Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 3
Chương 3: Death is like the wind – Always by my side.
*Rầm Rầm Rầm*
Hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ngay lập tức kéo Trịnh Anh Tuấn trở về thực tại, hắn cùng Yasuo đồng thời cùng nhau hướng ánh mắt về phía một đỉnh núi nơi đang phát ra những âm thanh của một thứ gì đó đang bị phá hủy.
Một lúc sau những âm thanh này cuối cùng cũng dừng lại, nhưng mọi thứ chưa yên lặng được bao lâu thì đã có hàng chục thân ảnh lao xuống từ ngọn núi. Chỉ nháy mắt một cái đã có mười người đứng trước mắt Trịnh Anh Tuấn và Yasuo một người đi đầu tiên lên tiếng:
– Yasuo thì ra là ngươi trốn ở đây. Theo bọn ta về chịu tội.
Yasuo nhíu mày một cái đáp lại:
– Ta đã nói rồi, ta không phải là người giết trưởng lão.
– Ngụy biện. Ai cũng biết trưởng lão chết dưới kiếm của tu sĩ hệ phong, mà ngươi chính là tu sĩ hệ phong bên cạnh trưởng lão, không phải ngươi giết trưởng lão thì còn ai vào đây?
Yasuo biết rằng có giải thích bao nhiêu lần thì cũng chẳng tin, một tay hắn rút cây sáo trúc bên hông ra.
Yasuo lướt về phía những tu sĩ áo đen trước mặt, cây sáo trúc trong tay vung lên kèm theo từng luồng gió đánh về hướng những tu sĩ áo đen, như đã có sự chuẩn bị mười người bọn họ đồng loạt hướng về phía Yasuo chống đỡ, ngay lập tức Yasuo bay ngược về phía sau, một pha này của Yasuo chính là một chọi mười, vừa lùi lại Yasuo ngay lập tức hô lên:
– Bão Kiếm.
Cây sáo trúc trong tay Yasuo vung lên một cơn lốc xoáy mang theo sức mạnh kinh khủng, bên trong lốc xoáy còn mang theo từng luồng kiếm khí khiến những tu sĩ áo đen hoảng loạn đưa tay tạo ra những lớp khiên linh lực chống đỡ, mặc dù người đông thế mạnh nhưng một chưởng này của Yasuo mang theo kình phong đáng sợ khiến một nửa trong số bọn họ phun ra một ngụm máu mất đi sức chiến đấu. Những người tu sĩ áo đen còn lại thấy Yasuo chỉ một chiêu đã khiến năm người mất đi sức chiến đấu thì ngay lập tức bọn họ đánh ra hàng loạt chưởng phong về phía Yasuo.
"Tường Gió"
Cây sáo trúc trong tay Yasuo lại một lần nữa vung lên lần này không phải là một cơn lốc xoáy kiếm khí nữa mà là một lớp tường được tạo từ gió. Tuy nhiên lớp tường gió không chịu được một chưởng được năm người đồng loạt hợp sức đánh ra, chỉ một lúc tường gió đã vỡ tan, dư lực lập tức rơi lên ngươi Yasuo khiến khóe miệng hắn chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ.
Một người trong số những tu sĩ áo đen lên tiếng:
– Yasuo khoanh tay chịu trói đi, cùng chúng ta trở về học viện nhận sự trừng phạt, nếu không hôm nay ngươi sẽ phải chết ở đây.
Yasuo cười lạnh trả lời:
– Tại sao ta phải chịu tội? Chết thì có gì đáng sợ? Hừ! Ai rồi cũng sẽ phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Những tu sĩ áo đen nghe đến đây như đã hết sự kiên nhẫn, bọn họ ngay lập tức lao về phía Yasuo.
– Khoan đã!
Lúc này một người đã chặn trước mặt Yasuo lên tiếng. Người này không ai khác chính là Trịnh Anh Tuấn. Chỉ cần nhìn qua ai cũng có thể thấy đây là một người hết sức bình thường.
Một người áo đen khác lên tiếng:
– Người là đồng bọn của Yasuo? Nếu không muốn chết thì cút sang một bên.
Trịnh Anh Tuấn chỉ vào những tên áo đen nói
– Không biết các ngươi điếc thật hay giả điếc chẳng phải Yasuo đã nói không phải ông ta giết trưởng lão sao.
Trịnh Anh Tuấn chính là một người hiểu rõ nội tình của sự kiện này quả. Hắn cũng cảm thấy Yasuo quả là một người đáng thương, hắn cũng từng bị người thân quay lưng nên có thể hiểu được cảm giác của Yasuo là như thế nào.
Đối với lời nói của Trịnh Anh Tuấn những tu sĩ áo đen coi như gió thổi ngang tai. Bọn họ lao về phía Yasuo tung ra toàn lực muốn nhanh chóng tiêu diệt Yasuo.
Đúng lúc này một luồng ánh sáng từ trên cao chiếu xuống bao trùm lấy Trịnh Anh Tuấn và Yasuo, giọng nói của Yasuo vang lên trong đầu Trịnh Anh Tuấn " thả lỏng cơ thể ta mang ngươi đi khỏi đây" Trịnh Anh Tuấn cảm thấy cơ thể của mình giống như đang bị kéo đi, hình ảnh xung quanh đang từ từ trở nên mờ ảo, Trịnh Anh Tuấn thấy những tu sĩ áo đen đã lao đến sau lưng Yasuo ánh người nào cũng mang theo một tia sát khí, Trịnh Anh Tuấn thấy chắc hẳn sẽ không kịp đi trước khi Yasuo dính chưởng hắn ngay lập tức chạy đến đưa lưng ra đỡ một quyền thay Yasuo , Trịnh Anh Tuấn cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, toàn thân hắn như muốn nứt toác ra.
Thì ra trong lúc Trịnh Anh Tuấn nói chuyện với những tu sĩ áo đen thì Yasuo đã âm thầm sử dụng một cái truyền tống phù có tên "Dịch Chuyển". Tuy nhiên để khởi động truyền tống phù cần khoảng 4 giây để khởi động, mà đối với tu sĩ thì một giây cũng đủ để họ lấy đi tính mạng của một người.
Hai người bọn họ đã dịch chuyển đến một nơi cách đó ngàn dặm, tuy nhiên đối với những tu sĩ này ngàn dặm không phải là một khoảng cách đáng kể. Yasuo ngay lập tức cầm dây lưng Trịnh Anh Tuấn nhấc lên phóng về một hướng với tốc độ cực hạn. Nửa ngày sau Yasuo mới dừng lại tại một động phủ kín đáo trong một khu rừng, hai người bọn họ lúc này có thể nói là tạm an toàn.
Đặt Trịnh Anh Tuấn xuống lúc này Yasuo mới có cơ hội kiểm tra cơ thể của Trịnh Anh Tuấn. Một lúc sau Yasuo nhíu mày nói thầm:
– Kinh mạch toàn thân đứt hết, ra tay thực sự ngoan độc. Dựa vào cách chiến đấu chắc chắn không phải người của học viện, chỉ là muốn mượn cớ để giết ta, vậy mà lại ra tay ngoan độc với một người lạ.
Thở dài một cái Yasuo tiếp tục nói:
– Ta và ngươi đôi người xa lạ, tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Lần đầu gặp mặt mà ngươi lại có can đảm thay ta đỡ một quyền không quan tâm sống chết của bản thân.
Dứt lời Yasuo xòe tay phải ra nháy mắt một cái trên tay hắn đã xuất hiện một vật nhìn như viên bi màu đen. Chắc hẳn đây là một viên đan dược gì đó ở tu chân giới. Yasuo ngay lập tức đặt viên đan dược vào trong miệng Trịnh Anh Tuấn, rót thêm một chút nước để viên đan dược dễ dàng đi vào trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn.
Làm xong tất cả mọi việc Yasuo ngồi xuống sau lưng Trịnh Anh Tuấn hay tay đặt sau lưng. Trịnh Anh Tuấn mơ hồ cảm thấy cơ thể được truyền vào một dòng nước ấm áp, lúc này cơ thể hắn như đang có hàng ngàn con côn trùng cùng lúc cắn xé mới từ từ dịu lại, hai hàng lông mày Trịnh Anh Tuấn nhẹ nhàng dãn ra.
Nửa ngày sau Trịnh Anh Tuấn mới từ từ mở mắt, trước mặt hắn là Yasuo đang ngồi xếp bằng chậm rãi khôi phục linh lực, khuôn mặt Yasuo vẫn còn một chút nhợt nhạt chưa khôi phục.
Dường như cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, đôi mắt Yasuo vẫn nhắm chặt nhưng lại mở miệng hỏi:
– Ngươi tỉnh rồi à?
Trịnh Anh Tuấn không trả lời mà hỏi lại Yasuo với một giọng điệu thập phần yếu ớt:
– Chúng ta thoát khỏi bọn chúng chưa?
Yasuo thở ra một ngụm trọc khí mở mắt nhìn Trịnh Anh Tuấn một hồi rồi mới chậm rãi trả lời:
– Có lẽ bọn chúng vẫn ở gần đây, nhưng thương thế của ngươi quá nặng nên ta tìm tạm một chỗ giúp ngươi trị thương.
Hai người cứ thế theo đuổi một suy nghĩ riêng. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ Yasuo lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
– Ta cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cổng triệu hồi lại mang đến một người không có linh căn, đến nơi này.
Trịnh Anh Tuấn nhìn Yasuo với một ánh mắt ngờ vực chờ Yasuo lên tiếng giải thích
Không để cho Trịnh Anh Tuấn đợi lâu, Yasuo ngay lập tức nói tiếp:
– Ta đã xem qua tình hình cơ thể của ngươi, không có linh căn, bây giờ lại đứt hết kinh mạch. Không biết cuộc sống của ngươi sau này sẽ ra sao ở cái thế giới hơn thua nhau bởi nắm đấm này.
– Vậy là ta không thể tu luyện sao?
Trịnh Anh Tuấn ảm đạm hỏi.
Yasuo cũng chỉ biết ngao ngán thở dài, thường thì những người triệu hồi đều có thể tu luyện, không trở thành cường giả thì cũng đạt được cảnh giới nhất định. Nhưng không hiểu sao lần này cổng triệu hồi lại mang đến một người không có linh căn vốn dĩ đã không thể tu luyện, giờ đây lại còn đứt hết kinh mạch, nếu có thể sống thêm được 10 năm nữa đã là một kỳ tích rồi.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ đột nhiên Yasuo thốt lên:
– Đúng rồi, ta từng biết đến một loại thảo dược có tên Trùng Kinh Thảo có thể cải tạo lại kinh mạch, tuy nhiên cho dù cải tạo lại kinh mạch thì ngươi vẫn khó có thể tu luyện vì ngươi không có linh căn.
Như tìm được cọng rơm cứu mạng, Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức đáp lại:
– Chỉ cần có một cơ hội ta cũng sẽ nắm lấy, nếu ta đã được chọn thì ắt phải có lý do. Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào cho dù có mất mạng thì ta cũng sẽ thử. Nếu không thành công thì chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhìn vào ánh mắt đầy quyết tâm của Trịnh Anh Tuấn thì Yasuo cũng phải âm thầm tán thưởng. Đến một người có thể nói là đã trở thành phế vật mà còn giữ được sự quyết tâm như vậy thì một người chả còn gì để mất như Yasuo việc gì phải chùn bước. Cổng triệu hồi đã khiến cho hai người gặp nhau thì có thể nói đây chính là duyên phận, huống hồ Trịnh Anh Tuấn còn giúp Yasuo câu giờ và thay hắn đỡ một đòn nên hai người bọn họ mới thành công chạy thoát.
Yasuo quyết định đêm nay sẽ đi cướp gốc Trùng Kinh Thảo về giúp Trịnh Anh Tuấn cải tạo lại kinh mạch, còn việc có thể tu luyện hay không thì có thể tìm cách khác, xe đến núi ắt có đường đi.
Chuyến này đi cướp Trùng Kinh Thảo có thể nói là tràn đầy khó khăn. Trùng Kinh Thao chính là một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm, vốn dĩ gốc Trùng Kinh Thảo này được trồng ở sau tu viện của Trưởng Lão học viện nơi mà Yasuo từng theo học.
Tuy nhiên trong cuộc xâm lăng của binh đoàn Noxus, Yasuo được giao nhiệm vụ bảo về trưởng lão nhưng vì quá tự tin vào bản thân mà hắn đã rời vị trí, đến khi quay lại thì trưởng lão chỉ còn lại cái khác không hồn. Bất ngờ hơn hết là những học viên khác một mực cho rằng Yasuo chính là người đã giết trưởng lão, chính vì vậy hắn bị tất cả mọi người quay lưng, rồi đến một ngày Yasuo phải đối mặt với một người mà hắn không muốn gặp nhất, một kẻ địch chảy chung dòng máu với hắn, đó là người anh trai của Yasuo.
Trong trận chiến đó Yasuo đã phải tự tay giết người anh trai ruột của mình, từ thời điểm đó Yasuo trở thành người cô độc nhất thế gian, tất cả mọi người trên thế gian đều xa lánh và muốn giết hắn, cho đến khi gặp được Trịnh Anh Tuấn là người đầu tiên sau rất nhiều năm đứng về phía hắn, nói tốt cho hắn, chịu đòn thay hắn. Chính điều này đã làm Yasuo cảm nhận được một chút ngọn lửa tình thân cháy lên sau bao hàng trăm năm bị dập tắt.
Vậy nên Yasuo quyết định đêm nay sẽ đột nhập vào học viện để cướp lấy gốc Trùng Kinh Thảo giúp Trịnh Anh Tuấn tái tạo kinh mạch, mặc dù hắn biết chuyến đi này rất có thể cửu tử nhất sinh. Dù sao thì với Yasuo : "Death is like the wind – Always by my side" "Cái chết như một cơn gió – Luôn luôn bên cạnh ta" đối với Yasuo chết không phải là điều đáng sợ nhất, sự đáng sợ nhất chính là cô đơn.