Huấn Luyện Nữ Thần Thành Đĩ Dâm - Phần 98
Ông Quảng trở lại bên vợ mình, bà Bích lúc này ham vui không để ý, trong đầu ông những hình ảnh kia thật sự đã khắc sâu. Ông cũng có rất nhiều nghi vấn trong thâm tâm, Tuấn là loại người gì chỉ nhìn lướt qua từ cách hắn ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ ông cũng đoán được ít nhiều.
Quần áo bình dân, có lẽ vừa mua liền mặc, trên đó vẫn còn vương mùi vải mới, nước hoa cũng vậy chỉ bằng tiền lọ ông vẫn xịt trên xe. Tất cả những điều này chỉ ra hắn là một kẻ từng thiếu thốn, giờ có chút ít đã vội vã khoe ra. Theo ông Quảng thì tên này là kẻ bốc đồng thiếu kiểm soát, nhìn cái cách hắn im thin thít làm theo lời nhắc nhở của chị sếp có lẽ ở công ty hắn cũng chẳng có địa vị gì. Xét theo mọi khía cạnh, hắn và Mai không hề có điểm chạm, vậy Sao Mai để cho hắn ta làm thế, thậm chí trong cách hành xử của họ dễ nhận tấy rằng Mai đang bị áp chế hoàn toàn.
Chuyện gì đã xảy ra, ông Quảng rất khó hiểu vì ông cũng không lạ gì đứa con gái riêng của vợ này. Cô nàng nhìn thì hòa đồng thân thiện nhưng Mai biết mình sở hữu sắc đẹp nhiều người ước ao vì thế trong thâm tâm cô rất kiêu ngạo. Đàn ông lọt vào mắt xanh cô rất ít và phải phụ thuộc theo tiêu chuẩn của cô. Việc để một tên thất bại hèn kém như thế cưỡi lên chắc hẳn phải có lí do gì ghê gớm lắm. Nghĩ đến đây thì ông có chút nhớ lại và lờ mờ đoán được nguồn cơn.
Trong khi ông Quảng đang mải mê suy luận, còn mọi người thì thắc mắc Mai đâu, lúc này Mai đang từ cổng đi vào. Gió cuối xuân vẫn còn chút se se về tối, vì vậy mà bên dưới trống trải khiến cô có chút tái tê. Chiếc quần lót bình thường cô nào để ý nhưng giờ thiếu nó cảm giác thật không quen.
Mai muốn về phòng để mặc thêm nhưng vừa mở cửa, cô đã nghe tiếng lướt phím của chồng từ bên phòng làm việc của anh. Cửa thông phòng không đóng cô nhìn thấy anh ngồi trước máy vi tính trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt đăm chiêu đeo kính cận làm anh nguy hiểm hơn ngày thường. Mai không dám đi vào vì sợ anh hỏi thì không biết trả lời ra sao.
Thế là cô lại quay ra, bắt buộc phải lên ngồi cùng mọi người trong tình trạng thả rông vùng kín. Mai lên phòng mọi người cùng ngẩng đầu nhìn cô, ông Quảng còn đoán được cô sẽ tìm về gần mẹ cô để ngồi, ông rời chỗ đi, vòng sang bên Sơn để ngồi. Mai thấy chỗ bên mẹ còn trống thì ra phía đó ngồi, mới đầu mọi chuyện không sao nhưng chỉ vài giây nàng đã cảm nhận điều khác lạ.
Con bướm mất đi một lớp bảo hộ chỉ còn một lớp váy lụa là tiếp xúc trực tiếp với da ghế, sự lạnh lẽo tiếp xúc với vùng nhạy cảm nhất làm các tế bào cảm giác rung rinh. Một cơn rùng mình nhẹ rồi cô khép chặt hai đùi theo bản năng. Đúng lúc này bà Bích quay sang đặt tay lên đùi con gái rồi ân cần hỏi.
-Con vừa đi đâu thế, sao mặt mũi nhìn thất sắc thế này, con say rượu à, hay mệt.
-Con vừa tiễn khách về, con không sao mẹ à…ư hư. Mẹ cứ vui vẻ thoải mái đi ạ.
Cô nhấp nhổm như vậy mất vài phút để cái lạnh tan đi, nhiệt độ trở lại bình thường rồi thì cô mới ngồi yên được. Mọi cử chỉ từ nhỏ nhất của cô đều bị ông Quảng nhìn kín đáo, thấy những biểu hiện của nàng ông chắc rằng Mai vẫn chưa mặc lại quần lót. Vậy là bao nhiêu hình ảnh hấp dẫn và trần trụi được ông tưởng tượng trong đầu. Ông thỏa mãn tựa đầu ra sau mắt lim dim một mình hưởng thụ.
Lúc sau Khánh có vẻ đã xong việc, anh cũng lên chung vui với mọi người một đoạn thời gian ngắn nữa trước khi tất cả ra về.
Hai vợ chồng về lại không gian riêng của hai người Khánh lúc này mới nói.
-Anh vừa họp cùng với các anh em trong công ty, một vài hôm nữa chắc anh lại đi, nhưng lần này trước khi đi anh sẽ gọi luật sư để tách riêng mảnh đất kia ra khỏi tài sản chung của 2 vợ chồng. Sau này nếu nó có thành trường Mầm Non hoặc viện thẩm mỹ hay cái gì đi nữa nó cũng của riêng em. Anh muốn em được làm chủ và có việc kinh doanh riêng của mình, như vậy nếu công việc của anh có gặp bất trắc em vẫn tự chủ được kinh tế cho em và các con. Đây coi như món quà anh tặng cho em nhân kỉ niệm ngày cưới, em thích không.
-Nhưng số tiền còn lại quá lớn, em sao có thể trả hết để lấy mảnh đất về được ạ.
Tuy món quà Khánh tặng có giá trị rất cao nhưng không dễ để có được, nếu không được chồng hậu thuẫn về kinh tế thì miếng đất ấy không có khả năng là của cô. Vì vậy Mai chưa vội vui mừng mà lại đưa ánh mắt vừa thắc mắc vừa tội nghiệp nhìn về anh. Khánh thì chỉ tiếp tục cười.
-Đã gọi là quà thì tất nhiên anh sẽ phải mua nó cho em rồi, dự án của anh sắp được nghiệm thu, phí trả trước đợt một thoải mái để anh trả hết tiền miếng đất đấy cho em. Nhưng trước hết anh sẽ cần tiền để tiến hành dự án đến lúc đó, anh muốn em đưa những tài khoản em đang quản lý để anh dùng trước trong thời gian này.
Đoạn sau Mai không cần nghe anh nói gì nữa, vì những thứ tuyệt vời làm cô hào hứng đã ở vế trên. Lúc này Mai thay bộ đồ mặc tối nay để mặc vào bộ đồ ngủ mỏng tang, cô vòng ra đằng sau bóp vai cho Khánh vừa tỏ vẻ cảm ơn, cũng để an ủi anh sau nhiều ngày không gần gũi.
Khánh thoải mái để cho Mai xoa bóp cổ vai, cũng dùng tay mình vuốt trên tay cô, như đáp lại sự chăm sóc dịu dàng của vợ dành cho mình. Mai để đầu anh tựa lên ngực, cho sự mềm mại và ấm áp của mình ve vuốt lấy anh. Khánh hài lòng hỏi chuyện.
-Bữa tiệc hôm nay rất vui và đầm ấm, em phải quán xuyến mọi việc như thế chắc là mệt lắm.
-Có gì đâu anh, hầu hết là nhà hàng chuẩn bị, mình chỉ đứng giám sát chỉ đạo thôi mà.
-Vậy là tốt nhất, như vậy em mới có thời gian chung vui và chăm sóc cho các vị khách của chúng mình. Tất cả đều vui vẻ và thoải mái phải không em.
-Vâng ạ.
Mai vẫn xoa bóp cho chồng trong lúc hai người nói chuyện, đôi khi cô khẽ phả hơi thở của mình vào gáy chồng. Bình thường như vậy Khánh sẽ xoay lại rồi kéo cô vào lòng hôn hít. Nhưng hiện tại anh vẫn ngồi nơi đó bình đạm nói chuyện với cô. Những câu hỏi vẫn rất quan tâm nhưng đều đều một tiết tấu, khiến cô muốn quyến rũ chồng cũng không biết phải làm sao. Cô đành tìm cách khác để chăm sóc cho anh.
-Anh chờ chút để em đi lấy cốc nước ấm cho anh uống trước khi đi ngủ nhé.
-Thôi em ơi, em mệt cả buổi rồi, giờ tranh thủ đi nghỉ chút đi. Anh cũng bị lệch múi giờ làm cơ thể chưa quen, mệt quá.
Sự uể oải của anh làm phí hoài bộ áo ngủ sexy cô đang mặc trên người, cuối cùng cô cũng đành nằm bên cạnh anh ngủ cho quên đi rạo rực.
Sáng hôm sau khi Mai vẫn đang còn ngái ngủ đã nghe thấy tiếng phàn nàn của anh. Cô vừa dụi mắt nhìn ra đã thấy mặt anh đầy khó chịu.
-Sao thế anh.
-Hừ, không biết trong phòng tập có mùi gì mà khó ngửi quá, cả sáng nay anh tập mà nó cứ xộc vào mũi khó chịu vô cùng. Nhất là ở trong góc, chỗ cái ghế tập em hay nằm khi trước ấy. Em có biết vì sao không.
Mặt Mai tái nhợt khi nghe những lời này, chỗ vừa anh bảo chẳng phải là chỗ mà hôm qua Tuấn đã vật ngửa cô nằm ra đó. Cái mùi khó ngửi anh nói có khi nào là mùi nước nhờn và mồ hôi cộng lại qua đêm. Cô đưa mắt nhìn chồng thấy anh không nhìn mình thì mới lắp bắp nói.
-Em không biết…có thể…à đúng rồi có thể đấy là mùi mồ hôi của em đọng lại, lâu ngày nên mới thành ra như thế.
-Không phải đâu, anh thấy mọi lần em đều trải khăn lên, hoặc tập xong thì lau rất kĩ, làm sao để lại thứ mùi xú uế như vậy được. Anh nghĩ đấy là bọn chuột vào đấy làm bậy mà thôi, chỉ có bọn bẩn thỉu hôi hám ấy mới để lại thứ mùi như vậy. Chốc nữa anh sẽ thay lại toàn bộ, từ lần sau em nhớ đóng cửa kĩ càng đừng để chúng nó vào nữa nhé.
Mai chỉ còn biết nói “vâng” rồi quay đầu giấu đi sự xấu hổ, chứ còn biết nói sao.
Những ngày sau vì mảnh đất của cô mà anh căng mình đi sớm về khuya, hai vợ chồng rất ít khi chạm mặt. Trên tập đoàn thì Tuấn bị điều đi kiểm kho dưới chi nhánh nên cô cũng không bị làm phiền hay chịu ấm ức vì những đòi hỏi quá đáng của hắn ta. Khanh nghe chừng có vẻ bận, cả tuần cũng chỉ nhắn một vài tin, ngoài thông báo rằng hắn đã về quê làm xong giấy tờ xe, cũng chỉ hỏi thăm vớ vẩn.
Một tuần sau, buổi tối hôm đó Khánh đưa cho Mai một tập hồ sơ được niêm phong rất kĩ, anh chỉ vào đó rồi nói với cô.
-Trong này là văn bản thỏa thuận phân chia tài sản đã được chứng thực, từ giờ phần chung trong miếng đất kia sẽ là của riêng em. Em có thể tự do muốn làm gì với nó cũng được.
Mai cầm tập hồ sơ lòng vui không tả nổi, dù đã cố không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi môi của cô vẫn cong lên.
-Cảm ơn chồng yêu, nhưng nếu biết rằng làm thủ tục vất vả như vậy em đã khuyên anh đừng làm cho xong, đằng nào em cũng chẳng muốn phân bì của anh hay là của em.
-Khà khà, chỉ cần em không bỏ anh thì đúng là như vậy, chứ nếu em bỏ anh thì anh mới là người tay trắng.
-Đang yên đang lành nói linh tinh.
Nói câu đấy rồi Mai quay lưng đi, cô đi cất tập hồ sơ cũng là tránh để anh thấy bộ mặt khó coi của cô khi này. Câu nói của anh khiến cô lâm vào dòng suy nghĩ, tuy chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện li hôn, nhưng nếu chuyện vỡ lở thì sao, cô sẽ vui vẻ li hôn chứ? Có đau khổ không? Và cô làm như vậy có phải đang lừa anh không. Thật đau đầu, cô không muốn nghĩ nữa, chỉ biết giờ đây bản thân cô đã có một khối tài sản trong két kia làm bảo hiểm, thứ tự do mẹ từng nhắc đến chắc là đây. Cô lại cười.
Lúc này Khánh đã ngồi vào bàn làm việc, anh nói với ra ngoài với cô.
-Anh quên chưa nói với em, ngày mai anh sẽ bay vào Tp Uncle Lake sớm rồi đến tối mai anh sẽ tiếp tục đi công tác, chắc lại tầm nửa tháng. Giờ anh phải bàn việc với mọi người nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi.
Mai tất nhiên không ngủ ngay rồi, việc của một người vợ ngoan lúc này là phải chuẩn bị đồ cho chồng, và cô làm điều này rất tốt. Sáng hôm sau Mai cũng dậy rất sớm dù hôm nay là chủ nhật. Khánh cũng vừa tập thể dục và tắm xong, anh đã thay sẵn một bộ đồ chỉnh tề để ra sân bay. Mai mặc chiếc áo ngủ mỏng manh ngồi dưới đất kiểm tra lại đồ cho Khánh. Cô thỉnh thoảng làm những động tác uyển chuyển để quyến rũ chồng một cách công khai. Khánh nhìn thấy tất cả nhưng anh cố kìm lòng và chỉ cười nhếch môi. Anh nâng cằm vợ lên và nói.
-Em làm anh rạo rực lắm đấy em biết không, nhưng anh sắp muộn rồi, chờ đó lúc về anh sẽ cho em biết tay.