Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 15
Chương 15: Đấu giá hội
Sau khi được nghe giải thích xong xuôi mọi người bắt đầu trở về chỗ ở của mình, khi đấu giá hội lớn nhất trong thành kết thúc ngày hôm sau sẽ là ngày các anh tài đấu cùng nhau để tìm ra người thắng cuộc.
Trịnh Anh Tuấn thầm nghĩ sau khi tham gia đấu giá hội thì ly khai là được, loại lễ hội kén rể này hắn không muốn tham gia. Không việc gì tự nhiên lại phải lên đánh nhau cho thiên hạ xem quả không phải tác phong của hắn.
Trở về khách điếm nơi đã thuê một phòng trọ Trịnh Anh Tuấn liền ngồi xuống xếp bằng hấp thu linh khí.
Ba ngày sau..
Trịnh Anh Tuấn chậm rãi mở mắt trong miệng hắn thở ra một ngụm trọc khí, hôm nay là ngày diễn ra đấu giá hội, Trịnh Anh Tuấn hi vọng tại đấu giá hội có thể mua được một vài công pháp phong hệ cấp thấp.
Bước vào trong phòng đấu giá, đập vào mắt Trịnh Anh Tuấn là hàng nghìn thân ảnh đang hào hứng chờ cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Mỗi lần có hội đấu giá như thế này, có rất nhiều bảo vật được xuất ra nên tụ tập nhiều người tham gia cũng là điều dễ hiểu, đấy là chưa nói đến những cuộc đấu giá có những kiện bảo vật cao cấp sẽ được nơi tổ chức chiêu cáo thiên hạ, đến lúc đó có thể lên đến hàng chục nghìn người là điều hết sức bình thường. Tuy nhiên ở những địa phương cấp ba cấp bốn như thế này khả năng xuất hiện bảo vật cao cấp là điều hiếm khi có. Nếu có thì bọn họ cũng sẽ chuyển đến những kinh thành cấp 5 hoặc cấp 6 để đảm bảo khả năng an toàn.
Tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống, với không khí náo nhiệt thế này Trịnh Anh Tuấn cũng cảm thấy trong lòng có chút hưng phấn nhẹ, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại sự trầm ổn.
Không lâu sau đó, khi mọi người đã ổn định vị trí thì một người trung niên từ trong bước lên sân khấu truyền linh lực vào giọng nói hô lớn:
– Chào mừng tất cả các quan khách đến với đấu giá hội ngày hôm nay.
Chờ cho mọi người im lặng một chút người chủ trì lại tiếp tục nói:
– Đầu tiên là một bình đan dược cấp hai Ích Cốc Đan. Có thể mọi người đều biết nhưng ta vẫn giới thiệu một lần nữa, Các tu sĩ Kết Đan trở xuống vẫn cần phải ăn uống, mặc dù ít khá ít, nhưng có Ích Cốc Đan rồi ăn vào một viên có thể 5 năm không cần ăn uống, thậm chí còn có thể gia tăng một phần linh lực. Giá khởi điểm 20 Linh thạch.
– 25!
Một người thanh niên trẻ có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ lên tiếng.
– 30! Lại một người thanh niên nữa cũng có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ trả giá.
Rất nhanh sau đó bình Ích Cốc Đan được bán đi với giá 40 linh thạch. 40 linh thạch cho một bình Ích Cốc Đan đã là một cái giá rất tốt rồi. Chả ai muốn bỏ ra nhiều linh thạch chỉ để đổi lại việc không cần ăn uống cả.
Sau một loạt các kiện pháp bảo hạ phẩm cũng như đan dược cấp hai cấp ba thì có một thứ cũng khiến cho toàn trường hưng phấn hơn một chút. Nhưng lọt vào tai Trịnh Anh Tuấn lại là một thứ hắn đang rất cần.
– Tiếp theo là một bộ vũ kỹ Hoàng Cấp cao cấp Phong hệ. Tên của nó là “Phá Không Thiểm” giá khởi điểm hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Trịnh Anh Tuấn không vội lên tiếng mà chậm rãi chờ đợi.
Không lâu sau một tu sĩ tu vi Kết Đan Trung Kỳ liền lên tiếng ra giá:
– 210.
Vừa có người mở đầu thì ngay sau đó có rất nhiều người liền ra giá
– 220.
– 250.
– 300.
– 350.
Từ từ con số chậm rãi dừng lại ở 510 linh thạch hạ phẩm. Lúc này Trịnh Anh Tuấn mới bắt đầu ra giá.
– 520.
– 550.
Gần như cùng lúc Trịnh Anh Tuấn lên tiếng thì có một giọng nói của người thanh niên nào đó cũng vang lên ngay sau.
Trịnh Anh Tuấn bất ngờ nhìn sang thì nhận ra, đây là một trong số những người được lựa chọn tham gia vào hội kén rể của thành chủ Diệp Thanh Tòng. Người thanh niên kia nhìn lại Trịnh Anh Tuấn một lúc rồi cười một cái đầy khinh thường.
Công pháp này Trịnh Anh Tuấn đang cần nên không muốn buông tha, ngay lập tức lại lên tiếng ra giá:
– 560.
Người thanh niên kia nhíu mày một cái rồi cắn răng trả giá:
– 600 lần này ngươi vẫn tăng giá thì nó thuộc về ngươi.
600 linh thạch hạ phẩm cho một quyển vũ kỹ Hoàng Cấp Cao cấp đã là một cái giá khá cao rồi, nên biết rằng công pháp hoàng cấp xuất hiện nhan nhản như rau ngoài chợ, chẳng qua đây là một bộ vũ kỹ Hoàng Cấp cao cấp nên mới có vài người muốn mua.
Trịnh Anh Tuấn nghe đối phương nói vậy như bắt được vàng, tưởng rằng đối phương đang có ý nhường mình nên hắn ra một cái giá cực kỳ ba phải:
– Sáu trăm lẻ một linh thạch hạ phẩm.
Ngay lập tức tất cả mọi người trong phòng đấu giá “Ồ” một tiếng rồi cười lớn. Chỉ thấy mặt người thanh niên kia đỏ bừng lên giống như vừa bị vả một cái thật mạnh vậy. Lúc này hắn đang tức muốn hộc máu, trước đó hắn đã nói nếu đôi phương tiếp tục tăng giá mình sẽ bỏ qua, nhưng không ngờ đối phương lại ra một cái giá như vậy làm hắn vừa thẹn vừa giận. Chỉ âm thầm nuốt hận vào lòng chờ cơ hội dạy cho đối phương một bài học.
Thu về bộ vũ kỹ Trịnh Anh Tuấn như mở cờ trong bụng. Đang muốn rời đi thì lại nghe thấy người chủ trì đấu giá hội lên tiếng giới thiệu về một thứ mà Trịnh Anh Tuấn cũng đang muốn tìm hiểu
– Tiếp theo là một quyển sách ghi lại cách loại thảo dược đã được sưu tầm của một vị Luyện Đan Sư ngũ phẩm, số lượng thảo dược được ghi chú trong này tuy không phải là đầy đủ nhưng cũng được 6 thành. Giá khởi điểm 200 linh thạch hạ phẩm.
Lần này số lượng người muốn sở hữu đồ vật này không nhiều lắm dù sao thì chỉ Luyện Đan Sư mới muốn tìm hiểu về nhiều loại thảo dược khác nhau chứ các tu sĩ đa phần dành nhiều thời gian vào tu luyện chứ không có nhiều thời gian để mà nghiên cứu thảo dược.
Chính vì vậy nên con số gia tăng rất chậm một lúc sau mới chạm đến mốc 300 linh thạch.
Trịnh Anh Tuấn liền lên tiếng trả giá.
– 310.
Người thanh niên vừa rồi thấy Trịnh Anh Tuấn muốn mua vật này ngay lập tức có ý muốn trả thù lên tiếng
– 340.
Trịnh Anh Tuấn chậm rãi báo giá
– 350.
Người thanh niên kia cười khẩy một cái rồi lại ra giá.
– 390.
Lúc này lượng linh thạch trong người Trịnh Anh Tuấn đã sắp hết, trước đó hắn đã tốn hai ngàn viên linh thạch cho mục đích đột phá, sau đó hắn cũng nhặt được vài viên linh thạch còn sót lại tuy nhiên số đó Trịnh Anh Tuấn đã dùng để thuê phòng trọ mấy ngày vừa rồi. Vậy nên trong người hắn chỉ còn đúng 1 ngàn viên linh thạch, vừa rồi đã mua bộ vũ kỹ mất 601 viên. Lúc này Trịnh Anh Tuấn đành ra giá một lần nữa nếu không được chỉ đành buông bỏ.
– 399 linh thạch.
Người thanh niên kia nghe đến đây lại tưởng Trịnh Anh Tuấn đang muốn chọc tức hắn một lần nữa liền dứt khoát nói:
– 600 linh thạch nếu ngươi còn tăng giá thì nó thuộc về ngươi.
Lúc này Trịnh Anh Tuấn chỉ đành lắc đầu nói:
– Vậy thì số linh thạch trong người ta không đủ rồi.
Toàn trường lại một lần nữa cười ồ lên. Vừa rồi người thanh niên kia như bị tát một cái thì bây giờ chính là một cái tát nữa vào má còn lại.
Trịnh Anh Tuấn đã đạt được mục đích nên không cần phải lưu lại nơi này nữa, lúc này hắn chỉ muốn rời đi, tránh việc ngày hôm sau lại bị kéo vào cái gọi là hội kén rể của thành chủ Diệp Thanh Tòng.
Thấy Trịnh Anh Tuấn rời đi, người thanh niên đối đầu với Trịnh Anh Tuấn trong cuộc đấu giá phất tay lên một cái, một người đàn ông có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ xuất hiện sau lưng hắn. Thấy người đàn ông này đến gần người thanh niên nói nhỏ vào tai ông ta:
– Đi theo tên khốn kiếp đó, quan sát hắn một chút nếu có cơ hội thì ra tay.
Người đàn ông có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Trịnh Anh Tuấn trở về khách điếm thu dọn một chút rồi hướng về phía cổng thành rời đi.
Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Kết Đan thì tốc độ nhanh hơn ngựa rất nhiều, vì vậy thời điểm Trịnh Anh Tuấn tiến vào Kết Đan đã thả con ngựa rồi chọn phương pháp đi bộ.
Trịnh Anh Tuấn chọn hướng Bắc rồi chạy đi, một lúc sau hắn dừng lại, hướng vào khu rừng vắng mà chạy tới khi đã đến một địa phương trống trải hoang vắng Trịnh Anh Tuấn lên tiếng:
– Nơi này còn chưa đủ hoang vắng để ngươi ra tay sao?
– Có chút bản lĩnh, bất quá mới chỉ Kết Đan Sơ Kỳ thì ngươi có thể làm gì?
Một người đàn ông nhìn mới chỉ khoảng 50 tuổi bước ra, người này chính là người có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ mà tên tu sĩ trẻ kia phái tới.
Kỳ thực nhìn người này mới chỉ khoảng 50 tuổi nhưng ông ta đã sống cả trăm năm rồi. Khi tu sĩ tiền vào kết đan thì tuổi thọ có thể gia tăng lên đến 200-400 năm.
Trịnh Anh Tuấn đoán chắc người này hẳn là đến đây để đoạt bảo nên không nói nhiều, cây sáo trúc đã xuất hiện trong tay chỉ vào đối phương nói:
– Ra tay đi!
Người đàn ông kia thấy vậy cười lớn:
– Haha có ý tứ! Đúng là ngựa non háu đá, để ta dạy ngươi một bài học.
Dứt lời linh lực hệ mộc của hắn ta tuôn ra. Là một tu sĩ hệ mộc được chiến đấu trong rừng thì đúng là như cá gặp nước.
Cùng lúc đó linh lực hệ phong của Trịnh Anh Tuấn cùng đồng thời được vận chuyển, từng cơn gió bắt đầu nổi lên thổi cho lá cây xung quanh bay xào xạc, kết hợp với ánh trăng chiếu xuống hai người bọn họ thì đây quả là một khung cảnh chiến đấu tuyệt vời.
Thấy đối phương đứng bất động không dịch chuyển thì tên tu sĩ cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ quyết định ra tay tấn công trước, nhờ vào địa lợi nơi này hắn quyết định sử dụng một loại vũ kỹ đặc biệt,
“Thanh Mộc Tụng”
Lúc này Trịnh Anh Tuấn thấy các cành cây xung quanh bắt đầu tụ lại hình thành lên ba con mộc nhân, Trịnh Anh Tuấn hơi nhíu mày một cái thì đã thấy ba con mộc nhân bắt đầu lao về phía mình, cây sáo trúc rung lên từng đường kiếm khí chém vào các mộc nhân vậy mà chỉ để lại vài vết xước.
Trịnh Anh Tuấn biết rằng kiếm khí bình thường không thể nào làm gì được đám mộc nhân này nên quyết định sử dụng vũ kỹ, miệng hắn hô lên một tiếng nhỏ
“Bão Kiếm Cường Hóa-Kiếm Theo Chiều Gió”
Dứt lời tay Trịnh Anh Tuấn vung lên ba cái, ba thanh kiếm khí khổng lồ được hình thành bắn mạnh về phía mộc nhân rồi đâm xuyên qua, những cành cây hình thành lên mộc nhân nhanh chóng vỡ vụn.
Người đàn ông có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ cũng chịu một chút phản phệ, hắn không ngờ một người chỉ có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ lại có vũ kỹ mạnh mẽ kinh khủng đến vậy.
Trịnh Anh Tuấn không để cho hắn ta kịp điều tức đã vận dụng thân pháp mau lẹ lướt tới bên cạnh đối phương, linh lực hệ phong tuôn ra tạo thành một thanh kiếm khí bọc lấy cây sáo trúc, Trịnh Anh Tuấn nhắm thẳng vào cổ đối phương mà chém xuống.
Tên này rất nhanh bình tĩnh lại trong miệng thầm hô một tiếng.
“Ngai Nhã Mộc Thạch”
Dứt lời hai tay hắn vẽ lên vài cái đồ án, từ trong cơ thể hắn từng luồng linh lực mang màu xanh của lá cây toát ra bao trùm lên toàn bộ cơ thể.
Trịnh Anh Tuấn vung thanh kiếm được tạo ra từ linh lực trong tay chém mạnh vào cổ đối phương thì bị luồng linh lực màu lục chặn lại, sau một hồi giằng co lớp linh lực bảo vệ của đối phương cùng với thanh kiếm khí của Trịnh Anh Tuấn đồng thời tan vỡ.
Cả hai người đồng thời lùi lại về sau.
Lần này người đàn ông có cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ đã triệt để khiếp sợ, trong lòng ông ta dâng lên một nỗi bất an nhỏ, một tên tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ nhưng lại có linh lực cực kỳ tinh thuần, nếu vừa rồi ông ta không sử dụng vũ kỹ phòng ngự thì thanh kiếm khí của đối phương chắc chắn sẽ chém cái đầu của mình xuống. Thậm chí trong lúc hai bên giằng co ông ta cũng cảm thấy trên cổ mình phát lạnh, tưởng chừng lúc đó thanh kiếm đã chém qua cổ ông ta vậy.
Thu lại sự khiếp sợ, hai tay ông ta một lần nữa đưa lên, từng lớp linh lực lại tuôn ra. Những cành cây xung quanh như một mũi tên liên tiếp bắn về phía Trịnh Anh Tuấn. Chỉ thấy Trịnh Anh Tuấn nhấc chân một cái đã thoát ra khỏi vùng nguy hiểm. Lúc này người đàn ông đã điên cuồng vận chuyển linh lực, từ những cành cây nhỏ dần dần những cành cây lớn hơn bay về phía Trịnh Anh Tuấn, nhưng thân ảnh tat vẫn nhẹ nhàng tránh thoát. Lúc ông ta cảm thấy linh lực trong cơ thể đang tiêu hao nhanh chóng thì bên tai vang lên một tiếng lạnh lùng.
“Trăn Trối”
Ngay sau đó từ sau lưng ông ta cảm thấy nhói lên một cái, một được kiếm đã vẽ lên lưng của ông ta, chưa kịp quay lại đằng sau tìm kiếm thân ảnh của Trịnh Anh Tuấn ông ta đã thấy hắn ở ngay trước mặt. Một được kiếm nữa đã được khắc lên ngực, thân ảnh Trịnh Anh Tuấn lại một lần nữa biến mất.
Người đàn ông điên cuồng tìm kiếm, bỗng dưới đất hiện lên hình bóng của ai đó.
Ông ta ngước lên thì thấy Trịnh Anh Tuấn đang lao xuống từ trên trời như một khối thiên thạch. Từ đỉnh đầu ông ta một đường kiếm được tạo ra lan dần xuống trán chạy qua mũi đến cằm mới dừng lại.
Cứ như vậy một tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ đã ngã xuống.
Đang định tiến lên kiểm tra cơ thể của đối phương thì Trịnh Anh Tuấn cảm giác người nào đó đang đến gần, hắn nhanh chóng lướt lên một ngọn cây gần đó quan sát,
Một khắc sau một người nào đó chạy lại bên cạnh xác của người nọ, vừa lay người đàn ông đó vài cái hắn vừa gọi:
– A Tứ! A Tứ!
Trịnh Anh Tuấn không nghe rõ giọng nói của người này vì lá cây bên tai liên tục bị gió thổi kêu xào xạc. Đến lúc này Trịnh Anh Tuấn quyết định bắt tên kia lại hỏi cho rõ ràng.
Nghĩ đến đây Trịnh Anh Tuấn lướt xuống hai tay đưa lên nhằm vào cổ đối phương mà đánh tới, mục đích trong một chiêu nhanh chóng tóm gọn. Nhưng kẻ này cũng không phải là hạng tầm thường, nghe thấy tiếng gió sau lưng hắn đã ngay lập tức tránh né, trong tay hắn đã cầm cái gì đó vài giây sau thân ảnh người này đã biến mất.
Tên này chính là người thanh niên đã sai A Tứ đi theo dõi Trịnh Anh Tuấn, cảm thấy mãi mà A Tứ chưa quay lại nên hắn đi tìm. Tới nơi thì thấy xác A Tứ nằm đó, hắn thầm nghĩ tên kia chỉ có cảnh giới Kết Đan Sơ Kỳ thì không thể nào giết được A Tứ có lẽ hắn có đồng minh phối hợp, vì vậy ngay khi phát hiện có người đánh lén hắn đã lấy ra một cái Tiểu Na Di Phù bóp nát rồi chạy trốn.
Trịnh Anh Tuấn không bắt được đối phương nhưng phát hiện ra một quyển sách rơi ra, cầm lên đọc lướt qua một chút Trịnh Anh Tuấn đã hiểu rõ.
Cuốn sách trong tay Trịnh Anh Tuấn chính là cuốn sách tổng hợp các loại thảo dược, đến đây Trịnh Anh Tuấn đã biết ai là kẻ muốn giết mình. Nghĩ ngợi một chút, Trịnh Anh Tuấn quyết đoán quay lại trong thành. Ngày hôm sau hắn sẽ tìm tên kia tính sổ, hắn không phải một cành cây cho người khác tuỳ tiện thích bẻ thì bẻ. Đã biết được kẻ muốn giết mình là ai mà cứ thế bỏ qua thì còn tu luyện để làm gì?