Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 23
Chương 23: Gặp lại người quen.
Tại một dòng sông trong vùng Ionia một cặp vợ chồng đang cùng nhau bước đi, trên vai người đàn ông gánh hai xô nước, còn người phụ nữ thì mang theo một giỏ thuốc trên lưng. Hai người vừa bước tới cánh cổng dẫn vào làng thì gặp một nhóm người đi tới chặn lại, một người bước ra đưa lên ba bức hoạ hỏi:
– Các ngươi đã từng gặp ba người này chưa?
Hai vợ chồng trẻ quay sang nhìn nhau một cái rồi âm thầm gật đầu, người chồng chỉ vào bức vẽ ở giữa trong hình là một người thanh niên tuấn tú, sau đó trả lời:
– Ba ngày trước đã từng gặp người này!
Nhóm người ngay lập tức trở nên nóng vội lên tiếng:
– Các ngươi chắc chứ? Bây giờ cậu ta đang ở đâu?
Người chồng trẻ gật đầu chắc nịch trả lời:
– Chắc! Có phải cậu ấy mang theo một cây sáo trúc?
– Đúng rồi! Vậy cậu ta đã đi về hướng nào?
Người chồng trẻ chỉ về một hướng xa rồi nói:
– Đã đi về hướng đó.
Nhóm người này ngay lập tức trở nên hưng phấn chạy thẳng về phương hướng mà người chồng đã chỉ. Một người trong nhóm lên tiếng nói với người dẫn đầu:
– Nếu chúng ta tìm được cậu ấy sớm chắc chắn sẽ được Ngô tiểu thư trọng thưởng!
Trở lại với cặp vợ chồng trẻ, hai người nhìn tốc độ di chuyển của nhóm người này mà sau lưng đã toát mồ hôi lạnh ướt cả y phục, vừa nhìn qua hai người bọn họ đã biết đây là những vị tiên nhân cao cao tại thượng. Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm một cái rồi nhanh chóng đi vào trong làng, vừa đi người vợ vừa nói:
– May quá bọn họ không phát hiện ra! Phải chăng đó là kẻ thù của cậu ấy?
Người chồng gật đầu ra vẻ đồng ý:
– Có lẽ vậy!
Hai người nhanh chóng tiến vào một căn nhà nằm sâu trong làng. Một lúc sau hai vợ chồng mang theo một bát thuốc tiền vào, ở trên giường có một người thanh niên đang nằm, hơi thở cực kỳ yếu ớt. Khuôn mặt người này giống hệt người trên bức vẽ mà hai vợ chồng vừa chỉ cho nhóm người kia, người này chính là Trịnh Anh Tuấn.
Người chồng ngay lập tức đỡ bát thuốc từ tay vợ rồi rót từ từ vào trong miệng Trịnh Anh Tuấn. Nếu Trịnh Anh Tuấn tỉnh lại lúc này sẽ phát hiện ra mình đã từng gặp cặp vợ chồng này.
Hai vợ chồng trẻ tuổi này chính là những người dân thường từng bị tu sĩ của Noxus đánh đập, sau đó Trịnh Anh Tuấn đã ra tay giúp đỡ bọn họ. Nếu là bình thường cho dù có ăn gan hùm thì những người thường không dám lừa những tu sĩ. Những kẻ mà bọn họ muốn tìm lại là ân nhân cứu mạng hai vợ chồng bọn họ. Chính vì vậy hai người quyết định liều mạng bảo vệ Trịnh Anh Tuấn.
Hai vợ chồng cho rằng những kẻ đang tìm Trịnh Anh Tuấn là kẻ thù của cậu ta nên đã lừa bọn họ chạy về hướng khác để che dấu.
Ba ngày sau, Trịnh Anh Tuấn mới chậm rãi mở mắt, cơ thể truyền lại một cơn đau mãnh liệt khiến hắn nhíu mày một cái. Từ từ cảm nhận cơ thể Trịnh Anh Tuấn phát hiện ra Kim Đan của mình đã xuất hiện những khe nứt nghiêm trọng, linh lực trong cơ thể tán loạn, lần này Trịnh Anh Tuấn bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Trịnh Anh Tuấn bắt đầu quan sát xung quanh, hắn bước ra khỏi cánh cửa bắt đầu quan sát khắp nơi, Trịnh Anh Tuấn nhíu mày một cái bắt đầu lục lại suy nghĩ của mình. Hắn nhớ khoảnh khắc đó mình và Diệp Thanh Trúc được hai luồng sáng bao quanh cơ thể rồi bay về hai hướng khác nhau, có lẽ là do vụ nổ tác động vào “Dịch Chuyển” truyền tống phù dẫn đến sự sai lệch. Điều này trước đó đã từng xảy ra một lần khi Yasuo tự bạo nên Trịnh Anh Tuấn cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy có chút lo lắng cho Diệp Thanh Trúc, Diệp Thanh Tòng bây giờ sống chết như thế nào cũng chưa rõ.
Đang ngây người suy nghĩ thì một người thanh niên bước tới, Trịnh Anh Tuấn nhìn thấy người này thì có chút bất ngờ, hắn vẫn nhớ những người dân bình thường này. Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức lên tiếng hỏi:
– Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?
– Vừa đúng một tuần!
“Cần nhanh chóng rời đi, Hứa Bình chắc chắn sẽ cho người truy tìm, nếu không cẩn thận để bị phát hiện sẽ rất rắc rối” Trịnh Anh Tuấn âm thầm tính toán.
Không lưu lại quá lâu, ngay trong ngày hôm đó Trịnh Anh Tuấn đã nói lời từ biệt với hai người vợ chồng trẻ đã giúp đỡ mình rồi lên đường. Lúc này đây cơ thể Trịnh Anh Tuấn còn mang trọng thương khá nghiêm trọng nên không thể chạy với tốc độ nhanh nhất, hắn chỉ có thể chạm rãi di chuyển.
Trên đầu Trịnh Anh Tuấn đội một cái nón rộng vành, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể che đi khuôn mặt. Trịnh Anh Tuấn không biết rằng người tu luyện chỉ cần sử dụng một chút thần thức là có thể thấy rõ dung mạo Trịnh Anh Tuấn, muốn hoàn toàn che đi dung mạo cần phải sử dụng đến pháp bảo đặc chế.
Trịnh Anh Tuấn đang bước đi trên đường thì phát hiện có một nhóm người phía trước, hắn hơi cúi đầu xuống rồi đi lướt qua bọn họ. Đột nhiên người đi đầu hô lên:
– Vị đạo hữu này khoan đi vội!
Trịnh Anh Tuấn hơi nhíu mày một chút, hắn nhận ra âm thanh này có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn một cái Trịnh Anh Tuấn đã nhận ra người này là ai. Cả hai đồng thời nhìn ra một chút kinh ngạc trong mắt đối phương, người đối diện ngay lập tức gọi:
– Trịnh Anh Tuấn!
Trịnh Anh Tuấn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã gặp lại hai người quen cũ. Người đang đứng trước mặt Trịnh Anh Tuấn lúc này chính là Triều Dã Vĩ.
– Mau đi khỏi đây! Có rất nhiều người đang tìm ngươi!
Dứt lời Triều Dã Vĩ liền dẫn theo Trịnh Anh Tuấn trở về Săn Thú dong binh đoàn của mình.
Trên đường trở về Trịnh Anh Tuấn đã được Triều Dã Vĩ kể lại sự tình gần đây.
Hứa Bình đã cho người đi tìm tung tích ba người Trịnh Anh Tuấn, đồng thời còn treo thưởng kêu gọi tất cả các tu sĩ cùng tìm kiếm, kẻ nào phát hiện được Trịnh Anh Tuấn và bắt sống hắn về sẽ được thưởng một viên Đan dược tứ phẩm. Người nào cũng nghĩ rằng Hứa Bình tức giận vì Trịnh Anh Tuấn đã phế con trai hắn chứ không hề biết mục đích chính là cuốn vũ kỹ Địa Cấp nằm trong tay Trịnh Anh Tuấn.
Cùng lúc đó bên phía Ngô Thanh phường thị cũng huy động nguồn nhân lực mạnh mẽ tìm kiếm ba người Trịnh Anh Tuấn.
Trịnh Anh Tuấn cảm thấy có chút khó hiểu, Ngô Thanh phường thị hắn mới chỉ gặp qua chưởng quản là Ngô Tử Hân đúng một lần, hai bên không thù không oán vì sao họ lại cho người đi tìm hắn? Bỏ qua những suy nghĩ này, Trịnh Anh Tuấn hỏi Triều Dã Vĩ:
– Triều huynh có biết cách nhanh nhất chữa Kim Đan không?
Triều Dã Vĩ ngay lập tức há hốc mồm kinh ngạc
– Cái gì? Kim Đan của ngươi bị tổn thương?
Trịnh Anh Tuấn không nói gì chỉ gật đầu một cái. Triều Dã Vĩ thấy vậy thì thở dài nói:
– Kim Đan bị tổn thương là một điều hết sức nghiêm trọng, nếu không thể chữa khỏi thì đồng nghĩa với việc không thể tiếp tục tu luyện được nữa.
Điều này Trịnh Anh Tuấn cũng đã phát hiện ra, mấy ngày vừa rồi hắn liên tục hấp thu linh lực muốn chữa lành Kim Đan nhưng linh khí đi vào cơ thể không thể tích tụ lại mà ngay lập tức tiêu tán, mặc kệ cho Trịnh Anh Tuấn hấp thu bao nhiêu cũng như lấy muối bỏ biển.
Sau một hồi trầm ngâm im lặng đột nhiên Triều Dã Vĩ thốt lên:
– Ta vừa nhớ ra một chuyện!
Trịnh Anh Tuấn hướng ánh mắt khó hiểu lên nhìn Triều Dã Vĩ chờ giải thích.
– Truyền thuyết Ionia có lưu truyền rằng. Trên đỉnh núi Targon có một vị tinh nữ, nàng có khả năng kêu gọi những ngôi sao, mượn sức mạnh từ chúng để chữa lành bất kỳ vết thương nào. Tuy nhiên đến bây giờ vẫn chưa có người nào thực sự gặp được người đó cả. Thậm chí nhiều người đã nghi ngờ về sự tồn tại của nàng ta.
“Đỉnh núi Targon? Tinh Nữ? Là Soraka!” Trịnh Anh Tuấn chắc chắn người này thực sự tồn tại, nói như cậy cơ hội chữa lành Kim Đan của hắn là có khả năng. Mọi người cho rằng đó chỉ là truyền thuyết nhưng Trịnh Anh Tuấn lại không cho rằng như vậy, theo cốt truyện mà Trịnh Anh Tuấn biết quả thực Soraka đang sinh sống trên đỉnh núi Targon. Nhưng hắn không hiểu vì sao mọi người lại cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết. Chẳng nhẽ chưa từng có người nào gặp được Soraka? Muốn biết được lý do tại sao thì phải gặp được Soraka ắt sẽ rõ được nguyên nhân.
Nhưng bây giờ lại phát sinh một vấn đề khó khăn khác. Đỉnh Targon với vùng đất Ionia nằm ở 2 bán cầu khác nhau, khoảng cách hai nơi có thể nói chính là một vòng trái đất. Để đi được tới đó đã là một điều cực kỳ khó khăn với một người đang mang trọng thương như Trịnh Anh Tuấn. Nhưng cho dù khó khăn như thế nào Trịnh Anh Tuấn cũng quyết tâm làm cho bằng được
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Triều Dã Vĩ liền nói:
– Muốn đến được Targon cần phải sử dụng Trận pháp truyền tống, Hứa Bình đã treo thưởng cho việc bắt sống ngươi về nên chúng ta tiếp cận được địa phương có truyền tống trận đã rất khó chứ không nói đến việc sử dụng.
Suy nghĩ một chút Triều Dã Vĩ lại nói:
– Tuy nhiên có một người có thể giúp chúng ta đó là Ngô cô nương ở Ngô Thanh phường thị. Mặc dù ta không biết tại sao Ngô cô nương lại muốn tìm ngươi, nhưng chắc hẳn cô ta không có ý đồ xấu.
– Nhưng cô ta thực sự có thể giúp chúng ta dưới sự truy sát của Hứa Bình sao? – Trịnh Anh Tuấn thắc mắc hỏi lại.
Triều Dã Vĩ chậm rãi giải thích:
– Thế lực đứng sau Ngô Thanh phường thị Hứa Bình còn chưa dám động vào, nếu cô ta đồng ý giúp đỡ thì có thể dễ dàng sử dụng truyền tống trận.
Trịnh Anh Tuấn cảm thấy có chút ngờ vực, tại sao một dong binh đoàn nhỏ bé của Triều Dã Vĩ lại có thể thu thập được những tin tức như vậy? Tuy nhiên Trịnh Anh Tuấn cũng không quá lưu tâm, mỗi người đều có bí mật riêng không muốn nói ra, nếu tò mò trái lại sẽ trở thành kẻ nhiều chuyện, đó không phải phong cách của Trịnh Anh Tuấn nên hắn nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hai người nhanh chóng hướng về phía kinh thành cấp ba đi tới. Chỉ nửa ngày sau Triều Dã Vĩ cùng Trịnh Anh Tuấn đã đứng trước cửa Ngô Thanh phường thị, thân ảnh hai người bọn họ vừa dừng lại thì đã có một ông lão xuất hiện, ông ta đưa tay lên ra hiệu mời vào nói:
– Ngô tiểu thư đang chờ Trịnh công tử bên trong!
Trịnh Anh Tuấn lờ mờ hiểu được hàm ý phía sau nhanh chóng bước vào. Trong phòng có hai người con gái đang ngồi trên một cái bàn hình tròn đặt giữa phòng.
Thời điểm Trịnh Anh Tuấn vừa bước vào trong phòng một người con gái liền lao vào ôm chầm lấy Trịnh Anh Tuấn, trên khuôn mặt xinh xắn đã có một dòng nước mắt lăn xuống.
Hương thơm quen thuộc ngay lập tức xộc vào mũi Trịnh Anh Tuấn, hương thơm này cả đời hắn không thể quên được, đây là nữ nhân đầu tiên của hắn Diệp Thanh Trúc.
Trong lúc cặp đôi trẻ còn đang ôm nhau tình tứ, từ trong mắt Ngô Tử Hân hiện lên một chút ganh tị, tuy nhiên rất nhanh chóng liền biến mất. Sau đó Ngô Tử Hân quay sang âm thầm gật đầu với Triều Dã Vĩ một cái mà không ai phát hiện ra.
~~~~~~
Bên mình tình hình dịch bệnh làm đảo lộn công việc khá nhiều, nên mình đang khá vất vả mong mọi người thông cảm việc mình ra chương trễ.