Huyền Thoại Liên Minh Tu Chân Giới - Chương 11
Chương 11: Lần đầu vượt cấp giết người (1)
Từ trong kinh ngạc tỉnh lại nhóm người Triều Dã Vĩ phải nhìn Trịnh Anh Tuấn với một ánh mắt hoàn toàn khác, hẳn là người này còn có bí mật ẩn dấu không muốn người khác biết, một con Hắc Lôi Báo tam giai chưa đánh đã bị dọa cho cong đuôi chạy mất, phải có thực lực như thế nào mới có thể làm được điều này chứ?
Có lẽ trước đó cái bộ dạng cao nhân đắc đạo không phải là giả vờ mà quả thực người ta chính là cao nhân. Nghĩ đến điều này bọn họ ngay lập tức trở lên cung kính hơn hẳn lúc trước. Tất cả điều này Trịnh Anh Tuấn điều có thể nhìn ra, hắn đã hiểu được phần nào về cái thế giới này, hắn hiểu được trong lòng họ nghĩ gì, Trịnh Anh Tuấn lúc này cũng chỉ cười rồi bỏ qua, cũng không giải thích thêm bất kỳ điều gì. Bây giờ có giải thích bọn họ cũng cho là mình giấu diếm, vậy nên chẳng cần phải giải thích làm gì cho tốn công vô ích.
Ngay lập tức bọn họ lại tiếp tục lên đường, lúc này bọn họ không dám một mình thu hết thảo dược nữa mà chỉ lấy ba phần để lại cho Trịnh Anh Tuấn bảy phần. Đây là Trịnh Anh Tuấn phải nói nhiều lần họ mới dám lấy ba phần, nhóm người Triều Dã Vĩ chính là muốn đưa tất cả cho Trịnh Anh Tuấn nhưng hắn một mực cự tuyệt, nếu Trịnh Anh Tuấn mạnh mẽ bắt ép bọn họ giao ra gốc thảo dược năm mươi năm bọn họ tìm được trước đó thì cũng chỉ đành chấp nhận giao ra, ai bảo màn thể hiện của Trịnh Anh Tuấn trước đó quá kinh khủng.
Nhận bảy phần dược liệu mà Triều Dã Vĩ đưa cho mình Trịnh Anh Tuấn lấy ra túi trữ vật của Yasuo cho mình lúc trước cất tất cả dược liệu vào. Điều này làm cho nhóm người Triều Dã Vĩ càng chắc chắn suy nghĩ của mình, túi trữ vật của Yasuo cho Trịnh Anh Tuấn chính là một loại túi trữ vật cao cấp, khoảng trống bên trong là cực kỳ rộng rãi, bởi vì không muốn tùy tiện sử dụng đồ của Yasuo trong đó nên Trịnh Anh Tuấn chưa dò xét kỹ càng độ rộng của túi trữ vật này, nhưng chỉ lướt qua thôi Trịnh Anh Tuấn cũng đã thấy bên trong rộng như thế nào.
Thấy được ánh mắt của nhóm người Triều Dã Vĩ Trịnh Anh Tuấn tự nhủ bản thân sau này nên hạn chế lấy ra vật này tránh bị người ta thèm muốn mà tìm mọi cách cướp đoạt. Thế giới này chính là như vậy, muốn giữ được bảo bối thì phải có thực lực. Trịnh Anh Tuấn không muốn đồ vật của Yasuo rơi vào tay người khác.
Qua tất cả biểu hiện của mọi người Trịnh Anh Tuấn lúc này mới hiểu rõ cái cảm giác có tiếng mà không có miếng là như thế nào.
Nếu sự hiểu lầm này cứ tiếp tục diễn ra thì mỗi lần gặp yêu thú mạnh mẽ là họ chắc chắn sẽ để hắn ra tay trước, bọn họ nào có dám múa rìu qua mắt thợ cơ chứ, một lần làm trò trong mắt bậc tiền bối đã là quá đủ đối với họ rồi. Chính vì vậy Trịnh Anh Tuấn phải nhanh chóng thoát ra khỏi khu rừng rồi ly khai khỏi bọn họ, tránh việc hiểu lầm như vậy mang lại rắc rối cho tất cả mọi người.
Sau một ngày vừa tìm đường vừa thu thập thảo dược, trong túi trữ vật của Trịnh Anh Tuấn lúc này đã tràn đầy các loại thảo dược mà hắn cũng không rõ có tác dụng gì. Trịnh Anh Tuấn thầm nghĩ sau này cần tìm hiểu một chút để tránh quá bỡ ngỡ. Lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời chuẩn bị lui xuống nhường chỗ cho bóng tối thì một người trong Binh Đoàn Săn thú kêu lên mừng rỡ:
– Con đường đó chúng ta đã từng đi qua, cứ đi theo con đường đó là ra khỏi đây.
Triều Dã Vĩ ngay lập tức lên tiếng sắp xếp:
– Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai là có thể trở về rồi.
Sau đó hắn lại quay sang Trịnh Anh Tuấn nói tiếp:
– Cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ đảm nhận việc gác đêm.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc Trịnh Anh Tuấn cũng hiểu được một chút con người của Triều Dã Vĩ này, hắn là một người khá sòng phẳng có thể tạm tin tưởng được. Trịnh Anh Tuấn hiểu rõ một điều là không thể đặt trọn vẹn niềm tin vào bất kỳ ai.
Lấy ví dụ từ chính hắn, thời điểm bố mẹ hắn tai nạn mất đi, họ hàng chỉ nhắm vào gia sản để lại mà không thèm quan tâm đến hắn, thời điểm đó hắn chưa đủ tuổi thừa kế gia sản nên bị họ hàng lấy hết rồi coi hắn như một đứa osin. Đến người thân còn đối xử với nhau như vậy thì lòng dạ người ngoài còn khó đoán đến mức nào?
Cũng chính ví dụ từ Yasuo bạn bè của hắn không tìm hiểu rõ nguyên nhân đã một mực cho rằng Yasuo chính là người giết trưởng lão, tên sư đệ Vương Hạch Sách của Yasuo cũng chính là tên tiểu nhân lòng dạ bất lương. Vương Hạch Sách nhân cơ hội đó lập tức nói cho cả thế giới biết rằng Yasuo đã giết trưởng lão cướp đi công pháp địa cấp cao cấp "Phong Thần Pháp" đẩy Yasuo vào cảnh bị cả thế giới truy đuổi. Công pháp đó chính tay trưởng lão đưa cho Yasuo để hắn tu luyện, ông biết rằng chỉ có Yasuo mới có thể tu luyện công pháp này đến mức cao nhất.
Rút kinh nghiệm từ những điều này Trịnh Anh Tuấn mặc dù nghỉ ngơi nhưng vẫn giữ một chút cảnh giác. Trên người hắn lúc này đang tràn ngập bảo vật mà nhóm người của Binh Đoàn Săn Thú hiểu rõ.
Hắn có tự tin với vũ kỹ thân pháp của mình thì có thể dễ dàng chạy thoát nhưng việc ra khỏi khu rừng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Trịnh Anh Tuấn còn phải dựa vào những gì Yasuo lưu lại trong ngọc giản mà thực hiện nguyện vọng của ông ta.
Sáng sớm ngày hôm sau trong khi mọi người còn đang nghỉ ngơi lấy sức thì từ xa vọng lại vài tiếng hét thê thảm, trong đó có cả tiếng hét của phụ nữ.
Trịnh Anh Tuấn và nhóm người của Triều Dã Vĩ ngay lập tức dập lửa rồi tiến đến xem xét. Đập vào mắt bọn họ là cảnh một nhóm tu sĩ hết sức bặm trợn đang đánh đập những người hoàn toàn bình thường, bọn chúng đang đánh đập đều là những người trần mắt thịt, dưới roi vọt của tu sĩ thì làm sao người phàm có thể chịu nổi?
Mặc dù không dùng linh lực nhưng sức mạnh nhục thể của tu sĩ cũng vượt qua người phàm rất nhiều. Những người bị bọn chúng đánh dập đều là người dân gần đây vào rừng buổi sáng để tìm kiếm thức ăn cũng như thảo dược.
– Lũ tu sĩ khốn kiếp Noxus.
Từ trong miệng của Triều Dã Vĩ Trịnh Anh Tuấn đã biết được nhóm tu sĩ kia thuộc Noxus, theo cốt truyện mà Trịnh Anh Tuấn biết thì Noxus và Ionia thường xuyên xảy ra những cuộc chiến tranh đẫm máu, mặc dù đây là thế giới tu chân nhưng có vẻ điều này không thay đổi.
Liên Minh Tu Chân Giới đã ra luật tu sĩ cấm tàn sát thường dân nhưng tu sĩ Noxus vẫn đánh đập người dân của Ionia, bọn chúng không hề làm trái luật, bọn chúng không hề dùng linh lực chỉ dùng lực lượng cơ thể, và cũng không hề giết người.
Là một người thuộc Ionia Triều Dã Vĩ không nhịn được đã ngay lập tức hét lớn.
– Lũ Noxus khốn kiếp kia dừng tay lại, là một tu sĩ tại sao các ngươi lại đánh đập dân thường?
Những tu sĩ của Noxus cười lên một cách đầy khả ố.
– Hahaha, thì sao nào? Ta cũng chưa giết chết đứa nào, chưa hề vi phạm luật cấm, ngươi làm gì được ta? Ta chỉ muốn kiếm một cô vợ về làm ấm chiếc giường lạnh lẽo mà bọn chúng lại không biết điều.
Thì ra là sáng sớm ngày hôm nay một nhóm thanh niên cùng nhau vào rừng săn bắt một vài loại thú rừng đồng thời kiếm một chút thảo dược, một người vợ trong số những thanh niên này ra đón chồng thì gặp phải nhóm tu sĩ của Noxus đi qua. Tên cầm đầu có tu vi Kết Đan Trung Kỳ đó thấy người phụ nữ này thì ngay lập tức sai người định bắt về để làm thiếp.
Đúng lúc này thì những người thanh niên đó quay về bắt gặp, bọn họ liền tiến đến ngăn cản, vậy nên mới có tràng cảnh đánh đập mà Trịnh Anh Tuấn cùng Triều Dã Vĩ chứng kiến được.
Triều Dã Vĩ đã sống ở Ionia từ lâu nên sớm không vừa mắt với những kẻ thuộc Noxus này, chính vì vậy liền tiến ra ngăn cản.
"Hỏa Hổ Chưởng"
Chỉ thấy Triều Dã Vĩ chẳng nói chẳng rằng đã thi triển ra vũ kỹ Hoàng Cấp trung cấp đánh về phía tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ của Noxus, từ trong tay Triều Dã Vĩ một ngọn lửa bùng lên thấy rõ được hình dạng một con hổ.
Thế công mãnh liệt là vậy nhưng tên tu sĩ thuộc Noxus chỉ cười khẩy một cái rồi đưa tay lên miệng khẽ nhẩm,
"Thủy Cầu"
Những giọt sương sớm còn đọng lại trên mặt đất nhanh chóng tụ lại thành một quả cầu nước lớn có đường kính chừng một gang tay, nhìn qua thì thấy vũ kỹ hắn thi triển có vẻ kém hơn "Hỏa Hổ Chưởng" của Triều Dã Vĩ nhưng đó là trong mắt người thường. Trong mắt những tu sĩ thì ai cũng có thể cảm nhận được linh lực có trong quả bóng nước mạnh mẽ đến như thế nào.
Nhìn qua một cái cũng có thể dễ dàng nhận ra vũ kỹ mà tu sĩ thuộc Noxus thi triển chính là vũ kỹ Hoàng Cấp Cao Cấp. Trong trường hợp hai người có cùng tu vi, sức chiến đấu đều ngang nhau thì vũ kỹ chính là một trong những yếu tố quan trọng để phân định thắng bại.
Như vậy hẳn có thể thấy cả hai người đang chiến đấu đều có tu vi Kết Đan Trung Kỳ nhưng lợi thế chắc chắn thuộc về người Noxus, huống hồ trong vòng nửa tháng nhóm người của Triều Dã Vĩ đã hai lần bị thương còn chưa khôi phục, đó cũng là lý do tại sao Triều Dã Vĩ không thi triển vũ kỹ kết hợp mà lại đơn thương độc mã đánh lên.
"Thủy Cầu" va vào "Hỏa Hổ Chưởng" của Triều Dã Vĩ, ngay lập tức hắn thấy cánh tay của mình đau nhói, ngọn lửa vừa rồi còn cháy hừng hực mạnh mẽ thì giờ đây đã tắt ngúm, cơ thể Triều Dã Vĩ bắn mạnh về sau, bốn người còn lại tiến lên có ý đỡ lấy nhưng cũng ngay lập tức ngã nhào ra.
Trong lúc hai người bọn họ đang chiến đấu khiến tất cả tu sĩ chằm chằm quan sát thì có một người lại không hề quan tâm, hắn chỉ chậm rãi tiến về phía những người dân thường kia, trong mắt bọn họ tràn ngập sự sợ hãi. Mặc dù những người dân thường đều biết về những tu sĩ, trong lòng của bọn họ tu sĩ biết tu luyện giống như là những vị tiên nhân vậy, tay không có thể tạo ra lửa, nước, sét,… Những điều này trong suy nghĩ của bọn họ đều là những điều kinh khủng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy "tiên nhân" đánh nhau nên tràn ngập sự khiếp sợ.
Thấy Trịnh Anh Tuấn tiền lại gần sự sợ hãi của bọn họ lại càng lên cao, bọn họ tưởng Trịnh Anh Tuấn cũng muốn làm hại bọn họ như những người kia.
Trịnh Anh Tuấn hiểu được điều này liền nở một nụ cười ấm áp trấn an tinh thần bọn họ rồi nói:
– Đừng sợ ta chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi.
Trịnh Anh Tuấn từng là một người trần mắt thịt, cuộc sống của hắn cũng từng rất khó khăn, hắn hiểu được việc bị khinh dễ mà không thể phản kháng có cảm giác như thế nào. Trịnh Anh Tuấn cảm thấy rất đồng cảm với bọn họ.
Thấy được ánh mắt chân thật của Trịnh Anh Tuấn lúc này những người dân thường mới yên tâm tránh sang một bên, để mở ra một lối nhỏ dẫn đến chàng thanh niên có người vợ ra đón đang ôm cánh tay đã bị gãy lủng lẳng, trước ngực bị lõm vào hiện rõ hình thù một nắm đấm.
Trịnh Anh Tuấn tiến lại gần thì người phụ nữ liền nhìn lên thấy một thanh niên trẻ tuổi da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt đầy sự anh tuấn, người phụ nữ này ngay lập tức quỳ xuống hướng về phía Trịnh Anh Tuấn mà dập đầu khóc lóc cầu khẩn:
– Mong tiên nhân cứu giúp phu quân tiểu nữ, tiểu nữ đời đời nhớ ơn tiên nhân.
Trịnh Anh Tuấn cười nhẹ một cái rồi nâng người phụ nữ này lên. Ngay sau đó hắn bước đến bên cạnh người thanh niên truyền vào cơ thể anh ta một chút linh lực.
Người thanh niên thấy cơ thể mình như được truyền vào một dòng nước ấm áp khiến cho cơn đau lập tức thuyên giảm. Ngay sau đó từ trong túi trữ vật hắn lấy ra vài gốc thảo dược nhét vào miệng người thanh niên.
Mặc dù không nhận biết được các loại thảo dược nhưng vài ngày tiếp xúc với Triều Dã Vĩ thì Trịnh Anh Tuấn cũng thấy họ sử dụng những gốc thảo dược này để chữa thương, nên không suy nghĩ nhiều Trịnh Anh Tuấn liền cho anh ta ăn những loại thảo dược đó. Trịnh Anh Tuấn không biết rằng trong số thảo dược hắn cho người thanh niên ăn còn có một gốc lên đến sáu mươi năm quý giá.
Tất cả tu sĩ thấy Trịnh Anh Tuấn mang ra một gốc thảo dược sáu mươi năm cho một người phàm ăn thì liền trố mắt, bọn họ thầm nghĩ một tên Nhập Khí Hậu Kỳ phải hào phóng đến như thế nào mà cho một tên phàm nhân ăn một gốc thảo dược sáu mươi năm?
Đám người Triều Dã Vĩ thầm nghĩ vị "tiền bối" này thế mà lại không để một gốc thảo dược sáu mươi năm vào mắt. Chỉ có Trịnh Anh Tuấn là ngu ngơ không biết việc mình vừa làm lại tạo ra sự chấn động như vậy.
Tên tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ của Noxus tiến lên một bước cười một cách hết thức thô bỉ nói:
– Để lại mọi thứ trên người ngươi ta sẽ tha cho một con đường sống!
Trịnh Anh Tuấn đã sớm không vừa mắt với những tên này, bắt nạt người chân yếu tay mềm không có sức kháng cự mà coi như là vẻ vang lắm. Trịnh Anh Tuấn chỉ hừ lạnh một tiếng nói:
– Sáng sớm chó nhà ai sủa bậy mau ra dắt về đi.
Chỉ thấy tên tu sĩ Noxus mặt đen lại, sắc mặt cực kỳ xấu. Điều này chẳng phải nói hắn là chó đang sủa hay sao.
– Rượu mời không uống lại thích uống rượu độc, vậy thì để ta tiễn ngươi một đoạn, ngươi chết rồi thì bảo vật của ngươi còn có chân mà chạy khỏi tay ta sao?
Dứt lời hắn lao nhanh về phía Trịnh Anh Tuấn trong tay đã hình thành một quả bóng nước, khi khoảng cách hai người chỉ còn khoảng mười trượng thì hắn vung tay lên, "Thủy Cầu" dùng tốc độ xé gió bắn về phía Trịnh Anh Tuấn. Mọi người thấy Trịnh Anh Tuấn không hề động đậy thì mồ hôi lạnh túa ra, chẳng nhẽ hắn sợ quá nên chân run không thể né tránh?