Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 19
Chương 19: Đối đầu Triệu Kiến Thanh.
Tất cả hành động của hai người đều lọt một ánh mắt phía xa, trong ánh mắt hiện lên rõ ràng sự tức giận kèm với một chút ghen tị, người này chính là Triệu Kiến Thanh.
Triệu Kiến Thanh chứng kiến hai người bọn họ thân mật trong lòng lập tức dậy sóng, hắn tốn bao nhiêu công sức mà không ngắt được đoá hoa này, một tên ất ơ chưa từng nghe danh, chưa từng gặp mặt không biết từ lúc nào đã thu về tay bông hoa xinh xắn kia.
Triệu Kiến Thanh hừ một cái rồi quay đi, hắn cho rằng một lát nữa đối phương sẽ phải bại trong tay mình, đến lúc đó Diệp Thanh Trúc còn có cách nào thoát khỏi vòng tay hắn được nữa?
Sau một canh giờ chờ đợi cuối cùng mọi người cũng được chứng kiến trận chiến của những anh tài trẻ tuổi,
Triệu Kiến Thanh đa số mọi người đều biết đến, là con trai của một thành chủ cấp 4, chưa đến 23 tuổi đã tiến vào Kết Đan Hậu Kỳ, chỉ cần hắn có thể đặt chân vào Hoá Phách trước 50 tuổi thì sẽ có cơ hội gia nhập học viện Liên Minh Huyền Thoại.
Học viện này được lập lên ngay sau cuộc thảm hoạ lấy đi rất nhiều sinh mạng của tu sĩ cổ đại, có thể nói học viên Liên Minh Huyền Thoại là học viện lâu đời nhất hiện nay, nơi đó đã đào tạo ra không biết bao nhiêu cường giả mạnh mẽ.
Đổi lại điều kiện tuyển sinh nơi này rất khắc nghiệt, cảnh giới thấp nhất để gia nhập phải là Hoá Phách và tuổi không được quá năm mươi, tuy nhiên bấy nhiêu vẫn là chưa đủ, nếu không vượt qua được bài kiểm khó khăn đầu vào, ngươi vẫn không thể gia nhập học viện.
Đối thủ của Triệu Kiến Thanh là một người tên Trịnh Anh Tuấn, cái tên này mọi người chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng có thể đánh bại Hứa Thành Côn thì chắc chắn không phải một người đơn giản. Từ y phục của Trịnh Anh Tuấn mọi người có thể đoán ra hắn là người của vùng Ionia.
Mọi người hiểu nhầm như vậy cũng là điều bình thường, y phục mà Trịnh Anh Tuấn mặc là phong cách của Yasuo, mặc dù bộ y phục rách nát trước đó của Yasuo đã được Trịnh Anh Tuấn thay ra, nhưng hắn đã thuê người may lại một bộ y phục khác mô phỏng theo phong cách của Yasuo. Đó là lý do tại sao mọi người hiểu nhầm hắn là người của vùng Ionia.
Thân ảnh hai đấu sĩ bước lên đài, không khí ngay lập tức trở lên náo nhiệt, không phải lúc nào cũng có dịp được chứng kiến thiên tài giao đấu.
Những sòng bạc cũng nhân cơ hội này mở ra bàn cá cược với quy mô cực kỳ lớn, đa số mọi người đều đặt cược cho Triệu Kiến Thanh, mặc dù Trịnh Anh Tuấn có thể thắng được Hứa Thành Côn nhưng chưa đủ để mọi người đánh giá cao hắn, ai mà không biết tên Hứa Thành Côn này chỉ ăn chơi sa đoạ, nếu không phải hắn có cha là một thành chủ thì giờ này có lẽ Hứa Thành Côn còn đang chật vật ở cảnh giới Nhập Khí.
Cũng vì mọi người đặt hết cho Triệu Kiến Thanh giành chiến thắng nên Trịnh Anh Tuấn có tỉ lệ cược lên đến 1 ăn 8 cao đến kinh người.
Trọng tài trận đấu gia hiệu cho hai người tiến về phía trung tâm sàn đầu rồi nhắc nhở một lần nữa:
– Nhớ tuyệt đối không được giết người. Đối phương nhận thua thì ngay lập tức dừng tay!
Hai người bọn họ gật đầu một cái rồi lùi lại, người trọng tài lúc này phất tay một cái báo hiệu trận chiến chính thức bắt đầu.
Triệu Kiến Thanh vẫn mang cái dáng vẻ ung dung như trước, nhưng trong ánh mắt hắn lại hiện lên một tia ngưng trọng, hắn biết người này không phải là một người dễ đối phó, nhưng hắn cũng cho rằng đối phương chưa đủ bản lĩnh để đánh bại mình.
Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Trịnh Anh Tuấn quyết định ra tay trước.
“Phá Không Thiểm”
Trịnh Anh Tuấn lao nhanh về phía Triệu Kiến Thanh một tay đưa lên, vũ kỹ Hoàng Cấp cao cấp đánh ra, Trịnh Anh Tuấn muốn thử thăm dò thực lực đối thủ nên chưa muốn sử dụng những đòn sát thủ của mình.
Thấy đối phương lao về phía mình Triệu Kiến Thanh cũng chậm rãi vận chuyển linh lực cánh tay hắn được một lớp băng mỏng bọc lấy đưa lên đối chiêu với Trịnh Anh Tuấn.
Hai quyền va vào nhau, Trịnh Anh Tuấn cảm giác rõ ràng huyết dịch trong cơ thể đang chậm lại, nếu còn tiếp xúc thì chẳng mấy chốc máu trong cơ thể sẽ đóng băng mất.
Nghĩ đến đây Trịnh Anh Tuấn liền thu quyền lùi nhanh về sau. Đánh cận chiến với một tu sĩ hệ băng là một điều không khôn ngoan chút nào.
Trịnh Anh Tuấn chỉ đành lấy cây sáo trúc ra cầm trên tay, phía bên kia chiến tuyến, pháp bảo dạng thiết phiến của Triệu Kiến Thanh cũng được mang ra.
Triệu Kiến Thanh nhấc cây thiết phiến lên quạt một cái, hàng chục mảnh băng bắn mạnh về nơi mà Trịnh Anh Tuấn đang đứng.
“Bão Kiếm”
Trịnh Anh Tuấn nhanh chóng chém ra một đường, một cơn lốc xoáy được hình thành cuốn những mảnh băng lại rồi cùng tiêu tán.
Triệu Kiến Thanh hơi nhíu mày một cái, uy lực của pháp bảo Huyền Cấp thượng phẩm mà lại dễ dàng bị phá huỷ như vậy?
“Băng Phong” Triệu kiến thanh lại nhấc cây thiết phiến lên quạt mạnh, một chiêu này hắn đã sử dụng trước đó khi đối đầu với Hoàng Gia Vĩ. Tuy nhiên lần này uy lực của nó lại mạnh hơn gấp bội lần.
Trịnh Anh Tuấn cảm giác được từng cơn hàn phong thổi đến, hắn có thể cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể như muốn đóng băng lại, ngay lập tức Trịnh Anh Tuấn vận chuyển linh lực chống lại cái lạnh. Trên cao mặt trời vẫn đang chiếu xuống từng hơi nóng nhưng ở vị trí của Trịnh Anh Tuấn giống như đang đứng giữa bắc cực lạnh lẽo vậy, trong mắt mọi người đều thấy mái tóc của Trịnh Anh Tuấn đã đọng lại vài mảnh băng mỏng.
Có thể thấy rõ tu sĩ hệ băng đáng sợ như thế nào, nếu trong chiến đấu tu sĩ hệ băng sở hữu vũ kỹ hoặc pháp bảo mạnh mẽ làm cho xung quanh trở lên lạnh lẽo đến cực độ thì có thể khiến tốc độ đối phương chậm lại, nói như vậy trong khi chiến đấu chỉ cần chậm lại 1 giây thôi cũng đủ để lấy mạng đối thủ của mình rồi.
Hoàn cảnh của Trịnh Anh Tuấn lúc này chính là như vậy, Triệu Kiến Thanh kết hợp pháp bảo cùng với linh lực hệ băng của bản thân làm cho không khí trở lên cực kỳ lạnh lẽo làm cho tốc độ Trịnh Anh Tuấn bị đình trệ, ngay sau đó hắn nhảy lên.
“Lục Băng Vũ” sáu phiến băng lần lượt xuất hiện, Triệu Kiến Thanh phất tay một cái rồi ngay lập tức bay theo trong miệng lại hô lên “Băng Sương Quyền” uy lực khủng khiếp một quyền này người ngoài cuộc cũng có thể cảm nhận được, huống hồ Trịnh Anh Tuấn còn là mục tiêu của nó. Trịnh Anh Tuấn đã cảm nhận được sự uy hiếp từ phía Triệu Kiến Thanh.
Ngay lập tức Trịnh Anh Tuấn điên cuồng vận chuyển linh lực đồng thời thi triển vũ kỹ thân pháp tránh né, lúc này mới thấy sự đáng sợ mà linh lực hệ băng mang lại,
Mặc dù đã thi triển vũ kỹ thân pháp tránh né, nhưng khi thân ảnh Trịnh Anh Tuấn dừng lại một vết rách chừng một gang tay đã xuất hiện trên bả vai hắn.
Mặc dù Trịnh Anh Tuấn tránh được một quyền của đối phương nhưng vẫn không kịp thoát khỏi “Lạc Băng Vũ”.
Ngay khi vừa tiếp đất Triệu Kiến Thanh không để cho Trịnh Anh Tuấn kịp điều hoà hơi thở trong tay vẫn duy trì “Băng Sương Quyền” lại nhắm vào Trịnh Anh Tuấn mà đánh tới.
Lần này không thể tránh né Trịnh Anh Tuấn quay lại hô lên “Bão Kiếm Cường Hóa-Kiếm Theo Chiều Gió” dứt lời cây sáo trúc được bọc trong một lớp kiếm khí đối đầu trực diện với một quyền trước mặt.
Mặc dù vũ kỹ mà Trịnh Anh Tuấn sử dụng là vũ kỹ Địa Cấp cao cấp nhưng vì tu vi bị hạn chế, không những vậy vũ kỹ này sinh ra là để kết hợp với kiếm mới đạt được uy lực mạnh mẽ nhất, vậy nên sau một hồi giằng co lớp băng bọc lấy bàn tay Triệu Kiến Thanh cùng với kiếm khí đồng thời vỡ tan, thân ảnh hai người đồng thời lùi lại vài chục bước mới có thể ổn định cơ thể, từ trên miệng hai người đã có một dòng máu chảy ra.
Đây là trận đấu khó khăn nhất từ khi Trịnh Anh Tuấn biết tu luyện đến giờ, trong tay Trịnh Anh Tuấn xuất ra vài viên đan dược chữa thương nhét hết vào trong miệng, phía bên kia Triệu Kiến Thanh cũng giống như vậy lấy ra vài viên đan dược nuốt xuống.
Từ vết thương trên bả vai truyền tới một trận đau nhức, Trịnh Anh Tuấn hơi nhíu mày một cái, từng luồng khí lạnh thông qua vết thương truyền tới cho Trịnh Anh Tuấn một cảm giác khó chịu, phải biết rằng những cơn hàn phong này không phải tự nhiên mà được tạo ra từ linh lực kết hợp với pháp bảo, chính vì vậy trong những cơn hàn phong còn mang theo vài tia linh lực của Triệu Kiến Thanh.
Cắn răng bỏ qua sự khó chịu từ vết thương Trịnh Anh Tuấn lấy ra cây sáo trúc từ từ đưa lên, linh lực lại một lần nữa truyền vào. Đôi mắt Trịnh Anh Tuấn từ từ nhắm lại trong miệng thì thầm.
“Đạo của lãng khách-Ý niệm”
Một luồng linh lực màu bạc từ từ tuôn ra, cây sáo trúc một lần nữa được bọc trong một thanh kiếm khí, khác biệt là, thanh kiếm khí này hết sức ngưng thực, nó giống như một thanh bảo kiếm được Trịnh Anh Tuấn cầm trong tay chứ không phải là kiếm khí vậy.
Chứng kiến một màn này Triệu Kiến Thanh cũng bắt đầu vận chuyển linh lực,
“Băng Thương”
Một cây thương được hình thành từ băng cũng xuất hiện trong tay Triệu Kiến Thanh, tuy nhiên khí thế lại thua xa kiếm khí của Trịnh Anh Tuấn.
Ngay sau đó thân ảnh của hai người đồng hời lao vào nhau.
“Trăn Trối” thanh kiếm trong tay Trịnh Anh Tuấn chém mạnh vào cây thương, kình lực phát ra từ nơi hai thanh vũ khí va chạm phá tan những cơn hàn phong xung quanh, tất cả mọi người ngồi trên khán đài cũng cảm thấy áp lực kinh khủng, thậm chí những cường giả ở đây cũng phải há mồm kinh ngạc một phen.
Không ngờ uy lực này được tạo ra từ hai người có tu vi Kết Đan.
Chỉ thấy sau một lúc va chạm thời điểm khói bụi lắng xuống hai thân ảnh trên võ đài đã đứng quay lưng vào nhau cách xa vài trượng. Mọi người hướng ánh mắt tò mò lên võ đài xem rốt cuộc ai mới là người thắng cuộc.
Không cần đợi lâu, thân ảnh một người khuỵ quỳ trên mặt đất, một tay cầm sáo trúc chống xuống đất giữ vững cơ thể, thân ảnh này chính là Trịnh Anh Tuấn.
Cách đó vài trượng Triệu Kiến Thanh vẫn đứng đó ánh mắt hắn mang theo một chút mờ mịt, cây “Băng thương” trong tay không biết đã biến mất từ khi nào và biến mất như thế nào.
Đến lúc này mọi người mơ hồ đoán được ai là người chiến thắng.
Trên đài cao Diệp Thanh Tòng nhíu mày một cái, trong mặt ông tràn ngập sự nuối tiếc. Ông không ngờ được rằng Trịnh Anh Tuấn có một màn thể hiện mạnh mẽ như thế nhưng vẫn không vượt qua được Triệu Kiến Thanh, Diệp Thanh Tòng cảm thấy có chút lo lắng cho Trịnh Anh Tuấn, hắn đã thua cuộc nên ông không có lý do gì để bảo vệ hắn trước sự thù hận của Hứa Bình. Quan trọng hơn là tương lai con gái ông sẽ đi về đâu?
Diệp Thanh Trúc trái lại không suy nghĩ quá nhiều cô chỉ đưa ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn vào hình ảnh người đàn ông đang khuỵ gối trên võ đài.
Lúc này đột nhiên thân ảnh Trịnh Anh Tuấn từ từ đứng dậy, thanh kiếm khí trong tay chậm rãi tan biến. Nói thì nhanh nhưng từ lúc Trịnh Anh Tuấn gục xuống cho đến lúc hắn bắt đầu đứng dậy thời gian không quá 5 giây.
Thời điểm thanh kiếm khí tan biến hoàn toàn, đôi mắt Triệu Kiến Thanh cũng nhắm lại, trước ngực đã có hai vết chém tạo thành một chữ X, từ trong miệng hắn phun ra một ngụm huyết dịch rồi đổ gục xuống sàn đấu.
Hoá ra tất cả mọi người đều hiểu nhầm, Trịnh Anh Tuấn chỉ là cạn kiệt linh lực đồng thời chịu một chút nội thương nên có chút mất khống chế cơ thể vì vậy mới khuỵ xuống, ngay sau đó liền đứng lên. Kẻ thua cuộc thực sự chính là Triệu Kiến Thanh.
Hai cha con Diệp Thanh Tòng và Diệp Thanh Trúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.