Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 35
Chương 35: Truyền Thừa Thượng Cổ.
Sau một ngày đường thong thả, cuối cùng Trịnh Anh Tuấn cũng đã đến nơi được cho là sẽ xuất hiện truyền thừa thượng cổ. Lúc này, Trịnh Anh Tuấn đã thấy có rất nhiều thân ảnh ở nơi này.
Vì không quen biết bất kỳ ai nên Trịnh Anh Tuấn chọn cho mình một chỗ rồi xếp bằng chậm rãi điều hoà khí tức. Nếu truyền thừa thượng cổ xuất thế thì hẳn là sẽ xảy ra một hồi tranh đoạt mãnh liệt, Trịnh Anh Tuấn cần phải giữ cho mình trạng thái tốt nhất.
Ngoài việc có một nhục thân cường hãn ra thì Trịnh Anh Tuấn thua thiệt người khác ở một điểm, đó là hắn không thể sử dụng bất kỳ loại vũ kỹ nào để tấn công.
Nếu trong khi chiến đấu không thể tấn công đối phương mà chỉ một mực phòng thủ thì có khác gì một bao cát?
Nhưng Trịnh Anh Tuấn lại có nhục thân cường hãn nên hắn có thể lợi dụng điểm này tấn công trực diện lấy nhục thân đánh lên nhục thân đối phương. Nếu có thể trực tiếp đánh lên người đối phương thì sát thương cũng sẽ không hề đơn giản chút nào.
Lúc này, Trịnh Anh Tuấn nghe được vài lời bàn tán truyền vào tai mình, hắn liền mở mắt ra bắt đầu quan sát mọi người. Một cái người đang cầm một bức vẽ trong tay khẽ thủ thỉ:
– Có phải là hắn không?
– Hình như chính là hắn!
Bọn họ cầm trong tay chính là bức vẽ chân dung của Trịnh Anh Tuấn. Vậy là sau mấy ngày tin tức về Trịnh Anh Tuấn đã lan truyền đến nơi này. Mặc dù hắn không biết nơi này cách địa phương xảy ra cuộc chiến giữa Trịnh Anh Tuấn và Từ Thanh bao xa. Nhưng cái tốc độ lan truyền này quả nhiên không thể xem thường.
Mặc kệ bọn họ bàn tán Trịnh Anh Tuấn tiếp tục nhắm mắt điều tức. Chỉ cần bọn họ không làm phiền đến hắn thì hắn cũng chẳng rảnh mà đi chọc phân ra ngửi.
Chờ khoảng hai ngày sau, Trịnh Anh Tuấn và tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy truyền thừa có vẻ như sắp mở ra, bởi vì mảnh thiên địa này hơi có chút rung chuyển rồi nhanh chóng tĩnh lặng trở lại.
Thiên địa trở lại sự tĩnh lặng không có nghĩa là con người cũng sẽ vậy, lúc này một người thanh niên cầm một chiếc quạt trong tay chậm rãi phe phẩy vừa mới đến đã tiến lên chỉ thẳng vào Trịnh Anh Tuấn mà lớn giọng nói:
– Có phải chính ngươi đã đánh biểu đệ ta gãy một cánh tay?
Trịnh Anh Tuấn từ từ mở mắt ra nhìn vào người vừa lên tiếng, trước mặt hắn là một người thanh niên dáng vẻ có chút thư sinh.
Những người có mặt ở đây bắt đầu xì xào bàn tán:
– Là Tấn Sinh biểu ca của Từ Thanh!
– Hắn muốn đòi công đạo cho biểu đệ của mình sao?
– Ta nghe nói hắn và biểu đệ luôn luôn thù hằn nhau mà!
Nhìn Tấn Sinh tưởng chừng như là một thư sinh nhưng không ai dám cho rằng hắn thực sự thư sinh. Đơn giản là vì hắn ta không hề che dấu tu vi mà hoàn toàn để lộ ra cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ đã đạt đến mức viên mãn, sắp tiến vào Hoá Phách. Có lẽ chỉ thiếu một chút cơ duyên thôi là hắn ta sẽ chính thức tiến vào cảnh giới Hoá Phách nhiều người mong muốn.
Mà truyền thừa thượng cổ này chính là cơ duyên mà hắn ta nhắm đến. Chính vì vậy để nắm chắc cơ hội đạt được cơ duyên hắn cần tìm cách hạ những người có nguy cơ gây bất lợi cho hắn. Trịnh Anh Tuấn là người đầu tiên hắn nhắm đến.
Mẹ Tấn Sinh là em gái của cha Từ Thanh nên lúc này hắn mới đứng ra lấy danh nghĩa biểu đệ của mình gây rắc rối cho Trịnh Anh Tuấn. Lý do mà hắn nhắm đến Trịnh Anh Tuấn là vì Trịnh Anh Tuấn chỉ sử dụng lực lượng nhục thân đã đánh gãy tay biểu đệ của hắn, nhưng dù sao Trịnh Anh Tuấn cũng chỉ mới có tu vi Kết Đan Trung Kỳ. Vậy nên trong mắt hắn Trịnh Anh Tuấn cũng là mục tiêu dễ xơi nhất lúc này.
Thấy Trịnh Anh Tuấn nhìn mình với một ánh mắt hờ hững hắn hừ lạnh một cái nói:
– Ngươi đánh biểu đệ của ta gãy một cánh tay, bây giờ thì tự phế đi một cánh tay của mình có thể ta sẽ tha mạng cho ngươi.
– Tự phế? – khoé miệng Trịnh Anh Tuấn vẽ lên một nụ cười khinh khỉnh hỏi lại.
Trịnh Anh Tuấn bồi hồi nhớ lại lúc còn nhỏ, trong một lần vui chơi cùng bạn bè Trịnh Anh Tuấn đã bị ngã, mẹ hắn đã nói với hắn rằng: “Sau này khi nô đùa phải cẩn thận không được bị thương, con làm mình bị thương là có lỗi với cha mẹ biết không?”
Mẹ Trịnh Anh Tuấn còn nói rằng cha mẹ ban cho con cơ thể này thì mình phải biết quý trọng bản thân.
Lúc này tên Tấn Sinh trước mặt không chỉ muốn gây khó dễ với hắn còn yêu cầu Trịnh Anh Tuấn tự phế một tay. Chưa kể đến việc tên Từ Thanh đó chính là tự chuốc hoạ vào thân, có ai thuê hắn đến đánh nhau với Trịnh Anh Tuấn sao? Rõ ràng là không.
Trịnh Anh Tuấn chậm rãi đứng lên nhìn Tấn Sinh với một ánh mắt lạnh lùng nói:
– Ta ghét nhất kẻ nào bắt ta phải tự phế! Nếu ngươi cảm thấy mình đủ thực lực thì cứ tiến lên!
Tấn Sinh nghe đến đây thì cảm thấy tràn ngập tức giận, không biết từ bao giờ một tên Kết Đan Trung Kỳ lại dám lên mặt với hắn như vậy. Ngay lập tức Tấn Sinh thu cây quạt đang phe phẩy như đuổi ruồi trên tay lại.
Tấn Sinh bước lên một bước linh lực điên cuồng tuôn ra, hắn vừa lấy thế công chuẩn bị lao lên thì một giọng nói ngọt ngào vang lên:
– Đủ rồi! Các ngươi đánh nhau lúc này sẽ gây ra động tĩnh lớn thu hút rất nhiều yêu thú đến đây.
Ánh mắt của Trịnh Anh Tuấn cũng như tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người con gái vừa lên tiếng. Trong mắt tất cả mọi người thấy đó là một người con gái trẻ đẹp, nước da trắng bóc làm nổi bật lên vẻ đẹp kiêu sa của nàng. Trái lại với giọng nói ngọt ngào là biểu cảm hết sức lạnh lùng khiến cho mọi người có cảm giác như không dám nhìn nàng quá lâu.
Tấn Sinh lúc này cũng đã thu lại thế công chắp tay nhìn về phía nàng ta nói:
– Nếu Trương Liễu Nhi tiểu thư đã lên tiếng thì tại hạ sẽ tha cho tên tiểu tử này một mạng vậy!
Trương Liễu Nhi liếc về phía Trịnh Anh Tuấn thấy hắn đang nhìn thì thì ngay lập tức thu lại ánh mắt.
Trịnh Anh Tuấn cũng không lên tiếng cảm tạ nàng. Đơn giản là vì nếu thực sự phải đánh với tên Tấn Sinh đó một trận thì Trịnh Anh Tuấn cũng không sợ. Hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Sau khi Trương Liễu Nhi quay đi Trịnh Anh Tuấn cố liếc nhìn nàng thêm một chút rồi mới tặc lưỡi chuyển rời ánh mắt đi. Điều này vậy mà lại bị Trương Liễu Nhi bắt gặp, khoé miệng nàng nở một nụ cười mỉm rồi nhanh chóng thu lại.
Chỉ khoảng nửa ngày sau, mặt đất lại một lần nữa ầm ầm rung chuyển. Tất có mọi người có mặt ở đây đều dâng lên một sự hưng phấn, người nào có định lực cao thì che dấu được, nhưng những người định lực kém thì có thể thấy rõ hai chữ “hưng phấn” được viết trên trán.
Trịnh Anh Tuấn cảm thấy huyết mạch trong cơ thể như đang trở nên sôi sục, vô sắc cầu trong đan điền hắn chuyển động mỗi lúc một nhanh. Trịnh Anh Tuấn mơ hồ có cảm giác truyền thừa thượng cổ này giống như có một mối liên hệ gì đó với hắn.
Suy nghĩ một hồi Trịnh Anh Tuấn vẫn không thể tìm ra được mối liên kết bí ẩn đang hiện hữu từ trong sâu thẳm linh hồn hắn.
Đến khi Trịnh Anh Tuấn quay lại với thực tại thì thấy trước mặt mình có một cửa hang động cực kỳ rộng lớn, bên trong hang động tối đen như mực, cho dù Trịnh Anh Tuấn căng mắt ra nhìn cũng không thể thấy được thứ gì trong đó. Trước đó nơi này còn có hàng trăm người làm náo nhiệt một vùng thì giờ phút này chẳng còn thấy bóng dáng người nào cả. Trịnh Anh Tuấn cũng không chần chừ lâu chậm rãi bước vào hang động.
Ngay khi Trịnh Anh Tuấn bước vào, một lão già ăn mặc rách rưới nhưng bộ dạng cực kỳ nghiêm túc từ từ đi ra, ông ta nhìn theo bóng lưng Trịnh Anh Tuấn nở một nụ cười bí ẩn rồi cũng bắt đầu bước vào theo.
Trịnh Anh Tuấn đi qua cửa hang động cảnh vật xung quanh bắt đầu hiện rõ, đến thời điểm này Trịnh Anh Tuấn cũng không phát hiện ra có dấu vết gì là đã có người từng đi qua nơi này. Khi bước qua cửa hang động Trịnh Anh Tuấn cảm thấy có cảm giác như cơ thể đang sử dụng truyền tống trận vậy.
Nếu Trịnh Anh Tuấn không nhầm thì ở cửa hang có trận pháp truyền tống đưa những người bước qua đến một vị trí ngẫu nhiên.
Lúc này Trịnh Anh Tuấn đột nhiên nghe thấy bên tai một giọng nói quen thuộc, giọng nói này thuộc về một người mà lần đầu tiên Trịnh Anh Tuấn đến với thế giới tu chân này đã gặp, không ai khác ngoài Yasuo:
– Ồ nơi nào đây?
Không biết từ bao giờ Phách Anh của Yasuo đã xuất hiện phiêu lãng trên không trung ngay bên cạnh Trịnh Anh Tuấn. Hắn quay sang nhìn Yasuo một phen rồi bồi hồi nói:
– Không biết! Ta nghe nói là một truyền thừa thượng cổ nào đó!
– Ta cảm thấy nơi này có chút khí tức bí ẩn! – Yasuo quan sát một hồi rồi nói.
Sau đó Yasuo quay lại nhìn Trịnh Anh Tuấn một lúc rồi đánh giá:
– Kết Đan Trung Kỳ! Nửa năm không gặp, ngươi từ một kẻ không có linh căn đã tu luyện đến Kết Đan Trung Kỳ!
Vẻ mặt Yasuo hiện lên một chút thán phục rồi tiếp tục nói:
– Lần trước ngươi tìm đến Soraka là nhờ nàng giúp tìm cách tu luyện?
Trịnh Anh Tuấn bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện từ lúc Yasuo tự bạo để giúp hắn Dịch Chuyển rồi gặp Ivern như thế nào. Ông ta đã trồng Yêu Đan vào cơ thể hắn ra sao, sau đó lại bị Hứa Bình đánh cho Kim Đan vỡ nát mất hết tu vi.
Vì vậy Trịnh Anh Tuấn mới tìm đến Soraka nhờ nàng chữa thương. Rồi được Soraka truyền cho “Tinh Tú Thần Minh Công” đầy bí ẩn mà Trịnh Anh Tuấn chưa thể khám phá hết. Rồi Soraka đã triệu hồi tinh tú giúp hắn nhận truyền thừa tinh tú.
Không ngờ trong cơ thể lại xuất hiện mười khoả vô sắc cầu. Sau khi song tu hấp thu linh căn hệ Thuỷ của Nami thì một trong số đó đã biến thành Kim Đan hệ Thuỷ.
– Mười khoả vô sắc cầu? Một trong số đó đã biến thành Kim Đan? – Yasuo bất ngờ lên tiếng ngắt lời Trịnh Anh Tuấn.
– Đúng vậy! – Trịnh Anh Tuấn gật đầu nói.
– Kỳ lạ thật! Nếu ta không nhầm thì những khoả vô sắc cầu trong cơ thể ngươi sẽ chuyển hoá thành Kim Đan, rồi khi ngươi đạt đến Hoá Phách thì Kim Đan sẽ chuyển thành Phách Anh. Chẳng nhẽ đến lúc đó cơ thể ngươi cũng sẽ có mười Phách Anh?
Yasuo cảm thấy vừa kỳ lạ vừa kinh ngạc. Hắn còn chưa từng nghe đến việc tu chân giả có đến hai Phách Anh chứ không nói đến Trịnh Anh Tuấn có đến mười cái. Mặc dù chưa có cái nào chuyển hoá thành Phách Anh nhưng từ những biểu hiện thì rất có thể sẽ là như vậy.
Yasuo còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì Trịnh Anh Tuấn hỏi:
– Có vẻ như ngươi đã từng gặp Soraka? Tại sao lúc đó ngươi không nhờ nàng tìm cách lấy lại thân thể?
Yasuo liền trả lời:
– Đúng là ta đã từng gặp! Trước kia Soraka đã từng giúp ta một đại ân! Huống hồ việc tái tạo thân thể không phải là việc dễ dàng. Tu tiên đã là một việc nghịch thiên rồi! Tu sĩ đã mất đi thân thể cũng giống như việc con người phải chết đi, vậy mà còn muốn tái tạo lại nhục thân thì Thiên Uy sẽ kịch liệt ngăn cản, người tế luyện nhục thân cần phải vượt qua 9 đợt thiên kiếp, mỗi đợt lại có chín đạo, đợt sau mạnh hơn đợt trước. Từ xưa đến này không có quá mười người thành công tái tạo lại thân thể đâu!
Không ngờ Yasuo lại hy sinh lớn đến như vậy cho Trịnh Anh Tuấn.
Cả đời Yasuo chưa từng gặp một người nào như Trịnh Anh Tuấn, ngoài anh trai của Yasuo, vậy nên thấy Trịnh Anh Tuấn vừa gặp đã đứng ra giúp đỡ, thậm chí còn không ngại ngần đỡ cho mình một chưởng, vì vậy từ sâu trong lòng Yasuo sinh ra một tia hảo cảm không nhỏ.
Nghĩ đến sự hy sinh lớn lao của Yasuo Trịnh Anh Tuấn liền nói:
– Ta hứa bằng mọi giá sẽ giúp ngươi tái tạo lại thân thể!
Yasuo có thể ngay lập tức nhìn ra được sự chân thật thông qua ánh mắt của Trịnh Anh Tuấn, gật đầu một cái Yasuo cười mỉm, đặt niềm tin vào một chàng trai như vậy cũng khiến Yasuo cảm thấy đáng giá một phen.
Sau đó hai người Trịnh Anh Tuấn và Yasuo bắt đầu đi sâu vào trong hang động.
Từ một nơi nào đó mà không một ai biết tới, một thân ảnh quỷ dị chậm rãi mở mắt, hắn ta bắt đầu cất lên giọng nói khàn khàn đầy lạnh lẽo giống như truyền ra từ nơi địa ngục:
– Yasuo ngươi chưa chết, ta có thể cảm nhận thấy ngươi! Tốt lắm, ngươi cần phải sống cho thật tốt, chính tay ta sẽ chém cái đầu của ngươi xuống! Hahaha…….!!!
Dứt tiếng cười hắn ta từ từ nhắm mắt lại tiếp tục hấp thu bóng tối ở xung quanh, mỗi lần hắn thổ nạp trên cơ thể hắn lại loé lên vài đường vân bí ẩn.
Những bóng ma lượn lờ xung quanh hắn chậm rãi bị hắn thấp thu từng cái một, mỗi lần hấp thu một bóng ma dường như sức mạnh hắn lại tăng lên một chút.