Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 13
Chương 13: Tiểu Phú Ông.
Bước vào trong ba người liền ngồi xuống một chiếc bàn làm từ một loại gỗ mà Trịnh Anh Tuấn chưa bao giờ thấy qua, nhưng hẳn phải là một loại gỗ cao cấp.
Người đàn ông có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ vậy mà chỉ đứng sau lưng người phụ nữ này chứ không dám ngồi cùng, điều này làm cho Triều Dã Vĩ kinh ngạc một phen, trái lại Trịnh Anh Tuấn dường như không quá quan tâm, hắn chỉ muốn mua một tấm bản đồ rồi nhanh chóng lên đường.
Sau khi người đàn ông trung niên có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ rót trà vào ba cái chén trên bàn rồi lùi lại đứng sau người phụ nữ thì nàng mới lên tiếng:
– Xin tự giới thiệu ta tên là Ngô Tử Hân, ta là chưởng quản nơi này.
Dứt lời Ngô Tử Hân thấy rằng, Triều Dã Vĩ theo quan sát của nàng thì luôn lấy Trịnh Anh Tuấn làm chủ không nói đến, nhưng chàng thanh niên trẻ tuổi này dường như không hề quan tâm chút nào, trong mắt cậu ta nàng không thể phát hiện được chút thay đổi nào. Eyy Sự thu hút của ta không hề va vào ánh mắt của chàng, điều này khiến nàng cảm thấy hết sức bất ngờ, từ trước đến nay những đứa trẻ 11-12 tuổi gặp nàng còn bị thu hút, không ngờ một thanh niên trai tráng lại không hề bị thu hút.
Sự kinh ngạc trong mắt nàng chỉ lóe lên một cái rồi ngay lập tức bị thu lại mà không ai hay biết, trên môi nàng vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng đầy hấp dẫn.
Không quan tâm đến điều đó Trịnh Anh Tuấn liền nói:
– Ta là Trịnh Anh Tuấn, ta muốn mua một tấm bản đồ càng lớn càng tốt. Không biết phường thị của tiểu thư đây có không?
Như chợt nhớ ra điều gì đó Trịnh Anh Tuấn nói thêm:
– Đúng rồi ta muốn mua một chút đan dược nữa.
Ngô Tử Hân chậm rãi hỏi lại:
– Không biết công tử muốn mua đan dược loại nào?
Trịnh Anh Tuấn suy nghĩ vài giây rồi nói.
– Ta muốn mua một ít đan dược chữa thương và một viên Phá Khí Đan.
Nghe được điều này Triều Dã Vĩ giật mình một cái thầm nghĩ: “Cậu ta vậy mà muốn mua Phá Khí Đan? Chẳng nhẽ tu vi cậu ta thực sự chỉ có Nhập Khí Hậu Kỳ, nếu vậy thì càng đáng sợ, một người chỉ có tu vi Nhập Khí Hậu Kỳ đã vượt cấp chém giết một kẻ có tu Kết Đan Trung Kỳ thì đáng sợ đến như thế nào?”
Phá Khí đan là một loại đan dược giúp tu sĩ Nhập Khí đột phá cảnh giới tiến vào Kết Đan, lúc này các tu sĩ mới chân chính bước chân vào con đường tu luyện thành tiên.
Mặc dù có Phá Khí Đan giúp đỡ nhưng rất nhiều tu sĩ tư chất kém không thể biến linh căn thành Kim Đan.
Trịnh Anh Tuấn đã được Ivern nói trước rằng trong cơ thể hắn có đã có Kim Đan nên đột phá cảnh giới Nhập Khí tiến vào Kết Đan là điều hết sức đơn giản, nhưng Trịnh Anh Tuấn lại là một người cầu toàn nên hắn vẫn cẩn thận mua cho mình một viên Phá Khí Đan để lúc đột phá mang ra sử dụng.
Lúc mọi thứ được mang ra Trịnh Anh Tuấn chợt nhớ ra trong người hắn không có đồng nào, Yasuo là một tán tu lang thang cô độc nên trong túi trữ vật của ông cũng chẳng có tiền, các tu sĩ cảnh giới cao không cần ăn nên Yasuo cũng chả cần phải tốn tiền mua đồ ăn làm gì.
Nhưng những ngày phiêu bạt trong rừng Trịnh Anh Tuấn được nhóm người của Triều Dã Vĩ đưa cho rất nhiều thảo dược, lúc này hắn liền lấy ra túi trữ vật của Yasuo đổ hết thảo dược bên trong ra. Kỳ thực để lấy đồ đạc bên trong túi trữ vật của mình thì chỉ cần động tâm niệm một cái là dễ dàng lấy ra, nhưng Trịnh Anh Tuấn nào có biết điều này nên hắn cứ lấy túi trữ vật ra rồi dốc ngược xuống mới bắt đầu động tâm niệm.
Khoảnh khắc Trịnh Anh Tuấn mang ra túi trữ vật khiến Ngô Tử Hân cùng vị tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ kia cũng bất ngờ vài giây giống như Biểu cảm của Triều Dã Vĩ lúc chứng kiến tũi trữ vật này.
Cũng đúng thôi vì túi trữ vật cao cấp mà Trịnh Anh Tuấn mang theo người phường thị bọn họ cũng không có. Khoảnh khắc Trịnh Anh Tuấn dốc hết thảo dược bên trong ra còn khiến họ bất ngờ hơn, thảo dược đổ ra lập tức lấp kín cả căn phòng. Ngô Tử Hân phải điều động thêm ba người nữa cùng nhau kiểm kê thu thập mất một canh giờ mới hoàn tất.
Ngay sau đó Ngô Tử Hân cười dịu dàng với Trịnh Anh Tuấn và nói:
– Trịnh công tử chúng tôi đã tính toán xong, khấu trừ đi tiền bản đồ và đan dược thì còn lại tổng cộng 3000 linh thạch hạ phẩm cùng với 1 vạn bạc.
Chờ người đàn ông trung niên đưa lại số linh thạch trong một túi trữ vật bình thường cho Trịnh Anh Tuấn Ngô Tử Hân lại nói tiếp:
– Bên trong còn có một thẻ thành viên vàng, Trịnh công tử đến bất kỳ Ngô Thanh phường thị nào cũng được khấu trừ 30% tiền mua vật phẩm và khi bán lại cũng được ưu tiên.
Trịnh Anh Tuấn cầm lấy túi trữ vật cũng không kiểm tra lập tức cất đi. Lúc này Trịnh Anh Tuấn cơ bản đã trở thành một tiểu phú ông đúng nghĩa, làm gì có tu sĩ nào có tu vi Nhập Khí mà có trong mình 3 ngàn linh thạch, kể các những người có tu vi Kết Đan thì sở hữu nhiều lắm cũng chỉ vài trăm linh thạch. Họa may có những anh tài của các gia tộc lớn, các công tử của các cường giả thì may ra mới có nhiều như vậy.
Nói đến Ngô Thanh phường thị cũng là một thị có mặt gần như ở tất cả các kinh thành trong Liên Minh Tu Chân Giới, bọn họ có thể nói là một gia tộc khá lớn mạnh. Nhưng dù sao thì nơi này cũng chỉ là một kinh thành cấp ba, bọn họ có thể lấy ra 3 ngàn linh thạch đã là cực hạn của bọn họ rồi, chính vì vậy bọn họ đổi số tiền còn lại thành bạc trắng cho Trịnh Anh Tuấn.
Sau khi hai người Trịnh Anh Tuấn rời đi Ngô Tử Hân đứng nhìn theo bóng dáng bọn họ trên khóe môi còn mang theo một nụ cười dịu dàng. Lúc này người đàn ông trung niên có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ mới lên tiếng:
– Tiểu thư sao lại coi trọng một kẻ có tu vi Nhập Khí Hậu Kỳ như vậy?
Ngô Tử Hân không trả lời mà hỏi ngược lại ông ta một câu:
– Ngươi có biết cây sáo trúc cậu ta dắt bên hông có xuất xứ từ đâu không?
Người đàn ông ngơ ngác lắc đầu.
Hoá ra từ lúc Trịnh Anh Tuấn bước vào Ngô Tử Hân đã phát hiện ra cây sáo trúc bên hông của Trịnh Anh Tuấn liền cảm thấy có chút tò mò, nên muốn tiến đến nói chuyện. Nhưng Trịnh Anh Tuấn kín mồm kín miệng, cộng với việc đôi mắt tinh anh không chút tạp niệm của cậu ta nên nàng không muốn đi sâu vào vấn đề này, nhưng có hai điều nàng đã chắc chắn chính xác. Nghĩ đến đây Ngô Tử Hân nói:
– Từ cái cách cậu ấy quan sát mọi thứ thì ta có thể chắc chắn một điều. Ngươi có nhớ gần đây có một sự kiện quan trọng đã diễn ra không?
Suy nghĩ một chút người đàn ông trung niên bất ngờ lơn tiếng:
– Cổng triệu hồi mở ra?
– Đúng vậy!
– Chả nhẽ cậu ta là người được triệu hồi? Nhưng việc đó với việc tiểu thư coi trọng cậu ấy có liên quan gì chứ?
Phải biết rằng tuy cổng triệu hồi đưa người khác đến nhằm tìm ra biện pháp giải cứu lấy Liên Minh Tu Chân giới nhưng không phải ai được đưa đến cũng đều là thiên tài. Cứ 10 vạn người được đưa đến thì may ra mới có được một người nổi bật xuất chúng. 100 vạn người được đưa đến thì may ra mới có một thiên tài. Chẳng nhẽ vị tiểu thư này nhìn ra được đó chính là một thiên tài?
Ngô Tử Hân chậm rãi giải thích:
– Từ việc cậu ta quan sát mọi thứ một cách đầy tò mò thì chắc chắn là một người vừa được đưa đến, nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất.
Ngô Tử Hân chờ một chút cho người đàn ông trung niên tràn ngập tò mò gần như sắp không chịu được nữa mới nói tiếp:
– Điều quan trọng là cây sáo trúc bên người cậu ta chắc chắn là của Yasuo, có hai trường hợp. Một là Yasuo đã chết và cậu ta vô tình chiếm được truyền thừa, hai là cậu ta chính là hậu nhân của Yasuo. Nhưng mà Yasuo dưới sự truy sát của vô số người mà không hề hấn gì, chẳng lẽ ông ta dễ chết như vậy? Nếu ông ta còn sống thì đến túi trữ vật của mình ông ta cũng đưa cho hắn, thử hỏi Yasuo coi trọng chàng trai này đến mức nào?
Lúc này đây người đàn ông trung niên như bừng tỉnh đại ngộ. Một chàng trai được tu luyện công pháp Địa Cấp Cao giai ngay từ đầu thì quả nhiên tiền đồ sẽ cực kỳ rộng mở. Dưới sự chỉ dẫn tận tình một một cường giả đỉnh cấp như Yasuo thì đến chó cảnh cũng phải hóa thần khuyển, huống hồ đây lại còn là một thanh niên trẻ tuổi.
Khi đã đi xa khỏi kinh thành lúc này đã có bản đồ trong tay Trịnh Anh Tuấn quyết định tách khỏi Triều Dã Vĩ, những ngày đồng hành cùng Triều Dã Vĩ thì Trịnh Anh Tuấn sơ bộ hiểu được cách làm người của nhân vật này, có thể nói đáng để kết giao. Lúc bị Hắc Lôi Báo tấn công thì Triều Dã Vĩ đang mang trong người thương thế, hắn hoàn toàn có thể bỏ lại mọi người mà chạy trốn nhưng hắn đã không làm như vậy, hắn chấp nhận cùng mọi người chiến đấu cho dù phải mất mạng. Chỉ một điều đơn giản như vậy cũng đủ thấy cách làm người của Triều Dã Vĩ như thế nào.
Nghĩ đến đây Trịnh Anh Tuấn quay ra nói:
– Triều huynh đệ, hai ta đều có con đường riêng phải đi, ngày sau có duyên gặp lại nhất định sẽ cùng Triều huynh uống nguyên đêm.
Trịnh Anh Tuấn mặc dù chưa từng uống rượu nhưng hắn học theo những cuốn truyện đã từng đọc, những bộ phim đã từng xem mà bắt chước cách nói chuyện.
Điều này khiến Triều Dã Vĩ cảm thấy vô cùng buồn cười nhưng không dám cười lớn chỉ sảng khoái nói:
– Được gặp Trịnh huynh đệ cũng là niềm vinh hạnh của ta, sau này có cơ hội ngươi nhất định phải đến Binh Đoàn Săn Thú của ta làm khách uống không say không về.
– Được!
Trịnh Anh Tuấn chỉ nói ngắn gọn một từ rồi quay đi.
Nhìn theo bóng lưng của Trịnh Anh Tuấn đang dần đi xa Triều Dã Vĩ thầm nghĩ, được kết giao với một người tiền đồ vô lượng như vậy cũng đáng giá một phen.
Ai cũng nghĩ Trịnh Anh Tuấn sẽ có tiền đồ vô lượng nhưng lại không biết rằng nếu không có siêu cấp cơ duyên thì Trịnh Anh Tuấn cả đời dừng chân ở Kết Đan Hậu Kỳ.