Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 22
Chương 22: Hoá Phách đại chiến (2).
“Ngươi đưa Diệp Thanh Trúc đi trước ta ở đây cầm chân bọn chúng” giọng nói của Diệp Thanh Tòng vang lên trong đầu Trịnh Anh Tuấn. Diệp Thanh Tòng truyền âm bảo Trịnh Anh Tuấn đi trước, nếu Trịnh Anh Tuấn và Diệp Thanh Trúc còn lưu lại thì ông sẽ luôn luôn phải phân thần chú ý bảo vệ hai người. Vậy nên để Trịnh Anh Tuấn đưa Diệp Thanh Trúc rời đi chính là điều tốt nhất.
Trịnh Anh Tuấn nhìn Diệp Thanh Tòng rồi gật đầu một cái, biện pháp này quả nhiên là biện pháp tốt nhất, nếu Diệp Thanh Tòng đã nói vậy thì hẳn là ông cũng đã có biện pháp tự bảo vệ bản thân. Trịnh Anh Tuấn liền truyền âm cho Diệp Thanh Trúc nói:
– Để ta đưa nàng đi trước, chúng ta ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.
– Nhưng còn cha thiếp.
Trịnh Anh Tuấn có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Thanh Trúc lúc này. Trong tình huống cha nàng gặp nguy hiểm mà hai người bọn họ lại chạy trước thì không hay cho lắm. Nhưng cảnh giới hai người quá nhỏ bé lưu lại chỉ gây thêm phiền phức chứ không giải quyết được vấn đề gì.
– Cha nàng sẽ có biện pháp thoát khỏi đây. Chúng ta lưu lại chỉ gây thêm phiền phức thôi.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt Diệp Thanh Trúc đồng ý cùng với Trịnh Anh Tuấn rời đi. Hắn ôm ngang eo Diệp Thanh Trúc chuẩn bị mang nàng chạy thoát. Nhưng mọi chuyện lại không hề suôn sẻ như những gì Trịnh Anh Tuấn tính.
Hứa Bình thấy Trịnh Anh Tuấn động thân đã ngay lập tức biết ý định của bọn họ, hắn phất tay lên một cái một luồng quang mang lóe lên, một trận pháp lập tức phủ xuống giam giữ hai người bọn họ.
Diệp Thanh Tòng ngay lập tức lao lên ý định phá tan trận pháp thì giọng nói của Hứa Bình vang lên:
– Nếu ngươi cưỡng ép phá trận thì người bên trong lập tức mất mạng, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ càng.
Diệp Thanh Tòng khựng lại, ông không ngờ Hứa Bình lại giở thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó với tiểu bối. Hứa Bình lúc này không quan tâm đến mặt mũi, trên người Trịnh Anh Tuấn có nhiều vũ kỹ bất phàm, bắt giữ được Trịnh Anh Tuấn mới là điều quan trọng.
Ở bên trong trận pháp Trịnh Anh Tuấn nhíu mày tức giận, trận pháp này tuy chỉ tuỳ tiện bày ra nhưng là do một cao thủ Hoá Phách thực hiện, với tu vi hiện tại của hắn muốn phá vỡ còn khó hơn lên trời.
Đột nhiên Trịnh Anh Tuấn nhớ ra điều gì đó, nháy mắt một cái trong tay hắn đã cầm một tấm phù toàn thân màu tím. Đây là “Dịch Chuyển” truyền tống phù của Yasuo để lại trong túi trữ vật. Linh lực truyền vào “Dịch Chuyển” phù. Trịnh Anh Tuấn quay sang Diệp Thanh Trúc nói:
– Nàng hãy thả lỏng tâm thần ta đưa nàng đi khỏi đây.
Trong khi mọi ánh mắt đang tập trung vào ba cao thủ Hoá Phách chiến đấu thì một luồng quang mang mạnh mẽ chiếu thẳng lên trời cao, sự chú ý lập tức chuyển sang cột sáng này, ba cao thủ Hoá Phách cũng không ngoại lệ đưa ánh mất khó hiểu nhìn sang.
Trong khi mọi người còn đang ngây ngốc nhìn vào luồng sáng Hứa Bình như nhận ra điều gì đó thân ảnh hắn lập tức lao lên, không để cho Hứa Bình đạt được mục đích Diệp Thanh Tòng đồng thời cũng động thân ngăn cản.
Triệu Lập Kiên đứng ngoài quan chiến cùng lúc đó cũng đưa ra sự lựa chọn. Hắn ta quyết định ngăn cản Diệp Thanh Tòng phá rối Hứa Bình, nếu để cho Trịnh Anh Tuấn thanh công tẩu thoát thì mọi sự toan tính của hắn cũng coi như đổ sông đổ biển.
Từ trong cơ thể Triệu Lập Kiên linh lực hệ băng mạnh mẽ tuôn ra, hai tay hắn đưa lên vẽ ra vài nét trong miệng cũng thầm hô lên
“Kỷ Băng Hà”
Cơ thể Diệp Thanh Tòng vừa mới động thì đã bị giữ lại cánh tay phải của ông đã bị một lớp băng dày giữ chặt. Diệp Thanh Tòng nghiến răng một cái, từ trong mắt ông loé lên một tia lạnh lẽo, lật tay cái một thanh kiếm sắc bén đã xuất hiện, trong mắt tất cả mọi người đều thấy huyết dịch bắn ra trên bầu trời………..Diệp Thanh Tòng đã lấy ra pháp bảo chặt đứt cánh tay phải của mình.
Nói thì lâu nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, có rất nhiều người chỉ mới nháy mắt một cái đã không hiểu vì sao Diệp Thanh Tòng đứt một cánh tay.
– Cha…..
Diệp Thanh Trúc từ bên trong trận pháp thấy cha mình tự chặt đứt một cánh tay cũng hét lên một tiếng. Trịnh Anh Tuấn thấy cảnh tượng như vậy cũng không biết phải làm như thế vào chỉ đánh dồn hết linh lực vào “Dịch Chuyển” nhanh chóng thoát ra khỏi đây. Sợ rằng hôm nay Diệp Thanh Tòng lành ít dữ nhiều, hắn cần thoát đi sau này còn có cơ hội báo thù, nếu lưu lại chắc chắn tất cả sẽ chết, thử hỏi ai sẽ báo thù cho bọn họ?
Diệp Thanh Tòng điên cuồng lao đến ngăn cản Hứa Bình, cánh tay phải bị đứt còn chưa điểm huyệt cầm máu thì thân hình ông lướt đi trên không trung phía sau còn để lại một đường máu kéo dài.
Thanh kiếm trong tay Diệp Thanh Tòng đưa lên, ông dồn toàn bộ linh lực vào pháp bảo nhắm thẳng vào đầu Hứa Bình chém tới. Hứa Bình không dám chậm trễ ngay lập tức quay lại đánh ra một chưởng. Một luồng quang mang đối đầu với thanh kiếm trong tay Diệp Thanh Tòng, nhưng đây là một đòn mà cao thủ Hoá Phách Hậu Kỳ toàn lực điên cuồng đánh ra Hứa Bình không dùng toàn bộ sức lực thì sao có thể chống đỡ? Hai ngón tay của Hứa Bình lập tức đứt lìa.
Trong lúc đó thân ảnh Trịnh Anh Tuấn và Diệp Thanh Trúc đã hoá thành hai điểm sáng chậm rãi bay lên.
Hứa Bình Biết rằng không kịp ngăn cản nữa đành cắn răng đưa ra quyết định:
– Bạo!
Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên Hứa Bình đã cho trận pháp của mình tự bạo.
Trịnh Anh Tuấn bất chấp dùng cơ thể mình che chắn cho Diệp Thanh Trúc, mặc dù đã bay khá xa khỏi trận pháp nhưng Trịnh Anh Tuấn vẫn phải hứng chịu toàn bộ áp lực của vụ nổ, lục phủ ngũ tạng của hắn như đã vỡ ra, từ trong miệng Trịnh Anh Tuấn phun ra một lượng lớn huyết dịch kèm theo một chút nội tạng đã vỡ. Ngay sau đó hai điểm sáng đang bao bọc cơ thể Trịnh Anh Tuấn và Diệp Thanh Trúc theo hai hướng khác nhau mà bay đi.
Trước đó trong lúc tất cả mọi người hướng sự chú ý về phía “Dịch Chuyển” truyền tống trận thì Diệp Thanh Tòng đã nhân cơ hội này cất pháp bảo đi rồi lấy ra một cái Tiểu Na Di Phù, một cường giả như ông không thể nào không tích trữ những thứ hữu ích như vậy.
Hứa Bình đưa ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn về phía Diệp Thanh Tòng thì đã thấy tay đối phương bóp vỡ Tiểu Na Di Phù, hắn vội vã lao lên tung ra một quyền, trước khi biến mất vào trong hư vô Diệp Thanh Tòng vẫn dính một quyền của Hứa Bình khiến lồng ngực ông lõm xuống.
Hứa Bình điên cuồng hét lên một tiếng, lần này hắn đã lỗ vốn nặng ăn trộm gà không được còn bị mất hai ngón tay. Tuy nhiên cũng đánh cho Diệp Thanh Tòng như chó nhà có tang phải bỏ lại mọi thứ mà chạy trốn, Diệp Thanh Tòng cũng bị thương nặng nề,bị mất một cánh tay, một quyền cuối của Hứa Bình cũng dùng đến tám thành tu vi, có thể nói lần này Diệp Thanh Tòng muốn khôi phục cũng phải mất ít nhất mười năm, thậm chí khi đã khôi phục hoàn toàn cũng không còn mạnh mẽ như thời toàn thịnh được nữa.
Người được lợi nhất lần này có lẽ là Triệu Lập Kiên, hắn đã được Hứa Bình tặng cho một viên đan dược ngũ phẩm để nhận được sự giúp đỡ.
Tin tức trận đại chiến của ba vị thành chủ ngay lập tức được lan truyền đi khắp nơi, một đồn mười, mười đồn một trăm…. cứ như vậy đủ các loại tin tức được tung ra.
Có người thì nói Diệp Thanh Tòng bị Hứa Bình chém mất một cánh tay mà chạy trốn.
Có người lại nói Diệp Thanh Tòng lấy một đánh hai vẫn mạnh mẽ chém đứt hai ngón tay Hứa Bình rồi ngạo nghễ rời đi.
Ở một tòa thành cấp ba trong vùng Ionia, một người phụ nữ đầy hấp dẫn vừa ngồi ngắm những bông hoa xinh đẹp vừa nhâm nhi tách trà thơm ngát. Đột nhiên một ông lão bước vào làm cho những con chim đang hót líu lo lập tức bay đi.
Người con gái ánh mắt mang theo một chút thất vọng nhìn vào ông lão. Ông ta ngay lập tức lên tiếng:
– Xin lỗi tiểu thư. Ta mang đến một tin tức có lẽ tiểu thư sẽ quan tâm.
Nếu Trịnh Anh Tuấn ở đây sẽ nhận ra người con gái này, nàng chính là Ngô Tử Hân. Trịnh Anh Tuấn và Triều Dã Vĩ đã từng đến phường thị của nàng mua đan dược.
Lúc này Ngô Tử Hân mới cất ánh mắt thất vọng đi rồi nói:
– Nói đi!
– Ba thành chủ cấp bốn vừa xảy ra một trận đại chiến.
Ngô Tử Hân lúc chỉ chậm rãi nâng tách trà lên uống một ngụm. Ông lão thấy tiểu thư mình không hỏi rõ lý do giọng nói có mang theo một chút thất vọng nói:
– Tiểu thư biết lý do tại sao không?
Ngô Tử Hân lắc đầu.
– Nguyên do cũng là vì một người thanh niên, hắn ta trong lễ hội kén rể của thành chủ Diệp Thanh Tòng phá vỡ đan điền của Hứa Thành Côn con trai Hứa Bình. Sau đó trong trận chung kết mạnh mẽ đánh bại Triệu Kiến Thanh trở thành con rể Diệp Thanh Tòng. Người thanh niên này sử dụng chính là một cây sáo trúc.
Nghe đến đây Ngô Tử Hân mới lộ ra một chút hứng quay sang nhìn ông lão chờ đợi.
– Hứa Bình cùng với Triệu Lập Kiên sau đó tìm đến Diệp Thanh Tòng bắt ông ta giao người thanh niên ra. Nhưng Diệp Thanh Tòng lấy cớ cậu ta đã trở thành con rể mình mà từ chối.
Ngừng một chút ông lão nói tiếp:
– Ngay sau đó Ba người liền đánh nhau một trận, Hứa Bình giam người thanh niên cùng con gái Diệp Thanh Tòng vào một cái trận pháp, nhưng hai người bọn họ không biết dùng cách gì lại có thể thoát ra, Hứa Bình chỉ có thể bạo phát trận pháp khiến cho người thanh niên bị trọng thương nặng nề, may mắn là người đó cùng con gái Diệp thành chủ vẫn thành công chạy thoát.
Ngô Tử Hân thấy ông lão không nói tiếp nữa thì lên tiếng thúc dục:
– Vậy còn Diệp Thanh Tòng?
– Diệp Thanh Tòng trước đó bị Triệu Lập Quốc giữ tay đã dùng pháp bảo chém đứt một tay của mình, sau đó cũng thành công dùng Tiểu Na Di Phù chạy thoát, tuy nhiên bị thương rất nghiêm trọng.
Ngô Tử Hân lại tiếp tục hỏi:
– Vậy người thanh niên kia là?
Ông lão mỉm cười một cái rồi nói:
– Người đó tiểu thư đã từng gặp qua, hắn chính là hậu nhân của Yasuo.
“Ồ” Ngô Tử Hân ồ lên một tiếng rồi cười nói:
– Hứa Bình mà biết điều này thì có ăn gan hùm cũng không dám đắc tội với Yasuo đâu. Nhưng bây giờ hắn đã đắc tội với hai nhân vật khủng bố rồi. Hắn không chỉ đánh trọng thương đệ tử của Yasuo mà còn đánh trọng thương em kết nghĩa của Riven.
Ngừng một chút Ngô Tử Hân lên tiếng
– Hãy cho người đi tìm kiếm ba người bọn họ nhanh nhất có thể đừng để Hứa Bình phát hiện bọn họ trước chúng ta!