Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 12
Chương 12: Lần đầu vượt cấp giết người (2)
Lúc "Thủy Cầu” chỉ còn cách Trịnh Anh Tuấn tầm hai mét thì thấy trong tay hắn xuất hiện một cây sáo trúc, miệng Trịnh Anh Tuấn khẽ động "Bão Kiếm", linh lực hệ phong trong tay truyền vào cây sáo trúc rồi vung lên.
Một luồng gió mạnh mẽ từ cây sáo trúc lao ra, ẩn bên trong cơn kình phong chính là một luồng kiếm khí, nháy mắt một cái "Thủy Cầu" bị chẻ ra làm hai rồi rơi xuống dòng nước từ từ thấm xuống mặt đất.
Vũ kỹ Trịnh Anh Tuấn đánh ra chính là vũ kỹ Địa Cấp cao cấp, linh lực trong cơ thể hắn được tu luyện bởi một công pháp cũng là Địa Cấp cao cấp, đã vậy trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn đã có Kim Đan mặc dù chỉ hắn mới chỉ có cảnh giới Nhập Khí Hậu Kỳ.
Một tu sĩ Nhập Khí Hậu Kỳ vung tay một cái đã phá tan một chưởng của tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ điều này làm sao không khiến mọi người khiếp sợ. Những người dân thường không thấy được cảnh Trịnh Anh Tuấn ra tay nhưng thấy hắn bình an vô sự cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Còn năm người thuộc Binh Đoàn Săn Thú của Triều Dã Vĩ thầm nghĩ, để vị tiền bối này ra tay thì tên khốn kiếp Noxus kia tất bại.
Tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ của Noxus thu lại ánh mắt kinh ngạc hừ một cái nói:
– Giả thần giả quỷ, để xem ta giết ngươi như thế nào.
Nói rồi hắn lao nhanh về phía Trịnh Anh Tuấn, từ trong miệng hắn lại hô lên "Sóng Thần Dâng Trào" ngay sau đó linh lực trong cơ thể hắn tuôn ra, từ dưới mặt đất một dòng nước dâng lên, như một cơn sóng thần lao tới.
Trịnh Anh Tuấn hơi nhíu mày một cái, hắn có thể cảm nhận được linh lực sung mãn trong con sóng đang lao về phía mình, không lâu sau hắn liền thi triển thân pháp "Quét Kiếm" lao lên đối đầu với con sóng,
Vũ kỹ công kích Địa cấp cao cấp "Bão Kiếm" tung ra, một cơn lốc xoáy mang theo hàng chục thanh kiếm khí va vào cơn sóng, ngay lập tức nước bắn lên tung tóe, sau một hồi va chạm thì cả cơn sóng và lốc xoáy của Trịnh Anh Tuấn đều biến mất. Trịnh Anh Tuấn lui về sau một thước, còn tên tu sĩ của Noxus mất ba thước mới ổn định thân thể
Mặc dù linh lực trong cơ thể Trịnh Anh Tuấn có thể sánh được với tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ thậm chí là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ nhưng tu vi hắn vẫn chỉ có Nhập Khí Hậu Kỳ, điều này vẫn có tạo lên sự cách biệt nhất định.
Tiếp xúc trực tiếp với một chưởng của Trịnh Anh Tuấn tên tu sĩ của Noxus mới phát hiện ra vũ kỹ mà Trịnh Anh Tuấn sử dụng chính là vũ kỹ Địa cấp, nhưng hắn vẫn chưa nhận ra vũ kỹ đó có cấp độ gì, một tu sĩ Nhập Khí mang trong người vũ kỹ Địa cấp? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vũ kỹ Địa Cấp chứ đâu phải rau ngoài chợ mà một tên vô danh tiểu tốt lại có thể tùy ý mang ra sử dụng.
Trong ánh mắt hắn hiện rõ lên một tia sát ý, người này hôm nay hắn nhất định phải giết, nắm được vũ kỹ địa cấp trong tay mặc dù không cùng loại linh lực với hắn, nhưng hắn có thể nộp lên trên lúc đó chắc chắn sẽ được ban thưởng vũ kỹ hoặc công pháp hệ thủy phẩm cấp tương ứng. Đến lúc đó chính là một bước lên mây trở thành đệ tử nội môn được trọng dụng, trở thành đệ tử nội môn rồi thì đan dược gì mà không có? Sao phải thống lĩnh một đám ô hợp ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu luyện nữa.
Nghĩ đến đây trong mắt hắn lại pha thêm một tia hưng phấn, đưa ánh mắt vừa có một tia sát ý vừa có một chút hưng phấn nhìn về phía Trịnh Anh Tuấn hắn nói
– Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng giao ra mọi thứ trên người.
Nhìn vào ánh mắt của hắn Trịnh Anh Tuấn đã hiểu được thứ mà hắn nghĩ đến. Cười khẩy một cái Trịnh Anh Tuấn nói:
– Muốn giết ta nào có dễ như vậy.
Nói đến đây cả hai đều đồng thời vận chuyển linh lực. Một bên thì những cơn gió xung quanh liền trở lên bạo động, một bên thì những người xung quanh cảm nhận rõ hơi nước đang từ từ ngưng tụ lại.
Cả hai đồng thơi hô lên:
"Bão Kiếm Cường Hóa-Bão Thép"
"Thủy Thần Phẫn Nộ"
Lần này tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ của Noxus tung ra là một vũ kỹ Hoàng cấp cao cấp. Mọi người đều thấy rõ sau lưng hắn là một thân ảnh cầm trong tay một cây đinh ba cả hai đều được ngưng tụ từ nước.
Phía Trịnh Anh Tuấn mọi người thấy một cơn lốc xoáy lao ra mang theo những thanh kiếm khí ngưng thực hơn rất nhiều so với một chiêu lúc trước, nếu không để ý kỹ còn có thể lầm tưởng những thanh kiếm này là những thanh kiếm thực sự làm từ sắt thép.
Thân ảnh cầm đinh ba lao lên va chạm mạnh mẽ với cơn lốc xoáy của Trịnh Anh Tuấn, trong khi mọi người đang tập trung quan sát khi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Trăn Trối".
Ngay sau đó mọi người đã thấy Trịnh Anh Tuấn đứng sau lưng tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ mà không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tay phải Trịnh Anh Tuấn vẫn còn cầm cây sáo trúc với tư thế hướng lên trời.
Trong lúc mọi người tập trung vào nơi hai vũ kỹ mạnh mẽ va chạm Trịnh Anh Tuấn đã sử dụng linh lực toàn thân đến cực điểm thi triển thân pháp "Quét Kiếm" lướt qua tên tu sĩ của Noxus thời điểm lướt đến trước mặt tên đó Trịnh Anh Tuấn ngay lập tức thi triển vũ kỹ mạnh nhất lúc này của hắn "Trăn Trối". Không ai nhìn rõ chuyện gì xảy ra chỉ có người trong cuộc mới biết, Trịnh Anh Tuấn tung ra ba đường kiếm khí chém vào ngực của tên tu sĩ Noxus trước ánh mắt khiếp sợ của hắn, rồi ngay sau đó mượn đà trước đó lướt ra sau lưng hắn.
Trịnh Anh Tuấn thu lại cây sáo trúc cũng là thời điểm tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ ngã xuống, từ miệng hắn điên cuồng phun ra một ngụm máu lớn, cùng lúc đó thân ảnh cầm đinh ba ngưng tụ từ nước mất đi linh lực chống đỡ cũng tan vỡ ra, tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ bị linh lực phản phệ phun ra một lượng lớn huyết dịch nữa rồi hôn mê.
Trịnh Anh Tuấn cảm thấy toàn thân thoát lực, linh lực trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, đồng thời thi triển ba vũ kỹ Địa Cấp Cao Giai cùng một lúc thì Kết Đan Hậu Kỳ cũng khó mà chịu nổi chứ chưa nói đến một tên Nhập Khí như Trịnh Anh Tuấn.
Trịnh Anh Tuấn thầm nhủ sau này cầm tìm một vài vũ kỹ Hoàng Cấp và Huyền Cấp để sử dụng tránh việc tiêu hao linh lực quá kinh người của vũ kỹ Địa Cấp.
Những tên tu sĩ Nhập Khí của Noxus nhanh chóng chạy đến đỡ tên Kết Đan Trung Kỳ dậy định chuồn khỏi nơi này nhưng ngay lập tức bị nhóm người Triều Dã Vĩ chặn đứng ý định. Bọn chúng quay ra nhìn tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ một cái như muốn hỏi xem phải làm gì thì phát hiện hắn ta đã tắt thở.
Phát hiện tên đó đã chết Trịnh Anh Tuấn cũng cảm thấy hết sức bình thường, tên này chắc chắn đã làm không biết bao nhiêu việc ác rồi. Con đường tu luyện giết người là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi. Điều này Trịnh Anh Tuấn đã minh bạch nên cũng không quá lưu tâm đến cái chết của hắn ta.
Một khắc sau nhóm người Triều Dã Vị đã xử lý mấy tên còn lại, bọn họ đã giết một tu sĩ Kết Đan của Noxus thì cần phải diệt trừ hậu hoạn, nếu không sẽ liên tiếp kéo đến nhiều việc rắc rối. Không cần quân đội Noxus đến khơi mào chiến tranh thì tông môn của bọn chúng phát hiện ra cũng sẽ vì lấy lại mặt mũi mà tìm mọi cách tra ra thủ phạm và xử trí.
Làm xong mọi thứ bọn họ mới quyết định trở về doanh trại nơi Binh Đoàn Săn Thú đóng quân, những người dân làng đứng nhìn theo thân ảnh của Trịnh Anh Tuấn trong mắt tràn ngập sự cảm kích, có lẽ suốt đời bọn họ cũng không thể nào quên hình ảnh một người thanh niên anh tuấn trong tay cầm sáo trúc đánh bại kẻ thù.
Triều Dã Vĩ có ý mời Trịnh Anh Tuấn ghé qua Binh Đoàn Săn Thú thì ngay lập tức bị từ chối, lúc này Trịnh Anh Tuấn muốn có một tấm bản đồ toàn bộ khu vực Ionia thì Triều Dã Vĩ bảo bọn họ không có bản đồ rộng lớn như vậy, nhưng không để Trịnh Anh Tuấn thất vọng lâu Triều Dã Vĩ cho Trịnh Anh Tuấn một tin tức có giá trị.
– Ở kinh thành hẳn là có nơi bán ngọc giản bản đồ khu vực Ionia.
– Vậy chúng ta chia tay tại đây, sau này có duyên gặp lại.
Nghe được tin tức có giá trị Trịnh Anh Tuấn liền ngỏ ý ly khai thì Triều Dã Vĩ liền hỏi một câu khiến Trịnh Anh Tuấn có chút ngượng ngùng:
– Vậy cậu đã biết đường đến kinh thành chưa?
Đùa chắc? Trịnh Anh Tuấn vừa mới đến thế giới này được khoảng chừng ba tháng, đã vậy hắn còn ở lại trong rừng hai tháng rưỡi, lấy gì mà biết đường đến kinh thành? Chẳng phải bây giờ cái hắn cần nhất là bản đồ hay sao.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn Triều Dã Vĩ biết là người này không biết đường đến kinh thành, Triều Dã Vĩ chỉ tiện mồm hỏi một câu thôi không ngờ Trịnh Anh Tuấn quả thật không biết đường, Triều Dã Vĩ thầm nghĩ tại sao một người có tu vi kinh người như thế lại không biết đường. Không ngờ người này đến đường lên kinh thành cũng không biết.
Nghĩ đến đây hắn liền quay sang nói với bốn người thuộc hạ.
– Các người về trước ta cùng với cậu ấy lên kinh thành một chuyến.
Dứt bọn họ chia thành hai nhóm lên kinh thành, nhóm còn lại thì quay về Binh Đoàn Săn Thú.
Sau khi thuê hai con ngựa để tiết kiệm thời gian di chuyển Triều Dã Vĩ lại bất ngờ phát hiện ra một điều thú vị khác nữa, người thanh niên này thế mà lại không biết cưỡi ngựa.
Lần đầu tiên Trịnh Anh Tuấn cưỡi một con ngựa nên có chút không thể khống chế, dù sao thì hắn cũng là một tu sĩ nên rất nhanh làm quen với việc cưỡi ngựa, lúc này Trịnh Anh Tuấn mới phát hiện ra cưỡi ngựa cũng là một điều rất thú vị.
Mất ba ngày đường cuối cùng kinh thành rộng lớn cũng đã xuất hiện trong tầm mắt Trịnh Anh Tuấn, nhìn thấy toà thành rộng lớn trước mặt Trịnh Anh Tuấn âm thầm kinh ngạc một phen, hắn thầm nghĩ để xây được những tòa thành rộng lớn như vậy cần bao nhiêu khí lực mới đủ? So với những thứ mà Trịnh Anh Tuấn từng xem trên tivi thì chính là lấy biệt thự mà so với nhà tranh.
Tiến vào trong thành những toà nhà phong cách cổ xưa đập trải dài khắp khu phố, dòng người tấp nập có cả tu sĩ lẫn người thường càng làm Trịnh Anh Tuấn có thêm một phen kinh ngạc. Theo Triều Dã Vĩ giới thiệu thì đây mới chỉ là một toà thành cấp ba, mới cấp ba thôi mà đã như vậy rồi thì cấp bốn, năm, sáu sẽ còn kinh ngạc đến mức nào?
Hai người tiến vào một phường thị, ngay lập tức có một người đàn ông trung niên có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ tiến lại gần cười nói với Triều Dã Vĩ:
– Vị quan khách muốn mua gì vậy? Nơi này chính là một trong những phường thị lớn nhất trong thành. Quan khách muốn mua gì chúng tôi cũng có.
Ông ta trực tiếp bỏ qua Trịnh Anh Tuấn mà nói với Triều Dã Vĩ, điều này không thể trách ông ta được, ai nhìn vào cũng thấy được Trịnh Anh Tuấn mới có tu vi Nhập Khí Hậu Kỳ, đã vậy còn mặc một bộ quần áo hết sức rách rưới, nếu không phải Trịnh Anh Tuấn sánh vai Triều Dã Vĩ bước vào thì người ta đã tưởng là ăn mày mà đuổi ra khỏi nơi này rồi.
Trịnh Anh Tuấn cũng không thèm để ý những điều này trực tiếp mở miệng nói:
– Ta muốn mua một cái bản đồ lớn, càng lớn càng tốt.
– Điều này…..!
Người đàn ông trung niên nhìn vào lúng túng nhìn Triều Dã Vĩ một cái, ông cho rằng đây chỉ là một tùy tùng của Triều Dã Vĩ nên muốn trưng cầu ý kiến hắn ta.
Triều Dã Vĩ chưa kịp nói gì thì một người phụ nữ trẻ trung da dẻ hồng hào, cặp mắt trong sáng, mái tóc đen tuyền bồng bềnh đôi môi điểm nhẹ một chút son hồng nhìn vào ngay tập tức muốn hôn lên một cái, nàng khoác lên mình một cái áo choàng lụa màu đỏ khiến cho phong thái càng thêm cao sang, từ trên lầu bước xuống bộ ngực tròn trịa theo từng bước chân của nàng mà đong đưa khiến cho những nam nhân tu sĩ máu huyết trở lên dồn dập, tim đập nhanh lên vài nhịp, còn những nữ tu sĩ nhìn vào chỉ biết ghen tị. Một tên có thể nói là mọt sách như Trịnh Anh Tuấn cũng phải thầm nghĩ: “mỹ nhân ở thế giới này quả nhiên không hề tầm thường, chỉ có thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thùng…..à nhầm nghiêng thành” thấy nàng bước tới người đàn ông trung niên lùi lại một cái, lúc này nàng ta mới lên tiếng:
– Không biết hai vị công tử đây có thể vào trong uống một chén trà nhạt được không?
Âm thanh trong trẻo lọt vào tai tất cả mọi người khiến cho ai ai cũng thầm ghen tị với hai người Trịnh Anh Tuấn và Triều Dã Vĩ.
Triều Dã Vĩ quay sang nhìn Trịnh Anh Tuấn chỉ thấy hắn gật đầu một rồi hai người bước vào căn phòng phía sau. Trịnh Anh Tuấn cho rằng những người này giữa thanh thiên bạch nhật mời bọn họ vào trong hẳn là không dám có ý đồ gì quá đáng nên đồng ý bước vào.