Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 21
Chương 21: Hoá Phách đại chiến.
Sáng ngày hôm sau vừa mở mắt ra Trịnh Anh Tuấn thấy Diệp Thanh Trúc vẫn nằm gọn trong vòng tay mình, khuôn mặt nàng còn vương một chút nhu tình, nhẹ nhàng đứng dậy khoác lên mình bộ y phục, Trịnh Anh Tuấn bước ra ngoài hít thở không khí buổi sáng. Buổi sáng sớm chính là lúc linh khí trong thiên địa sung mãn nhất, không những vậy đây là nơi ở của một vị thành chủ Hoá Phách, tất nhiên sẽ là nơi hội tụ nhiều linh khí nhất trong thành.
Trịnh Anh Tuấn đang đi dạo xung quanh thì gặp mặt Diệp Thanh Tòng, ông ta nhìn Trịnh Anh Tuấn với một ánh mắt tràn ngập tiếu ý thầm nghĩ: “ người con rể này của ông quả nhiên rất khá, ngay trong nhà mình chưa cưới xin gì đã đè con gái mình ra mà chén.”
Diệp Thanh Tòng biết được điều này cũng là điều dễ hiểu, với thính lực của cường giả Hoá Phách như ông thì mọi động tĩnh trong phủ Diệp Thanh Tòng đều có thể phát hiện. Tối hôm qua Trịnh Anh Tuấn ăn vụng còn không biết chùi mép chính ông phải giúp hắn tạo một cái kết giới che đi tiếng rên rỉ của Diệp Thanh Trúc, nếu không nhờ có ông thì cả cái kinh thành này sẽ biết việc con ông chưa cưới hỏi đã ngã vào lòng người ta.
Diệp Thanh Tòng cũng không quá quan tâm việc Trịnh Anh Tuấn ăn con mình trước khi kết hôn, tất cả chỉ cần con mình hạnh phúc là ông vui lòng. Quan trọng hơn là Diệp Thanh Tòng cũng thấy được sự yêu thương của Trịnh Anh Tuấn dành cho Diệp Thanh Trúc. Không những vậy biểu hiện của Trịnh Anh Tuấn rất đáng kinh ngạc, thế giới này vẫn là cường giả vi tôn, một Kết Đan Sơ Kỳ nho nhỏ đã có khả năng đánh bại Kết Đan Hậu Kỳ mà không phải là một Kết Đan Hậu Kỳ bình thường, đó là một trong những thiên tài dưới 23 tuổi.
Mặc dù Trịnh Anh Tuấn mới chỉ có tu vi Kết Đan nhưng ai biết con đường tương lai của hắn như thế nào? Kết Đan Sơ Kỳ đã nắm trong tay vũ kỹ Địa Cấp cao cấp thì sau lưng hắn phải có người khủng bố chống lưng. Thậm chí Diệp Thanh Tòng mơ hồ dường như đã từng thấy qua phong cách chiến đấu của Trịnh Anh Tuấn nhưng không thể nhớ rõ đã từng bắt gặp ở đâu.
Trịnh Anh Tuấn quay trở lại phòng thì đã thấy Diệp Thanh Trúc sớm mặc lại y phục. Trịnh Anh Tuấn bước tới ôm mỹ nhân vào lòng chậm rãi hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào.
Diệp Thanh Trúc tựa đầu vào lông ngực rắn chắc của Trịnh Anh Tuấn lắng nghe nhịp tim của hắn, một lúc sau nàng hỏi:
– Vết thương của chàng thế nào rồi?
– Nàng yên tâm không có gì đáng lo ngại. Trái lại là nàng, phía dưới còn đau không? – Trịnh Anh Tuấn vừa cười vừa hỏi.
Diệp Thanh Trúc đấm lên lồng ngực hắn một cái rồi đứng bật dậy, ngay lập tức cơn đau từ dưới hạ thân kéo đến làm khiến nàng lảo đảo suýt ngã. Một vòng tay mạnh mẽ vòng qua eo giúp Diệp Thanh Trúc ổn định thân hình. Tiếng Trịnh Anh Tuấn ngay sau đó vang lên bên tai nàng:
– Ta xin lỗi! Lần sau ta sẽ không thô bạo như vậy nữa!
Diệp Thanh Trúc nghe đến đây trong đầu nhớ lại cảnh tượng tối hôm trước, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.
Hai người đang chậm rãi hưởng thụ giây phút ngọt ngào thì đột nhiên từ ngoài vang lên một giọng nói kèm theo linh lực mạnh mẽ, một vài tộc nhân tu vi thấp đã phun ra một ngụm máu.
– Trịnh Anh Tuấn cút ra đây gặp bổn tọa!
Trịnh Anh Tuấn nhíu mày, giọng nói này hoàn toàn xa lạ hắn chưa từng nghe qua bao giờ, không biết mình đã đắc tội gì với đối phương?
Trịnh Anh Tuấn không biết đến giọng nói này nhưng Diệp Thanh Trúc thì lại khác, mỗi lần các thành chủ hội tụ cùng nhau bàn việc nàng đều được cha đưa đi cùng ra ngoài vui chơi. Giọng nói này nàng không thể nhầm lẫn được, đây là giọng của một trong ba người ngang hàng với cha nàng, hắn ta là Hứa Bình.
– Đó là Hứa Bình!
Diệp Thanh Trúc nói với Trịnh Anh Tuấn.
Hứa Bình sao lại đến đây làm gì?
– Đúng rồi!
Cả hai đồng thời nhớ ra điều gì đó hô lên.
Trịnh Anh Tuấn hôm trước đã phá hủy đan điền Hứa Thành Côn, chắc hẳn Hứa Bình hôm nay đến đây chính là để tìm Trịnh Anh Tuấn trả thù cho con trai mình.
Trịnh Anh Tuấn cùng Diệp Thanh Trúc bước ra, Hứa Bình lăng không ngạo nghễ nhìn vào thân ảnh Trịnh Anh Tuấn nói:
– Ngươi là Trịnh Anh Tuấn? Con trai ta và ngươi không thù không oán? Vì lý do gì ngươi lại phá hủy đan điền của nó?
Hứa Bình khuôn mặt tràn ngập tức giận đưa ra một loạt câu hỏi. Trịnh Anh Tuấn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thanh Trúc đã cướp lời.
– Hứa thành chủ, con trai của người giữa đêm cho người đi ám sát người khác thử hỏi có đáng bị trừng phạt không?
Hứa Bình hừ một cái nói:
– Cho dù nó có gây tội thì từ khi nào hắn ta có quyền trừng phạt?
Vừa nói Hứa Bình vừa chỉ tay vào Trịnh Anh Tuấn, sau đó lại nói tiếp:
– Muốn trừng phạt thì cũng phải để cha nó là ta trừng phạt chứ không đến lượt một tên vô danh tiểu tốt như người làm việc đó?
Trịnh Anh Tuấn cảm thấy có chút bất an, hôm nay tên Hứa Bình đến đây chắc chắn không có ý đồ tốt, nhưng Trịnh Anh Tuấn vẫn chưa biết rõ mục đích tên Hứa Bình này là gì, mặc dù Diệp Thanh Tòng chắc chắn sẽ bảo vệ hắn nhưng trong lòng Trịnh Anh Tuấn vẫn dâng lên một nỗi bất an không rõ nguyên nhân.
Như cảm nhận được sự bất an trong lòng hắn, Diệp Thanh Trúc lên tiếng an ủi:
– Cha thiếp sẽ không để hắn làm gì chàng đâu!
Diệp Thanh Trúc vừa dứt lời giọng Diệp Thanh Tòng đã vang lên:
– Ha Ha Hứa huynh sáng sớm đến nhà ta có việc gì vậy vào trong uống một tách trà để ta tận tình tiếp đãi Hứa huynh!
– Diệp Thanh Tòng ta an tâm để con trai mình tự thân đến tham dự cái lễ hội kén rể của ngươi, nhưng ngươi lại để nó bị người ta phá vỡ đan điền, chuyện này ngươi phải cho ta một lời giải thích rõ ràng! – Hứa Bình lên tiếng chất vấn.
Diệp Thanh Tòng chậm rãi trả lời:
– Hứa huynh cũng biết quy định trận đấu là phải dừng tay khi đối phương nhận thua đúng chứ?
Hứa Bình nhíu mày không trả lời, Diệp Thanh Tòng trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm nói tiếp:
– Trong lúc trận đấu diễn ra Hứa công tử không hề lên tiếng nhận thua thử hỏi làm sao ta can thiệp đây.
– Hừ! Ngươi không cần biện minh, giao tên Trịnh Anh Tuấn ra đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Nét cười trên mặt Diệp Thanh Tòng từ từ thu lại âm trầm nói:
– Hứa huynh Trịnh Anh Tuấn đã trở thành con rể ta, Hứa huynh cần gì phải cố chấp? Ta sẽ cho người mang đan dược tốt nhất sang bồi tội với Hứa huynh.
– Ha ha nói thật dễ nghe, đan điền bị phá huỷ thì có thiên tài địa bảo nào có thể chữa được, cho dù có thì người cũng không đủ khả năng sở hữu, tóm lại ta chỉ cần người giao tên nhóc khốn kiếp đó cho ta, mọi chuyện coi như chấm dứt.
Làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy, con trai cưng của hắn bị phá hủy đan điền, coi như đã trở thành phế vật suốt đời mà tên Hứa Bình lại có thể chấp nhận bỏ qua dễ dàng vậy sao? Chắc chắn còn có ẩn tình bên trong! Đó là suy nghĩ của Trịnh Anh Tuấn và Diệp Thanh Tòng lúc này.
Trước khi đến đây Hứa Bình đã điều tra kỹ càng mọi chuyện. Diệp Thanh Tòng có thể phát hiện được Trịnh Anh Tuấn sở hữu vũ kỹ Địa Cấp chẳng nhẽ Hứa Bình lại không phát hiện được?
Đó là nguyên nhân tại sao Hứa Bình một mực yêu cầu giao ra Trịnh Anh Tuấn là xong chuyện, bắt giữ được Trịnh Anh Tuấn rồi hắn ta có hàng ngàn cách khiến Trịnh Anh Tuấn giao ra vũ kỹ Địa Cấp, đến lúc đó hắn có thể vượt lên đàn áp hai nhà họ Diệp và họ Triệu.
Diệp Thanh Tòng âm trầm nói:
– Trịnh Anh Tuấn đã trở thành con rể ta , nếu giao nó cho ngươi thì người ngoài coi ta ra cái dạng gì?
Như đã đoán trước được câu trả lời của Diệp Thanh Tòng, Hứa Bình lập tức cười lớn nói:
– Ha ha nếu người đã cố chấp như vậy ta chỉ có thể tự mình mang người đi thôi!
Dứt lời Hứa Bình ngừng một chút nhìn về phương xa nói:
– Nhờ Triệu Huynh ra tay giúp đỡ ngăn cản Diệp Thanh Tòng để ta bắt tên khốn Trịnh Anh Tuấn!
Ngay sau đó thân ảnh Triệu Lập Kiên từ từ xuất hiện. Trước khi đến đây Hứa Bình đã biết Diệp Thanh Tòng sẽ lấy cớ Trịnh Anh Tuấn là con rể mình để ngăn không cho hắn mang người đi, vậy nên hắn đã âm thầm xuất ra một viên đan dược ngũ phẩm mời Triệu Lập Kiên ra tay giúp đỡ. Phải mang ra một viên đan dược ngũ phẩm nhưng Hứa Bình không hề cảm thấy nuối tiếc, nếu có thể thành công bắt giữ Trịnh Anh Tuấn trong tay hắn sẽ sở hữu thêm một vũ kỹ Địa Cấp cao cấp nữa lúc đó thì muốn thu về đan dược ngũ phẩm chính là việc hết sức đơn giản.
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập từ xa quan sát sự kiện đang diễn ra, ai cũng biết ba vị thành chủ này ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ với nhau, nhưng trong lòng luôn tìm cách áp chế đối phương. Hôm nay một trận đại chiến diễn ra chắc chắn là điều không thể tránh khỏi, vì vậy đã có hàng ngàn người tụ tập cùng nhau quan sát.
Triệu Lập Kiên xuất hiện tại đây là điều mà Diệp Thanh Tòng không hề ngờ tới. Nếu chỉ có một Hứa Bình thì ông có đủ tự tin đánh với đối phương một trận, nhưng hai Hoá Phách Hậu Kỳ cùng nhau liên thủ thì Diệp Thanh Tòng tất bại.
Đúng lúc này Hứa Bình nhấc tay tay lên một trảo cách không nhằm vào Trịnh Anh Tuấn vồ tới.
Diệp Thanh Tòng không chần chừ linh lực hệ Kim từ trong cơ thể tuôn ra muốn phá tan một trảo này nhưng mục đích của ông không thể thực hiện vì Triệu Lập Kiên ra tay ngăn chặn.
Trịnh Anh Tuấn thấy một trảo khổng lồ đang lao đến ngay lập tức thi triển thân pháp
“Quét Kiếm”
Hắn một tay ôm Diệp Thanh Trúc còn đang đứng bên cạnh mình lướt sang một bên tránh thoát một trảo này. Trảo thủ khổng lồ mất đi mục tiêu đâm thẳng về phá tan căn phòng nơi mà Trịnh Anh Tuấn vừa mới đứng trước đó.
Hứa Bình chứng kiến cảnh này thấy hơi bất ngờ. Mặc dù một trảo vừa rồi ông sử dụng chưa đến một thành tu vi nhưng ông ta là một cao thủ Hoá Phách Hậu Kỳ tốc độ một trảo vừa rồi tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ chưa chắc đã tránh nổi vậy mà Trịnh Anh Tuấn lại có thể dễ dàng né tránh như vậy. Lúc này cho dù là một người đần cũng có thể hiểu được, Trịnh Anh Tuấn không chỉ sở hữu vũ kỹ tấn công Địa Cấp mà còn có vũ kỹ thân pháp bất phàm. Từ trong ánh mắt Hứa Bình không giấu được tia hưng phấn. Ông ta nhếch mép cười một cái rồi bước về phía Trịnh Anh Tuấn.
Bên phía Diệp Thanh Tòng đang giao đấu với Triệu Lập Kiên rất nhẹ nhàng. Triệu Lập Kiên chỉ được nhờ đến đây cầm chân Diệp Thanh Tòng chứ không phải đánh một trận sinh tử, vì vậy hắn cũng không giở tất cả thủ đoạn của mình ra. Triệu Lập Kiên còn chưa muốn triệt để đắc tội với Diệp Thanh Tòng. Tốt nhất là cứ để Diệp Thanh Tòng với Hứa Bình đánh nhau lưỡng bại câu thương, đến lúc đó hắn ở ngoài ngư ông đắc lợi.
Triệu Lập Kiên lướt mắt một cái cũng nhìn ra Trịnh Anh Tuấn sở hữu vũ kỹ Địa Cấp, nếu hai người Diệp Thanh Tòng và Hứa Bình đánh nhau lưỡng bại câu thương thì lúc đó mọi chiến lợi phẩm đều làm sao có thể thoát ra khỏi tay của ông ta?
Diệp Thanh Tòng thấy Hứa Bình muốn bắt giữ Trịnh Anh Tuấn liền sử dụng tốc độ tối đã bay đến ngăn chặn.
Song quyền của hai cao thủ Hoá Phách va chạm phát ra kình lực kinh người. Trịnh Anh Tuấn đứng một bên chỉ tiếp xúc với kình lực này thôi cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng có chút chấn động, chính hắn còn cảm giác như vậy thì Diệp Thanh Trúc chỉ mới có tu vi Nhập Khí Hậu Kỳ làm sao có thể chịu nổi? Ngay lập tức trong miệng Trịnh Anh Tuấn hô lên một tiếng cây sáo trúc xuất hiện trong tay chém ra một đường
“Tường Gió” một bức tường gió xuất hiện ngăn cản kình lực phát ra từ hai cao thủ Hoá Phách.
Một khắc sau khi đối quyền, Diệp Thanh Tòng lùi lại một bước trên miệng đã có một chút máu chảy ra. Trước đó Diệp Thanh Tòng vội vã lao đến ngăn cản nên không thể sử dụng toàn lực chính vì rơi xuống thế hạ phong là điều có thể hiểu được.