Hùng Lai - Phần 9
Rồi nắm tóc tôi lôi ra cửa đồng thời mời Vân đi theo ,thú thật lúc đó tôi chỉ ước có một cái lổ để chui xuống tránh biết bao cặp mắt đang xoi mói.
Họ tống tôi vào trại cai nghiện mười ngày trước khi chuyển sang tạmgiam chờ làm cáo trạng truy tố.
Mấy ngày đầu tôi vật vã như có hàng ngàn con kiến bò trong xương,nhức lưng kinh khủng,hết nóng rồi lạnh,ói mữa tùm lum khoảng 3,4 ngày thì dịu dần người sụt đi mất mấy ký nhìn hốc hác rỏ,tôi bắt đầu ăn thấy ngon miệng thì được chuyển qua trại tạm giam.
Tay xách bịch đồ bước vòng phòng tạm giam,ngước mắt nhìn bao quát, căn phòng dài khoảng 7,8 m bề ngang 4m mà nhốt hơn 20 người,xộc lên một mùi ẩm thấp và ngai ngái khai.
Một người đàn ông ngồi trên chiếc chiếu có người bóp tay bóp chân ngoắc tôi lại:
– Mày bị tội gì!
– Cướp giật ,tôi nói
– Mày rớt(bị bắt) mấy lần rồi
– Con so( lần đầu tiên)
– Mày coi bộ cũng ngon đó,biết luật rồi chứ?
Ở ngoài tôi cũng nghe nhiều về cái luật chào phòng nên gật đầu tự giác bước đến cúi phòng quì gối hai tay bỏ ra đằng sau đít.
Một thằng xâm con đại bàng trước ngực đi tới
-Hự !Hự !Hự tôi gục xuống hắn đá vào ngực tôi ba cái làm tôi thở không được miệng mở ra đớp đớp không khí ,gần 10’ sau tôi mới thở lại bình thường,rồi hắn chỉ góc sát cầu tiêu nói chổ của mày,cchỉ người đàn ông nói tên Bình trưởng phòng,vổ vào ngực nói tao tên minh phó phòng,rồi chỉ một đám lố nhố tụi nó là trật tự trong phòng này.
Tối đó nằm sát cầu tiêu ngực đau nhức tôi bật khóc không ngờ mình lại có ngày thê thảm như vậy,tôi nhớ Vân quá,không biết giờ này nàng có nhớ đến tôi không,đến gần sáng vừa chợp mắt thì:
– Bốp! Thằng Minh đá tôi một cái thật đau ,rồi nói:
– Ở tù mà ngũ nướng hả mậy,không nghe kẻng hả!
Tôi uể oải ngồi dậy xếp hàng tập thể dục,rồi đi dánh răng mỗi người chỉ được múc nữa ca nước ,còn bao nhiêu để cho trưởng,phó phòng và tụi trật tự phòng.
Đánh răng xong chẳng biết làm gì đang ngồi suy nhgĩ vẫn vơ thì thằng Minh và mấy thằng trật tự đi tới,nói
– Đ mẹ ở tù mà bầy đặt suy nghĩ,rồi đánh tôi tới tấp để dằn mặt.
Lết tấm thân tơi tả về chổ mình tôi nằm càng nghĩ càng tức,từ bé đến lớn tôi chưa bị đánhbao giờ, cả ba mẹ tôi chưa đánh tôi lấy một cái,mấy cái thằng cóc ghẻ làm cái con cặc gì mà đánh mình,điệu này chắc ngày nào nó cũng đánh,phải chơi nó lại cho nó biết thằng này đâu dể bị ăn hiếp.
Tôi vào cầu tiêu lấy bàn chải dánh răng mài cái cán cho nhọn rồi dấu trong người
Sáng hôm sau tụi nó lừ lừ đi lại chổ tôi,tôi đứng lên tựa lưng vào tường,thằng Minh nói:
– Hôm nay mày ngon quá ta,rồi bay lai đánh tôi tới tấp mấy thằng kia cũng hùa lại đấm đá.
Tôi nắm chặc cái bàn chải trong tay nhào tới đâm thằng Minh lia lịa,nó ôm bụng mặt sửng sốt máu chảy đầy người nó rồi té xấp,mấy thằng trật tự dạt ra đứng chết trân một chút rồi nhào nhào lại phía tôi,tôi vung cái bàn chải loạn xạ miệng chửi Đu má thằng nào vô tao đâm chết mẹ,không thằng nào dám nhảy vào chỉ nhấp nha nhấp nhổm xung quanh tôi,tiến dần ra cửa tôi dá chân vào cửa rầm rầm miệng la lớn:
– Cán bộ! Cán bộ
Tiếng chân rầp rập chạy đến,rồi tiếng chìa khóa lách cách,rồi tiếng kêu bỏ tay lên đầu,tôi quãng cái bàn chải,hay tay bỏ ra sau ót,một trận mưa ba trắc làm tôi tối tăm mặt mày rồi ngất đi không biết gì.
Tỉnh dậy xung quanh tối đen như mực,mình mẩy ê ẩm,đầu nhức như búa bo,nằm một chút cho quen với bóng tốiå,tôi biết là mình đang ở trong phòng biệt giam,căn phòng nhỏ bé đứng thì đụng đầu,mà nằm thì không tài nào duổi chân ra đươc,cứ nữa nằm nữa ngồi, một cái cửa sổ nhỏ trên cửa chính đến giờ ăn thì hé mở cái thau nhựa đựng đồ ăn được đẩy vào rồi đóng lại ngay,đi tiêu đi tiểu thi di vào cái thùng có nắp ở góc phòng,ở trong đó tôi không biết khái niệm về không gian và thời gian chỉ biết đến giờ thì ăn rồi lại nằm nghĩ vẫn vơ,chán rồi ngủ,tôi nhớ Vân ,nhớ ba mẹ,…..nhớ dủ thứ,thú tiêu khiển của tôi lúc đó là xục cặc chú biết làm gì bây giờ.
Rồi tôi cũng được thả ra,hỏi cán bộ thì tôi bị nhốt 1 tuần,tôi hỏi :
-Thằng Minh có sao không
– Không sao nó chỉ bị thương ở bụng thôi,mà mày chơi bạo vậy đâm nó đến 7,8 nhác.
– Nó ép em quá cán bộ
– Ông già mày gửi mày cho tao rồi đó,tao gữi mày vô phòng này là hiền nhất đó,có chuyện gì thì nhắn cho gặp cán bộ Hiếu nghe chưa,đừng có quậy nữa nha mậy.
Đến phòng ổng kêu thằng trưởng phòng ra ngoài nhắn:
– Nó là em tao ,mày coi chừng giùm tao có chuyện gì tụi bay biết tao.
Bước vào trưởng phòng cặp cổ tôi đi về chổ nó ngồi
– Tao tên Dũng(Dũng rừng ), chỉ thằng đầu chùa nó là bé Ba phó phòng,máy thằng lâu la kia khỏi nói mày biết rồi chứ gì,mày dám chơi thằng Minh khùng là mày ngon lắm đó. À! Mày tên gì
– Em tên Hùng,mà chổ em ở đâu
-Mày chung mâm với tao( tức là được ăn,ngũ chung với anh Dũng nhất là được quyền thích đánh ai thì đánh)
Trong tù chia làm ba mâm(tức là ba giai câp)
– Mâm nhất gồm đại bàng ,đại bác tức là trưởng phòng phó phòng
– Mâm hai là trật tự phòng
– Mâm ba là những người còn lại.
Trong tù có một luật là ai có đồ ăn ngon, thuốc la,mì gói…….. là phải nộp vào quỹ chung phân nữa gọi là giúp đỡ tụi mồ côi(tù không ai thăm nuôi)mà có ai được đụng vào miếng nào toàn là đại bàng đại bác ăn không, thành ra thằng nào làm đại bàng thắng nấy mập ú.
Tối hôm đo ùtôi đang nằm cho mấy thằng mồ côi đấm bóp,thì anh D4ng hỏi mầy đâm gô hông tao kêu tụi nó phục vụ mày.
Đang buồn buồn và cũng muốn thử coi cảm giác đó như thế nào, tôi gật đầu cũng được,ngoắc thằng pede lại búng cho nó điếu thuốc anh Dũng nói làm việc mày.
– Ai đi trước anh
– Ưu tiên lính mới mày,anh Dũng nói.
Nó lẹ làng ngồi xuống móc cu tôi ra xục cho nó cứng lên rồi cúi xuống bú,liếm(tôi nghĩ mấy thằng peđe ở tù là thích hợp nhất,lúc nào cũng có cặc bú,có cặc đút đít,vừa được ăn vừa được sướng,được cưng )một hồi thỏa thích với tay lấy chai cortidon thuốc mỡ tri ghẻ bóp một ít xoa lên cu tôi rồi chổng đít đưa mông ra,tôi ngồi dậy đút cu vào lổ đít mà nắt,vừa nắc vừa nhắm mắt tưởng tượng đang nắc với Vân,chị Hai… lổ đích bó chặt con cu thích thật không như lồn chơi nước nhờn nhiều quá thì lỏng lét,thằng pêdê rên rĩ như bị chọc tiết làm làm tôi điên máu nắc như trời giáng vào đít nó,mỗi cái nắc là nó chúi nhũi càng rên lớn tôi càng điên hơn,bấu chặc hai tay vào mông nó đến ửng đỏ tôi gồng mìng xuất tinh vào đích nó,rút cu ra nó cúi xuống định nuốt khí còn sót lại trên cu tôi ,lúc này tôi đâu còn chút hứng thú gì nữa nhìn cái bản mặt thỏa mản của nó thấy ghét đưa tay gạt ra nói:
– Đụ mẹ mày,xong rồi không chịu biến hả, rồi với tay lấy cái quần của nó lau cu mình
Nó ngồi dậy mồi điếu thuốc hút vài hơi rồi nói:
– Cái bản mặt coi đẹp trai sao mà điểu quá trời!đụ muốn tét đít người ta xong rồi đuổi đi không cảm ơn một tiếng,bất lịch sự rồi đi về phía cầu tiêu .
– Tôi nhìn tướng nó đi ỏng eo,rồi nhìn anh Dũng rồi hai anh em cười khùng khục
– Nó là hoa hậu ở đây đó mày,ở tù mà phòng nào có thằng pêđê coi như trúng số đó con,mầy mà ở lâu là mày mê cái lổ đít nó liền à,không chừng mày năn nĩ nó để chơi nữa đó,ở tù nhìn lồn trâu cũng thấy đẹp nữa đó em trai.
– Tôi gác tay ra sau ót nghĩ ngợi mông lung rồi nhắm mắt ngủ,bên canh anh Dũng đang hì hục nắc thằng pêdê.
Càng ngày anh Dũng càng quý tôi một phần do gia đình tôi thăm nuôi rất nhiều bao nhiêu thức ăn ngon tôi đưa anh Dũng hết để hai anh em ăn chung,thuốc tôi kêu gữi vào toàn là 555 là thứ thuốc anh Dũng rất khoái hút.Sống ở đây bạo lực phải để lên hàng đầu,muốn người ta sợ phải đánh trước đó là câu châm ngôn anh Dũng dặn tôi lúc nào cũng phải nhớ,dưới sự bảo kê của anh Dũng tôi như một vị hung thần kiếm đủ mọi cớ để đánh người,phần vì tôi cũng thích cái cảm giác khi đánh người mà không ai dám chống cự,thỉnh thoảng chúng tôi tổ chức đá gà tức là tôi và anh Dũng mỗi người lựa một thằng nào đó rồi kêu chúng nó đánh nhau cho xem,đánh không thật lòng thì tôi bảo là khi dể đập cho tơi tả,còn đánh thua thì viện lý do là làm mất mặt thì cũng bị tôi đánh,đánh thắng thì nói đã mang thân ở tù rồi mà còn không biết thương nhau lại đè ra cho cả bọn đánh, nói chung viện đủ mọi thứ lý do.