Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 17
Chương 17: Làm rể Hoá Phách
Thù đã được trả Trịnh Anh Tuấn quyết định rời đi, nhưng chưa kịp ra hỏi cổng thành thì Trịnh Anh Tuấn đã bị một người đàn ông tu vi Hoá Phách Sơ Kỳ chặn trước mặt, hắn vừa chuẩn bị lên tiếng thì đối phương đã cướp lời:
– Thành chủ Diệp Thanh Tòng mời ngươi quay trở lại lễ hội.
Trịnh Anh Tuấn hơi nhíu mày một cái đáp:
– Nếu ta không quay lại thì sao?
Người đàn ông trước mặt Trịnh Anh Tuấn hơi mỉm cười một cái nói:
– Vậy thì ta chỉ có thể ép ngươi quay lại thôi.
Trịnh Anh Tuấn bất đắc dĩ đành phải quay lại. Nếu đối phương chỉ có cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ thì hắn có tự tin mà rời đi, nhưng lần này chính là một Hoá Phách Sơ Kỳ hàng thật giá thật. Đây chính là Diệp Thanh Tòng đã tính toán kỹ càng đến trường hợp này nên mới cho một trưởng lão Hoá Phách Sơ Kỳ đi tìm Trịnh Anh Tuấn.
Mặc dù vũ kỹ thân pháp “Quét Kiếm” bá đạo nhưng để chạy đua với một tu sĩ Hoá Phách thì Trịnh Anh Tuấn sẽ cạn nhanh chóng cạn kiệt linh lực.
Trở lại với lễ hội, Trịnh Anh Tuấn được đưa vào một căn phòng phía sau, không mất bao lâu Diệp Thanh Tòng bước vào ngồi đối diện với Trịnh Anh Tuấn, ông đưa mắt đánh giá người thanh niên này một chút, một lúc sau gật đầu nhẹ một cái Diệp Thanh Tòng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
– Ngươi biết tại sao ta lại cho người tìm ngươi quay trở lại không.
Trịnh Anh Tuấn không nói gì chỉ lắc đầu một cái.
Diệp Thanh Tòng lại lên tiếng:
– Nếu ta để ngươi rời đi, chỉ ba ngày sau ngươi sẽ trở thành một cái xác không hồn.
Lần này Trịnh Anh Tuấn mới cảm thấy có chút bất ngờ, hắn chưa nghĩ đến hậu quả của việc khiến Hứa Thành Côn trở thành phế vật, người ta cũng có gia đình, cũng có bố mẹ. Chẳng lý nào một người chưa quá 23 tuổi đạt được tu vi Kết Đan Hậu Kỳ mà lại không được gia tộc bồi dưỡng cả. Nếu Trịnh Anh Tuấn không nhầm thì Hứa Thành Côn là thiên tài trong một cái gia tộc nào đó.
Mặc cho hắn là thiên tài gì đó, nếu cho Trịnh Anh Tuấn được chọn lại hắn vẫn quyết phế Hứa Thành Côn.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Diệp Thanh tòng lên tiếng kéo hắn lại hiện tại:
– Cha của Hứa Thành Côn là Hứa Bình, hắn cũng giống như ta là một cường giả Hoá Phách Hậu Kỳ, cùng với một cường giả khác nữa mỗi người làm chủ một toà thành cấp 4, ba người bọn ta tạo thành thế kiềng ba chân của vùng đất Ionia.
– Hôm nay ngươi phế đi Hứa Thành Côn con trai cưng của Hứa Bình, nếu để ngươi rời đi chỉ cần không quá ba ngày Hứa Bình có thể tìm thấy ngươi, đến lúc đó hậu quả chắc không cần ta phải nói.
Trịnh Anh Tuấn không ngờ tên Hứa Thành Côn này lại có bối cảnh như vậy, cũng đúng thôi nhờ bối cảnh như vậy nên hắn ta kiêu căng quen rồi, không thèm để ai vào trong mắt nên mới nhận lại hậu quả như ngày hôm nay.
Thế giới này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cho dù hôm này Trịnh Anh Tuấn không phế hắn thì với tính cách của Hứa Thành Côn thì sau này sẽ có người tìm hắn, đến lúc đó Hứa Thành Côn không chỉ bị phế mà còn có thể mất mạng.
Bỏ qua những suy nghĩ như vậy Trịnh Anh Tuấn nhìn thẳng về phía Diệp Thanh Tòng nói:
– Tiền bối cho cường giả Hoá Phách đến đưa ta về hắn không phải chỉ để nói những điều này chứ?
Diệp Thanh Tòng bỗng nhiên cười lớn nói
-Haha rất thẳng thắn, bất quá ta thích như vậy.
Thu lại nụ cười trên môi Diệp Thanh Tòng trở lên nghiêm túc nói:
– Ta có thể bảo vệ ngươi với một điều kiện.
“Quả nhiên là như vậy” Trịnh Anh Tuấn thàm nghĩ, đúng như những gì hắn đoán, Diệp Thanh Tòng không thể tự nhiên lại đưa cường giả Hoá Phách ra chỉ để tìm một người tu vi Kết Đan Sơ Kỳ nhỏ bé, và tất nhiên trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, trừ cơm từ thiện, nhưng Diệp Thanh Tòng lại không phải một nhà từ thiện.
Trịnh Anh Tuấn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không một chút gợn sóng hỏi lại:
– Điều kiện gì?
Nếu là những tên tu sĩ Kết Đan nào đó trước mặt Diệp Thanh Tòng hoặc những cường giả Hoá Phách Hậu Kỳ khác thì với cái thái độ của Trịnh Anh Tuấn sẽ bị người ta đập cho một chưởng. Trịnh Anh Tuấn lại là một người đến từ trái đất, hắn chỉ nghĩ đã là người tu luyện thì không phân biệt tuổi tác nên coi ngang hàng mà nói chuyện. Đó là lý do tại sao Trịnh Anh Tuấn đứng trước mặt Ivern mà không hề có một chút khép nép nào của bậc tiểu bối.
Đổi lại thì Diệp Thanh Tòng không quá để ý đến những tiểu tiết như vậy, trái lại ông còn cảm thấy người thanh niên này rất có khí phách. Ông đã chấm người này thành con rể của mình rồi. Tất nhiên khi Trịnh Anh Tuấn chính thức trở thành con rể của ông mà vẫn có thái độ như vậy chắc chắn ông ta phả giáo huấn một phen.
Nghe Trịnh Anh Tuấn hỏi lại một câu như vậy, Diệp Thanh Tòng như mở cờ trong bụng nói:
– Không dấu gì ngươi, sở dĩ ta mở ra hội kén rể này là vì….
Hoá ra Diệp Thanh Tòng không phải thấy con mình đã đến tuổi lấy chồng mà gả đi cho rảnh nợ, ông ta vẫn còn yêu thương con mình rất nhiều, vẫn muốn giữ bên cạnh để nuông chiều. Nhưng không ngờ được hai nhà họ Hứa cùng với họ Triệu lại cùng nhau đến hỏi cưới con gái mình, lấy 2 chèn ép 1 nên Diệp Thanh Tòng bất đắc dĩ phải mở ra cái hội kén rể này.
Hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện Trịnh Anh Tuấn giật mình một cái nghĩ thầm “ Đừng nói điều kiện của ông ta là mình phải lấy Diệp Thanh Trúc chăng?”
Suy nghĩ của Trịnh Anh Tuấn vừa dứt thì Diệp Thanh Tòng cũng nói ra điều kiện, lời nói của ông cũng không sai biệt lắm so với suy nghĩ của Trịnh Anh Tuấn.
– Ta sẽ bảo vệ ngươi trong tất cả khả năng của ta, nếu ngươi đồng ý trở thành con rể ta.
Trịnh Anh Tuấn âm thầm cười khổ, quả nhiên là như vậy.
Diệp Thanh Trúc là một người con gái rất hấp dẫn, Trịnh Anh Tuấn cũng cảm thấy có chút rung động, nhưng thời điểm này hắn đã quyết tâm phải trả mỗi thù cho Yasuo, đối thủ của hắn chính là ở trên trời cao, Trịnh Anh Tuấn phải toàn lực trèo lên nếu không thì cả đời sẽ không có cơ hội trả thù, Yasuo vì hắn mà chết đi sẽ không thể nhắm mắt xuôi tay, mặc dù Yasuo đã nổ tan xác không còn cơ thể nữa. Chính cái khoảnh khắc Yasuo nổ tan xác ấy đã in sâu vào tâm trí hắn, cả đời Trịnh Anh Tuấn không thể quên được hình ảnh đó. Đấy là lý do hắn chưa muốn lập gia đình.
Thông qua ánh mắt đầy ưu phiền của người thanh niên trước mắt, Diệp Thanh Tòng như hiểu ra điều gì đó liền nói thêm:
– Ta sẽ không ép buộc ngươi phải ở lại, chỉ cần ngươi trở thành con rể ta là được, quan trọng là ta không muốn gả con gái cho hai tên thất phu kia. Sau này ngươi vẫn tùy tiện vùng vẫy, chỉ cần đừng quên đứa con gái yêu quý của ta là được.
Người ta đã xuống nước đến như vậy mà mình vẫn từ chối thì cũng kỳ, nghĩ đến đây Trịnh Anh Tuấn nói:
– Tiền bối đã nói như vậy thì tiểu bối chấp nhận. Có điều cuộc thi vẫn còn đó lỡ như tiểu bối không thể vượt qua thì…?
Diệp Thanh Tòng cười lên một cái:
– Haha ta tin tưởng vào năng lực của ngươi cũng như ánh mắt của mình.
Dứt lời Diệp Thanh Tòng đứng dậy đi ra ngoài, Trịnh Anh Tuấn cũng đang muốn bước theo thì một người con gái đang nấp sau cánh cửa đột nhiên đi ra chặn trước mặt hắn.
Diệp Thanh Tòng thấy vậy cũng không nói chỉ lắc đầu cười mỉm một cái rồi bước đi, ông tin rằng Trịnh Anh Tuấn nhất định có thể trở thanh con rể ông, cứ để hai đứa nói chuyện với nhau một chút coi như là bồi dưỡng tình cảm trước hôn nhân.
Trịnh Anh Tuấn thấy cô gái xinh xắn đứng đang đứng trước mặt, đang trên đà bước đi may mà hắn kịp thời dừng chân, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là hắn sẽ va vào bầu ngực tròn trĩnh phía trước.
Diệp Thanh Trúc cũng biết mình có chút lỗ mãng nên cúi gằm xuống, hai bên má đỏ lên, nhìn vào hết sức đáng yêu. Làm cho Trịnh Anh Tuấn cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp.
Lúc còn ở Trái Đất hắn chỉ biết cắm đầu vào học, thỉnh thoảng thì chơi game, Trịnh Anh Tuấn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân ở cự ly gần như vậy, đây là lần đầu tiên nên cực kỳ bối rối.
Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau không nói câu gì, một lúc sau vẫn là Trịnh Anh Tuấn trấn tĩnh hơn, hắn chỉ vào chiếc ghế rồi nói:
– Mời Diệp tiểu thư ngồi, vừa rồi có chút lỗ mãng mong Diệp tiểu thư bỏ qua cho.
Nghe đến đây Diệp Thanh Trúc mới thu lại nét ngượng ngùng tiến lại ngồi vào một cái ghế gần đó.
Diệp Thanh Trúc nhìn Trịnh Anh Tuấn rồi nói:
– Trong mắt Trịnh công tử không biết ta có vị trí thế nào?
Trịnh Anh Tuấn hơi khó hiểu trả lời:
– Diệp tiểu thư là thiên kim tiểu thư, xinh xắn như hoa quả thực là một viên ngọc quý.
Diệp Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Trịnh Anh Tuấn trong giọng nói mang theo một chút hờn dỗi:
– Vậy ta mà ta thấy Trịnh công tử năm lần bảy lượt tránh né hà cớ làm sao?
Thì ra cái hôm nàng ném cầu chọn người thì thấy Trịnh Anh Tuấn, lúc đó hắn ăn mặc rách rưới bị mọi người xa lánh, khi nhìn từ trên cao xuống thì cực kỳ nổi bật.
Lúc một quả cầu bay về phía Trịnh Anh Tuấn nàng bất ngờ thấy hắn né sang một bên. Phải biết rằng hôm đó tất cả thanh niên có mặt đều mong ước có một quả cầu bay về phía mình không được, đằng này Trịnh Anh Tuấn được chọn nhưng lại tránh đi.
Nếu không phải có người giữ hắn lại hắn đã bỏ đi rồi. Lại nói đến tối hôm diễn ra hội đấu giá, Diệp Thanh Trúc cũng có mặt ở đó chứng kiến cảnh Trịnh Anh Tuấn làm cho Hứa Thành Côn mất hết mặt mũi, trong lòng nàng vốn dĩ đã chán ghét tên này đến cực điểm, chứng kiến một màn như vậy cũng âm thầm hả dạ một phen.
Sau đó lại thấy Trịnh Anh Tuấn bỏ đi, nàng biết Trịnh Anh Tuấn cũng được chọn tham gia vào hội kén rể nên thấy cảnh hắn bỏ đi nàng cho rằng mình trong mắt đối phương không đáng để lưu tâm.
Lúc đó Diệp Thanh Trúc được vị cường giả Hoá Phách Sơ Kỳ đi theo bảo vệ báo rằng Hứa Thành Côn cho người đi theo Trịnh Anh Tuấn, vì tò mò nên hai người cũng đi theo. Không ngờ sau đó chứng kiến một màn chém giết A Tứ của Trịnh Anh Tuấn.
Đến hôm nay thấy Trịnh Anh Tuấn quay trở lại tham gia hội kén rể nàng không hiểu trong lòng vừa mừng vừa giận. Nàng giận là vì cảm thấy Trịnh Anh Tuấn dường như coi nàng không có chút giá trị nào, mừng thì tất nhiên là vì hắn quay trở lại tham gia lễ hội.
Vừa rồi nàng trốn ở ngoài nghe cha và Trịnh Anh Tuấn nói chuyện nhịp tim nảy lên như trống, nàng thấy được ánh mắt ưu phiền của Trịnh Anh Tuấn khi cha nói ra điều kiện, vậy nên nàng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Nghe đến đây Trịnh Anh Tuấn không biết vì lý do gì tự nhiên lại muốn thổ lộ với Diệp Thanh Trúc.
Có thể vì quá lâu rồi Trịnh Anh Tuấn chưa nhận được sự quan tâm từ người khác nên khi thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Thanh Trúc hắn quyết định nói ra ngọn ngành sự việc, cũng có thể do hắn . …. dại gái……
Gần đây nhất Trịnh Anh Tuấn nhận được sự quan tâm của người khác là Yasuo và Ivern. Yasuo thì đã vì hắn mà mất mạng, để lại trong lòng hắn tràn ngập sự nuối tiếc.
Lúc này Trịnh Anh Tuấn bắt đầu nói ra những tâm sự chất chứa trong lòng. Bắt đầu từ việc hắn bị họ hàng xua đuổi cho đến khi gặp được Yasuo rồi Yasuo chết trước mặt hắn như thế nào.
– Không phải ta không để Diệp tiểu thư trong mắt, được Diệp tiểu thư quan tâm ta cầu còn không được, nhưng trên vai ta gánh mối thù không đội trời chung, kẻ thù của ta tu vi cao không thể đoán nổi, nếu ta không chuyên tâm tu luyện thì cả đời này khó mà trả thù, vậy nên ta không dám để những người bên cạnh mình vướng vào nguy hiểm.
Nghe Trịnh Anh Tuấn nói ra những điều trong lòng không biết từ lúc nào Diệp Thanh Trúc đã tựa đầu vào vai Trịnh Anh Tuấn. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên má nàng.
Trịnh Anh Tuấn bất giác đưa tay lên lau đi giọt nước mắt của Diệp Thanh Trúc, nàng đột nhiên giữ chặt bàn tay của hắn rồi thì thầm.
– Muội muốn được cùng huynh đối mặt với khó khăn, huynh cứ chuyên tâm tu luyện chờ ngày trả thù, muội sẽ luôn luôn bước cùng huynh, cho dù chết cũng không lùi bước.
Tất cả lời nói Diệp Thanh Trúc đều lọt vào tai hắn, tim hắn bất giác đập mãnh liệt, đưa hai tay ôm Diệp Thanh Trúc vào lòng, Trịnh Anh Tuấn thầm hứa sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
~~~~~~~~
Ps: Chương này viết vội nội dung không được chau chuốt, mong mọi người thông cảm.