Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 34
Chương 34: Lão ăn mày kỳ lạ.
– Hội Sát Thủ?
Trịnh Anh Tuấn nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng hắn chưa từng nghe qua cũng như đối đầu cùng với người của Hội Sát Thủ. Không hiểu lý do tại sao bọn họ lại phải truy cùng diệt tận.
Nhưng cũng ngay lập tức Trịnh Anh Tuấn hiểu ra lý do tại sao Hội Sát Thủ lại phải tìm giết hắn nhờ vào lời giải thích của người tự xưng là cha của anh em Hắc Bạch Bất Thường:
– Không ngờ ngươi lại trở thành mục tiêu của Hội Sát Thủ. Người nào một khi trở thành mục tiêu của hội sát thủ sẽ bị truy sát đến khi nào bọn họ hoàn thành nhiệm vụ mới thôi! Trừ khi thực lực của ngươi khiến bọn chúng phải kinh sợ, nhưng Hội Sát Thủ không hề đơn giản, người đứng đầu của bọn họ chưa từng lộ diện nhưng tu vi có thể nói là một trong những người có cảnh giới hàng đầu trên mảnh lục địa này.
“Hoàn thành nhiệm vụ?” Nói như vậy việc giết mình là một nhiệm vụ? Mà đối với sát thủ thì chỉ có thể có người thuê mới giao cho họ nhiệm vụ được thôi. Trịnh Anh Tuấn âm thầm tính toán xem người nào mà lại có mối thù với hắn đến mức không đội trời chung như vậy?
Ngay lập tức trong đầu Trịnh Anh Tuấn xuất hiện một cái tên “Hứa Bình” ngoài hắn ra thì không còn ai khác phải thuê hội sát thủ đến giết hắn cả.
Hoạ may thì còn một người khác nữa là Vương Hạch Sách, nhưng tên Vương Hạch Sách đó cảnh giới đã đạt đến mức cao siêu. Một khi đã trở thành cường giả cảnh giới bất phàm thì không có chuyện phải nhờ người giúp mình tiêu diệt kẻ thù.
Vậy nên tổng kết lại Trịnh Anh Tuấn chỉ nghĩ đến một cái tên có mối thù với hắn đến mức phải truy cùng diệt tận đó là Hứa Bình. Trịnh Anh Tuấn đã biến con trai Hứa Thành Côn của hắn thành một tên phế vật nên Hứa Bình muốn bằng mọi giá tiêu diệt Trịnh Anh Tuấn là điều dễ hiểu.
Trịnh Anh Tuấn lúc này cũng phải thấy đau đầu một phen, hắn đã tuyên bố với mọi người Nami trở thành thê tử của mình nên đã tự biến thành mục tiêu cho các thế lực đang tìm nàng. Trước đó thì đã bị Hứa Bình truy sát, bây giờ tên khốn Hứa Bình lại thuê cả Hội Sát Thủ đến giết hắn nữa.
Trịnh Anh Tuấn đang trầm tư suy nghĩ thì Hắc Bất Thường nói:
– Hay là ngươi đến làm khách nhà ta một chuyến?
Trịnh Anh Tuấn tính toán một chút rồi nói:
– Ta muốn nhanh chóng trở về Ionia, người thân ta ở đó hẳn là đang chờ!
Cha của anh em Hắc Bạch Bất Thường chậm rãi lên tiếng:
– Thế này đi! Ngươi cứ yên tâm đi cùng bọn ta! Ta sẽ ngươi đến một thành thị có truyền tống trận có thể nhanh chóng đưa ngươi trở về Ionia.
Ông ta biết mặc dù hai đứa con của mình tâm tư đơn giản nhưng từ nhỏ đã có tư chất hơn người, bọn chúng được người người kính mộ đã quen rồi nên khó mà thành tâm kết giao với một ai đó. Hai đứa con Hắc Bạch Bất Thường của ông mới ra ngoài không lâu mà đã kết giao với người thanh niên trẻ tuổi này có nghĩa là người đó phải có điểm gì đó bất phàm đáng để kết giao. Vậy nên ông cũng muốn gia tay giúp đỡ Trịnh Anh Tuấn một chút.
Không những vậy thời điểm cha của anh em Hắc Bạch Bất Thường vừa đến nơi này đã chứng kiến cảnh tượng Trịnh Anh Tuấn mặc dù là một người vừa mới quen biết hai đứa con trai yêu quý của ông, nhưng khi hai đứa con trai ông dốc sức ngăn chặn đòn tấn công của Hắc Y Nhân hắn lại không bỏ chạy mà sau đó còn chấp nhận ở lại ngăn chặn Hắc Y Nhân cho con ông đi trước.
Ở điểm này một người có cảnh giới cao siêu như ông ta cũng cảm thấy khâm phục Trịnh Anh Tuấn. Phải biết rằng con đường tu tiên chính là đạp lên nhau mà bước tới. Thử hỏi có mấy người vì một người mới quen biết mà dám chấp nhận hy sinh?
Trịnh Anh Tuấn chính là như vậy. Từ nhỏ hắn đã hiểu cảm giác bị phản bội là như thế nào. Vậy nên hắn không thể nhìn cảnh người khác giúp đỡ mình mà mình lại nhân đó chạy trốn. Cảm giác bị phản bội còn đau đớn hơn vạn lần nỗi đau thể xác.
Nhận được lời mời từ một siêu cấp cường giả như vậy Trịnh Anh Tuấn cũng không tiện từ chối, người ta đã có thành ý như vậy mà còn từ chối thì khác gì không để người ta vào trong mắt. Trịnh Anh Tuấn đã phải tự lập từ sớm nên hắn hiểu đạo đối nhân xử thế một cách cực kỳ thấu đáo.
Thấy Trịnh Anh Tuấn đã đồng ý đi, cha của hai anh em Hắc Bạch Bất Thường phẩy nhẹ tay một cái, một vết nứt không gian đã xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ, sau đó ông ta lại búng tay tạo ra một lớp lá chắn bao bọc ba người trẻ tuổi vào bên trong rồi mang theo bọn họ bước vào khe nứt không gian.
Chỉ trong một cái chớp mắt ba người bọn họ đã bước ra khỏi khe nứt không gian, Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức cảm thấy có chút choáng váng, hai anh em Hắc Bạch Bất Thường cũng không khác là bao. Điều này cũng là điều dễ hiểu, cảnh giới bọn họ chỉ mới là Kết Đan, nếu không phải cha của Hắc Bạch Bất Thường đã tạo một lớp lá chắn bảo vệ thì ngay khi vừa bước vào khe nứt không gian ba người bọn họ đã bị xe nát thành những mảnh vụn rồi.
Mất một lúc lấy lại sự tỉnh táo Bạch Bất Thường lên tiếng:
– Bây giờ ngươi ngay lập tức rời đi à?
Trịnh Anh Tuấn hơi gật đầu.
Hắc Bất Thường liền tiếp lời:
– Vậy sau này mong có cơ hội gặp lại, học viện Liên Minh Huyền Thoại sắp tổ chức chiêu mộ tu chân giả. Mong rằng đến lúc đó sẽ gặp lại ngươi.
Trịnh Anh Tuấn đáp lại:
– Được rồi đến lúc đó chắc chắn ta sẽ tham dự lễ chiêu sinh của học viện Liên Minh Huyền Thoại.
Ngay sau đó cha của Hắc Bạch Bất Thường lại mỏ ra khe nứt không gian mang theo hai đứa con mình biết mất. Trịnh Anh Tuấn nhìn vào dư âm sau khi khe nứt không gian đóng lại mà cảm thấy có chút khiếp sợ, không biết đến bao giờ hắn mới có thể mở rakhe nứt không gian và không phải phụ thuộc vào truyền tống phù hay truyền tống trận để di chuyển.
Trịnh Anh Tuấn sau khi hỏi qua vài người đã biết được nơi đặt truyền tống trận, ngay lập tức hắn tìm đến địa phương đó. Trịnh Anh Tuấn vừa tiến lên thì bị một lão giả Kết Đan Hậu Kỳ tiến đến chặn lại nói:
– Muốn sử dụng truyền tống trận thì nộp ra ba vạn Linh Thạch hạ phẩm, hoặc ba mươi Linh Thạch trung phẩm!
Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức kinh ngạc, không ngờ một lần sử dụng tiêu tốn đến ba vạn Linh Thạch hạ phẩm, trước kia Trịnh Anh Tuấn phải bán hết số thảo dược thu được trong vòng cả tháng trời mới kiếm cho mình được ba ngàn Linh Thạch hạ phẩm.
Khu vực núi Targon so với Ionia chính là hai đầu đại lục, một lần truyền tống tiêu tốn ba vạn Linh Thạch hạ phẩm là điều dễ hiểu.
Lúc này Trịnh Anh Tuấn mới biết trước kia Ngô Tử Hân giúp hắn truyền tống từ Ionia đến Targon nàng đã phải bỏ ra nhiều tài sản đến vậy.
Trên thực tế truyền tống trận đó nằm dưới sự cai quản của Ngô Tử Hân nên nàng không cần phải bỏ ra đồng nào cả. Đấy là do Trịnh Anh Tuấn nghĩ rằng nàng đã phải bỏ ra số Linh Thạch lớn để giúp đỡ hắn nên Trịnh Anh Tuấn cảm thấy mình nợ Ngô Tử Hân quá nhiều.
Vấn đề nan giải bây giờ là trong người Trịnh Anh Tuấn không có nổi một viên Linh Thạch hạ phẩm chứ chưa nói đến Linh Thạch trung phẩm. Làm sao hắn có thể trở về đây.
Nhận ra Trịnh Anh Tuấn là một con “Đỗ Nghèo Khỉ” những người canh gác truyền tống trận ngay lập tức đuổi hắn đi khỏi nơi này.
Trịnh Anh Tuấn chỉ đành lủi thủi rời khỏi đây. Vấn đề linh thạch quả là vấn đề nan giải đối với hắn lúc này, trong người hắn bây giờ không có thứ gì có giá trị ngoài cây sáo trúc và vũ kỹ của Yasuo để lại cho hắn.
Mặc dù những vũ kỹ đó đều là vũ kỹ Địa Cấp cao cấp nếu đem đi bán đấu giá thì thừa sức kiếm đủ ba vạn Linh Thạch hạ phẩm, thậm chí có thể kiếm được hàng ngàn Linh Thạch trung phẩm, mà một ngàn viên Linh Thạch hạ phẩm bằng một viên trung phẩm, một lần sử dụng truyền tống trận mới chỉ tiêu tốn ba mươi viên Linh Thạch trung phẩm.
Nhưng những bộ công pháp và vũ kỹ đó là Yasuo để lại cho hắn, bây giờ Yasuo đã mất đi nhục thân chỉ còn lại Phách Anh, nếu Trịnh Anh Tuấn bán đi rồi làm sao dám nhìn mặt Yasuo nữa.
Đang lang thang trên con đường tấp nập nghĩ cách để kiếm ra Linh Thạch trở lại Ionia thì có một người ăn mặc rách rưới chặn đường hắn rồi nhanh nhảu nói:
– Vị đạo hữu này có muốn biết một tin tức thú vị không?
Trịnh Anh Tuấn âm thầm đánh giá người này một chút, người đàn ông trong như ăn mày này vậy mà mang lại cho hắn cảm giác không thể nhìn thấu.
Trịnh Anh Tuấn cẩn thận hỏi:
– Tin tức gì?
Người ăn mày không nói gì mà giơ lên năm ngón tay.
Trịnh Anh Tuấn ngơ ngác khó hiểu.
Thở dài một cái người đàn ông ăn mày mới lên tiếng:
– Năm Linh Thạch hạ phẩm!
Trịnh Anh Tuấn lắc đầu xoè hai bàn tay rỗng ra nói:
– Không có!
Rồi ngay lập tức quay đi, hắn vừa quay lưng lại đã thấy người đàn ông ăn mày đang đứng trước mặt mình, ánh mắt Trịnh Anh Tuấn hơi có chút kinh ngạc rồi ngay lập tức lại quay đi một lần nữa.
Vẫn giống như trước đo người ăn mày lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt Trịnh Anh Tuấn mà hắn không hề phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường. Trịnh Anh Tuấn nhíu mày một cái nói:
– Không biết tiền bối muốn gì?
Người ăn mày cười một cái gian xảo nói:
– Nếu ngươi không có Linh Thạch thì mời ta ăn một bữa cũng được!
Không còn cách nào khác Trịnh Anh Tuấn đành phải mời lão ăn mày một bữa, dù sao nếu chỉ là một bữa cơm thì Trịnh Anh Tuấn có thể dùng tiền thường để trả thay cho Linh Thạch. Nếu chỉ là tiền thường thì Trịnh Anh Tuấn có rất nhiều.
Hai người bọn họ bước vào một khách điếm sang trọng, lão ăn mày ngay lập tức gọi hàng chục món ăn xếp đầy hai bàn mới ngừng lại. Cả Trịnh Anh Tuấn cùng lão ăn mày đều cắm đầu vào ăn như đã bị bỏ đói hàng trăm năm vậy. Ngay khi đồ ăn sắp hết Trịnh Anh Tuấn lại ra hiệu cho tiểu nhị mang thêm hàng chục món khác lên. Lãi ăn mày cầm bình rượu lên uống một hơi hết sạch cười nói:
– Khà khà… lâu rồi chưa được ăn một bữa sảng khoái như vậy!
Hai người bọn họ ăn liên tục cả một buổi chiều mới dừng lại, thực ra là do khách điếm đã hết đồ ăn có thể mang ra nên hai người bọn họ mới ngừng, nếu không rất có thể Trịnh Anh Tuấn và lão ăn mày sẽ ăn liên tục một ngày một đêm.
Lúc này, lão ăn mày mới nói truyền âm cho Trịnh Anh Tuấn nói:
– Theo một thông tin chính cống từ nguồn tin không rõ lai lịch thì ta được biết. Trong vài ngày nữa cách nơi này một ngàn trượng về phía Đông sẽ có truyền thừa của tu chân giả thượng cổ xuất thế. Ngay bây giờ đã có rất nhiều thế lực tập trung ở đó chờ thời cơ thích hợp tiến vào.
Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức có chút hứng thú, nếu quả thực cái thông tin chính cống của nguồn tin không rõ lai lịch trong lời nói của lão ăn mày là đúng.
Rất có thể Trịnh Anh Tuấn sẽ tìm được cho mình một chút Linh Thạch giúp hắn có thể trở về Ionia, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác nữa. Vậy nên lần này Trịnh Anh Tuấn phải đến thử vận may một phen.
Đang muốn hỏi lại lão ăn mày một chút thì Trịnh Anh Tuấn đã không thấy bóng dáng ông ta đâu, lão ăn mày này đến một cách bất ngờ đi cũng bất ngờ, ăn xong rồi chỉ phủi đít chạy mất mà không thèm để lại đến một lời cảm ơn.
Bỏ mặc lão già ăn mày đó sang một bên, Trịnh Anh Tuấn đứng dậy thanh toán tiền rồi nhanh chóng hướng về phía Đông thong thả đi tới.
Theo như lão ăn mày đó nói thì phải vài ngày nữa mới đến lúc truyền thừa chính thức mở ra, Trịnh Anh Tuấn không cần vội vã chạy đến đó làm gì. Cho dù khi hắn đến nơi truyền thừa đã mở ra rồi đi chăng nữa thì một truyền thừa từ thời thượng cổ lại dễ lấy đến như vậy sao?
Tu chân giả từ thời thượng cổ hẳn là đều có tu vi cao siêu, trước khi viên tịch những cường giả như vậy sẽ không đơn giản để cho truyền thừa của mình dễ dàng bị đoạt đi. Vậy nên đến sớm hay muộn không quá quan trọng.
Tất nhiên nếu đến quá muộn thì cơm thừa canh cặn cũng không có mà húp, nhưng khoảng cách ngàn trượng đối với Trịnh Anh Tuấn chỉ cần thong thả đi một ngày là tới nên hắn không cần lo lắng.