực vào trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn nhiều hơn trước rất nhiều, với lượng linh lực như vậy toàn bộ xương cốt trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn gần như bị đánh vỡ nát, Trịnh Anh Tuấn ngửa cổ lên trời cắn chặt hai hàm răng, hắn không còn muốn hét nữa. Ivern thấy tình huống này cũng âm thầm gật đầu, trong mắt ông ý chí của Trịnh Anh Tuấn rất đáng khâm phục, một người có ý chí kinh ngạc như vậy con đường trở thành cường giả chắc chắn rộng thênh thang. Một người có ý chí như vậy gặp được thì tốt hơn hết là nên kết bạn với hắn, còn một khi đã trở thành kẻ thù thì ngươi phải tìm mọi cách để tiêu diệt hắn. Bởi vì nếu không tiêu diệt một kẻ như vậy thì sau này ngươi cứ chờ một ngày này đó hắn tìm ngươi để trả thù. Nói đi cũng phải nói lại, một kẻ như vậy há lại dễ chết thế sao?
Một kẻ ý chí mạnh mẽ như vậy thì ý chí sinh tồn của hắn chắc chắn phải mạnh mẽ hơn bội phần.
Rốt cuộc sau ba mươi chín ngày, ba lần đánh vỡ xương cốt rồi lại lành, dược liệu từ Trùng Kinh Thảo trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn cuối cùng cũng đã hết, Trịnh Anh Tuấn cũng đã ngất đi vì kiệt sức. Đặt hắn nằm xuống giường Ivern nhìn kỹ thân ảnh Trịnh Anh Tuấn một lần nữa rồi mới bước ra ngoài, một cường giả cảnh giới cao siêu như ông cũng là lần đầu tiên thấy một người có ý chí đáng sợ như vậy. Bảy bảy bốn chín ngày, hàng trăm lần bị đánh đứt kinh mạch, hàng trăm lần bị đánh vỡ da thịt, ba lần bị đánh vỡ toàn bộ xương cốt, vậy mà hắn vẫn cắn răng vượt qua, nếu là những người khác thì chỉ ba ngày chịu đau đớn như vậy thôi cũng sẽ sớm bỏ cuộc. Vậy mà một người có thể nói là người trần mắt thịt lại mạnh mẽ vượt qua.
Trải qua một cuộc cải tạo gian khổ như vậy có thể nói Trịnh Anh Tuấn đã chính thức cá chép vượt long môn, nhưng hóa rồng hay không thì chưa biết, điều này cứ để thời gian sẽ trả lời. Nhưng với một kẻ có một sức mạnh ý chí như vậy mà không hóa Thần Long cũng phải hóa thành Giao Long.
Trải qua liên tục bốn mươi chín ngày điều động linh lực Ivern cũng cảm thấy hơi có chút mệt mỏi, với cảnh giới của ông thì điều động linh lực liên tục không phải là điều quá tốn sức, nhưng Ivern luôn phải giữ tinh thần cao độ để linh lực rót vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn một lượng vừa phải, linh lực đưa vào trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn không được quá nhiều tránh khiến cơ thể hắn nổ tan xác, mà cũng không được quá ít tránh việc không đủ linh lực giúp hắn giảm bớt đau đớn và tạo ra thương thế.
Tất cả các yếu tố này cộng lại khiến Ivern cảm thấy vừa tiêu hao thần thức lại vừa tiêu hao linh lực. Bây giờ ông cũng phải cảm thấy có chút mệt mỏi, tuy nhiên những điều này là hoàn toàn xứng đáng vì Trịnh Anh Tuấn đã chính thức thành công Cá Chép Vượt Long Môn.