Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 14
Chương 14: Tiến vào kết đan.
Trịnh Anh Tuấn đã cầm trong tay một tấm bản đồ khá lớn và chi tiết, tuy nhiên hắn lại nghĩ lúc này chưa cần phải vội vã. Việc trước tiên cần làm là tìm một địa phương đột phá Nhập Khí tiến vào Kết Đan. Trước đó Trịnh Anh Tuấn còn quên mất không hỏi mua một vài vũ kỹ hệ phong để tiện sử dụng, nếu cứ liên tục sử dụng vũ kỹ Địa Cấp cao cấp thì chẳng mấy chốc linh lực trong cơ thể sẽ cạn kiệt, đến lúc đó chẳng khác gì bao cát cho đối phương tuỳ ý chém giết.
Sau khi quan sát bản đồ một lúc Trịnh Anh Tuấn quyết định lấy hướng Bắc mà đi tới. Mất vài canh giờ Trịnh Anh Tuấn đã xuất hiện ở rìa ngoài một khu rừng, lúc này hắn đang tìm kiếm một động phủ để làm nơi đột phá.
Khoảng một canh giờ sau Trịnh Anh Tuấn đã xuất hiện trong một động phủ rộng khoảng một trượng, từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một viên dạ minh châu thắp sáng xung quanh.
Tạo ra một đống lửa nhỏ, Trịnh Anh Tuấn để vào vài miếng thịt báo mà hắn lấy từ con Hắc Lôi Báo nhị giai đã giết lúc trước.
Sau khi ăn hết chỗ thịt cho thỏa mãn cơn đói thì Trịnh Anh Tuấn mới ngồi xuống một mỏm đá nhỏ nhô lên gần đó.
Công pháp “Phong Thần Pháp” Bắt đầu vận chuyển, Trịnh Anh Tuấn cảm thấy linh lực đang từ từ chảy vào cơ thể, hai canh giờ sau Trịnh Anh Tuấn chậm rãi mở mắt ra thở dài một cái, linh khí ở đây quá yếu, mặc dù công pháp hấp thu là công pháp Địa Cấp cao cấp nhưng điều kiện tiên quyết là linh khí trong thiên địa phải đủ để hấp thu, nếu như cung mà không đủ cầu thì có dùng công pháp thiên cấp để hấp thu hiệu quả mang lại cũng như nhau.
Như nghĩ ra điều gì đó Trịnh Anh Tuấn lấy túi chữ vật ra cầm trên tay một viên linh thạch Trịnh Anh Tuấn thầm nghĩ. “ nghe nói trong linh thạch cũng có linh khí”, thứ hắn không thiếu nhất bây giờ chính là linh thạch.
Ngay lập tức Trịnh Anh Tuấn liền rải ra xung quanh một ngàn viên linh thạch, như cảm thấy chưa đủ hắn lại rải thêm một ngàn viên nữa, vậy là tổng cộng Trịnh Anh Tuấn đầu tư hai ngàn viên linh thạch chỉ để đột phá từ Nhập Khí lên Kết Đan. Nếu để các thiên tài trong các gia tộc lớn thấy được cũng phải trố mắt, các phường thị mà thấy cảnh này cũng sẽ tiến lên cho hắn một bạt tai để thoát ra khỏi sự tức giận.
Đáng thương cho Trịnh Anh Tuấn hắn chỉ muốn làm mọi việc một cách cầu toàn nhất có thể. Lúc này Trịnh Anh Tuấn mới cảm thấy yên tâm ngồi xuống vận chuyển công pháp, lần này công pháp Địa Cấp cao cấp như hạn hán gặp lũ lụt, hai ngàn viên linh thạch chuyển thành từng đoàn linh lực nối đuôi nhau chảy vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn, chỉ một lúc sau Trịnh Anh Tuấn cảm thấy trong đan điền và kinh các kinh đã tràn đầy linh lực, lúc này hắn đang chuẩn bị nuốt xuống viên Phá Khí Đan thì biến cố xảy ra.
Một lượng linh lực khổng lồ còn sót lại từ hai ngàn viên linh thạch vẫn đang nối đuôi nhau tiếp tục chảy vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn, nếu không cắt đứt đoàn linh lực này thì các kinh mạch và đan điền của Trịnh Anh Tuấn có thể sẽ bị vỡ ra.
Sự cố này đột ngột xảy ra khiến Trịnh Anh Tuấn khóc không ra nước mắt, ở trái đất có một cái trào lưu là chơi ngu lấy tiếng, lần này Trịnh Anh Tuấn mặc dù chơi ngu không những không có tiếng mà còn có thể mất mạng.
Trịnh Anh Tuấn đang bối rối không biết phải làm thế nào thì từ sâu trong động phủ một quả cầu hình tròn từ từ lăn đến gần, bất ngờ là dòng linh lực khổng lồ đang chảy vào cơ thể Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức bị quả cầu này hấp thu.
Trịnh Anh Tuấn thầm hô may mắn thở phào một cái rồi nuốt xuống viên Phá Khí Đan, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tụ lại viên Kim Đan nằm trong đan điền của Trịnh Anh Tuấn, không lâu sau Trịnh Anh Tuấn cảm giác như trong cơ thể có những tiếng bùng bùng.
Chậm rãi mở mắt ra Trịnh Anh Tuấn biết rằng mình đã thành công đột phá Nhập Khí tiến vào Kết Đan Sơ Kỳ.
Thông qua lần chơi ngu này Trịnh Anh Tuấn hiểu là ăn cái gì cũng không nên ăn quá dày nếu không sẽ có ngày nghẹn chết.
Nhìn xuống vị ân nhân cứu mạng của mình, Trịnh Anh Tuấn chỉ thấy đó là một quả cầu trước đó còn đen xì thì giờ đây đã hiện lên một vài đường vân màu vàng mờ mờ.
Cầm quả cầu lên quan sát một hồi, dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không phát hiện ra điểm bất thường từ quả cầu. Trịnh Anh Tuấn tặc lưỡi một cái rồi thu nó vào trong túi trữ vật, dù sao nó cũng là ân nhân cứu mạng. Lại nghĩ từ khi đến thế giới này, mới chỉ có hơn ba tháng mà Trịnh Anh Tuấn đã suýt chết mấy lần, không biết số mình có phải số con rệp không mà tai ương suốt ngày tìm đến, nhưng đổi lại mỗi khi tai ương đến đều có quý nhân phù trợ. Tuy nhiên Trịnh Anh Tuấn cũng không ỷ lại, ai biết sao này có còn tai ương nào kéo đến nữa hay không? Cần phải nâng cao thực lực, tự lực cánh sinh mới là tốt nhất.
Quan sát qua động phủ một chút, sau khi chắc chắn không bỏ sót cái gì Trịnh Anh Tuấn mới ly khai, bây giờ hắn cần đền một kinh thành gần đây tìm mua vài vũ kỹ hệ phong.
Mất một ngày đường cuối cùng Trịnh Anh Tuấn cùng tìm đến một toà kinh thành khác, đây là một toà kinh thành cấp bốn, đang chuẩn bị bước qua cổng thành bỗng có một người xuất hiện trước mặt Trịnh Anh Tuấn, người này thế mà lại có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ, Trịnh Anh Tuấn âm thầm cảnh giác một phen, nghe được lời của đối phương Trịnh Anh Tuấn mới buông lỏng cảnh giác.
– Nộp ra 10 linh thạch mới được vào thành.
Thì ra tất cả những kinh thành cấp bốn trở lên đã không còn người phàm nữa mà đều là tu sĩ, vậy nên bọn họ phải thu phí vào cửa của những người tu sĩ muốn nhập thành.
Vui vẻ lấy ra 10 linh thạch người gác cổng có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ mới tránh ra cho Trịnh Anh Tuấn vào. Không ngờ một người gác cổng thôi đã có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ rồi thì thành chủ kinh khủng đến mức nào? Trịnh Anh Tuấn âm thầm cảm thán.
Đi dạo một hồi trong thành Trịnh Anh Tuấn mới dừng lại trước Ngô Thanh phường thị, dù sao trong người cùng có thẻ thành viên thì tội gì không đến nơi này để được chiết khấu một chút.
Bước vào bên trong ngay lập tức một lão nhân xuất hiện trước mặt Trịnh Anh Tuấn lên tiếng mời chào:
– Không biết vị khách quan muốn mua gì?
Trịnh Anh Tuấn chậm rãi quan sát xung quanh rồi trả lời:
– Ta muốn mua vũ kỹ hệ phong? Không biết nơi này có không?
– Vũ Kỹ hệ phong?
Lão nhân hỏi lại một lần nữa, không thấy Trịnh Anh Tuấn trả lời mà chỉ gật đầu một cái.
Lão già thầm nghĩ: “một tên ăn mặc rách rưới như vậy muốn mua vũ kỹ hệ phong? Liệu có đủ tiền để trả không đây?” Nghĩ bụng là vậy nhưng ông ta trả lời:
– Thời gian gần đây phường thị của chúng tôi không có công pháp hệ phong. Nếu khách quan muốn có thể lưu lại ba ngày nữa có một đấu giá hội mở ra có thể sẽ có công pháp hệ phong.
Suy nghĩ một hồi Trịnh Anh Tuấn đồng ý lưu lại, còn ba ngày thời gian Trịnh Anh Tuấn không biết làm gì đành dứt khoát ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa bước đi vừa quan sát mọi thứ một cách đầy tò mò, Trịnh Anh Tuấn âm thầm cảm thán, mọi thứ ở thế giới này quả nhiên mới lạ thú vị. Thấy một đám đông đang tụ tập Trịnh Anh Tuấn liền tiến lại quan sát. Trên người hắn mặc một bộ y phục rách rưới nên không một ai muốn đứng gần, ngay lập tức đoàn người tản ra Trịnh Anh Tuấn cứ như vậy dễ dàng tiến nhập vào trung tâm.
Chỉ thấy bên trên lầu ba đang có một người con gái hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Mặc dù nàng ở trên tầng ba nhưng đối với tu sĩ chỉ cần vận một chút linh lực vào mắt là có thể thấy như đang đứng trước mắt, Trịnh Anh Tuấn thấy nàng da dẻ căng mịn, da trắng môi hồng, đôi môi vẽ lên một nụ cười dịu dàng tràn ngập vui vẻ.
Đám đông ngay lập tức hô hào phấn khích, Trịnh Anh Tuấn mặc dù đang đứng ở trung tâm nhưng xung quanh không một ai lại gần nên cực kỳ nổi bật trong đám đông.
Sau một hồi thấy người con gái trên cao cầm ra mười quả cầu màu đỏ, đám đông đang hô hào ngay lập tức trở nên im lặng, người con gái trên cao ném mười quả cầu đỏ xuống.
Bỗng nhiên từ trên cơ thể Trịnh Anh Tuấn một luồng hấp lực không biết xuất phát từ đâu hút một quả cầu về phía hắn, Trịnh Anh Tuấn bất ngờ thấy một quả cầu bay về phía mình thì ngay lập tức thi triển thân pháp “Quét Kiếm” tránh né. Hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra sao có thể tùy tiện bắt lấy một quả cầu chứ.
Đám đông ngay lập tức nhìn Trịnh Anh Tuấn như một thằng dở người. Trịnh Anh Tuấn đang chuẩn bị ly khai tránh những ánh mắt soi mói thì một người đàn ông bất ngờ xuất hiện giống như bước ra từ trong hư vô đứng trước mặt Trịnh Anh Tuấn nói:
– Mời vị công tử này theo ta!
Trịnh Anh Tuấn thử dò xét một phen thì không phát hiện được cảnh giới người này là gì.
Biết rằng không thể tránh khỏi Trịnh Anh Tuấn đành phải đi theo người đàn ông này. Dù sao đây cũng là lễ hội tổ chức công khai, nhìn đám đông hào hứng như vậy có lẽ sẽ không có gì bất lợi.
Sau khi vào trong toà khách điếm, Trịnh Anh Tuấn thấy được chín người thanh niên khác cùng nhau bước vào, trên mặt bọn họ còn mang theo vài tia hưng phấn. Cất đi ánh mắt khó hiểu Trịnh Anh Tuấn chọn một cái ghế phía xa ngồi xuống. Dù sao hắn không có chủ ý tham gia vào sự kiện này nên không quan tâm lắm, chỉ là bị ép buộc vào đây nên đành phải theo, tìm một cơ hội nào đó rời đi là được.
Sau một hồi chờ đợi, một người đàn ông nhìn như khoảng 50 tuổi bước ra, mặc dù trên đầu ông ta đã điểm qua những sợi tóc bạc nhưng khí phách thì không hề suy giảm, thậm chí còn có một chút hiên ngang.
Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt cúi người lên tiếng:
– Bái kiến Diệp Thanh Tòng thành chủ.
Trịnh Anh Tuấn thấy mọi người đồng loạt bái kiến cũng chỉ biết cúi đầu bái kiến theo, hắn không thể tự nhiên trở thành một tên khác người.
Lúc này Diệp Thanh Tòng lên tiếng:
– Các vị không cần đa lễ. Ra đây nào con gái!
Dứt lời người con gái vừa rồi ném cầu bước ra, trước đó mọi người chỉ có thể quan sát nàng từ phía dưới nên chỉ có thể quan sát được khuôn mặt nàng, khoảnh khắc nàng bước ra khiến cho chín người thanh niên lập tức trở nên ngây người. Chỉ có Trịnh Anh Tuấn vẫn đang chưa hiểu có chuyện gì đang diễn ra, hắn chỉ nhìn người con gái rồi quan sát mọi thứ xung quanh. Trong suy nghĩ của Trịnh Anh Tuấn mọi thứ ở đây toàn là đồ cao cấp, giá trị chắc hẳn phải rất cao.
Người con gái của Diệp Thanh Tòng thế mà lại một mực quan sát Trịnh Anh Tuấn. Điều này làm cho các thanh niên ở đây âm thầm ghen ghét. Trịnh Anh Tuấn không hề biết rằng khi không lại rước lấy vài cái phiền phức.
Lúc này Diệp Thanh Tòng lại lên tiếng:
– Như các ngươi đã biết, ta tổ chức lễ hội này chính là muốn tìm ra một vị anh tài xứng đôi với con gái duy nhất của ta Diệp Thanh Trúc.
Đến lúc này Trịnh Anh Tuấn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì ra vị thành chủ này muốn tìm một người con rể, vì vậy ông ta mới mở ra cái gọi là hội kén rể, nhưng ném một quả cầu thì tầm thường quá. Thế nên ông ta thuê các luyện khí sư về tạo ra mười quả cầu đặc biệt, khi ném ra nó sẽ tự chọn mười thanh niên trẻ tuổi có tu vi hơn người để thi đấu cùng nhau, người chiến thắng sẽ trở thành con rể của ông. Nhưng Trịnh Anh Tuấn nghĩ đến một việc hắn chỉ mới có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ thì lý do gì mà quả cầu lại lựa chọn hắn?
Trịnh Anh Tuấn không hề biết rằng không phải quả cầu chọn mình mà là quả cầu bị ép buộc bay về phía mình.