Huấn Luyện Nữ Thần Thành Đĩ Dâm - Phần 91
Ch91. Chị Dậu thời hiện đại
Mai rời khỏi phòng tắm sau khi đã gột rửa khuôn mặt đến cả chục lần, cô làm thế để mất đi cái cảm giác thứ nhầy nhụa kinh tởm ấy đã từng chảy tràn lên mặt. Nhưng dù mặt cô đã sạch, da mặt rát bỏng do bị chà rửa quá nhiều thì trong tâm lý cô vẫn còn cảm thấy mình nhơ nhớp. 403650
Cô bước ra khỏi khách sạn khi trời vừa tối hẳn, cô ngồi trong ôtô rồi bật cười chua chát khi nghĩ tới tác phẩm “tắt đèn”. Cô đã từng là người trên người với sự ưu ái của ông trời khi có sắc đẹp khiến chim sa cá lặn. Nhưng chỉ vì một phút sai lầm mà giờ đây trước mắt cô chỉ là một màn đêm đen đặc và một con đường không ánh sáng. Thậm chí chị Dậu còn có thể được sự nể trọng và yêu quý từ các con, còn cô ngoài cái xác rỗng dễ nhìn thì tâm hồn đang dần dần mục nát.
Mai lái xe về đến nhà với tâm thần nặng nhọc tựa như bị đá tảng đè lên ngực, đến cửa nhà cô đã nhìn thấy bóng dáng và nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của các con. Bé lớn chạy ra xòe tay muốn cô ô vào lòng, nhưng cô sợ sự nhơ nhuốc của mình làm vấy bẩn các con thế nên cô lùi lại. Cô bé bị mẹ từ chối thì ngơ ngác đứng ngập ngừng ở nơi đó với vòng tay vẫn còn rộng mở, Mai xoa đầu an ủi nói với con.
-Fa yêu của mẹ, ngoan, con ra chơi tiếp với em Mi đi, mẹ bây giờ mệt quá, mẹ xin lỗi mẹ sẽ chơi với các con sau.
Cô bé thật biết điều, dù rằng rất nhớ và thèm hơi ấm của mẹ nhưng nghe tiếng mẹ yếu ớt, con chẳng dám mè nheo, con ra ôm lấy em mình, cản lại bước chân chập chững cũng đang đòi mẹ.
-Thôi nào bé Mi, mẹ đi làm mệt lắm rồi, em phải ngoan không được quấy để mẹ còn nghỉ ngơi.
Rồi hai đứa lại nghịch đồ chơi và không quên khen mẹ tuyệt nhất trên đời. Thứ âm thanh từng là nguồn vui, nguồn năng lượng vĩnh cửu để cho cô yêu đời và mạnh mẽ thì nay trở thành một lưỡi dao sắc lạnh cứ cứa qua cứa lại rạch nát trái tim cô.
Đến cả bà vú em khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô chủ mình cũng phải xót xa cất tiếng.
-Cô Mai cô có sao không, có cần tôi đánh cảm hay mua thuốc cho không.
-Em cảm ơn, chị cứ chơi với các cháu đi, em ổn mà.
Khi cánh cửa phòng cô và Khánh đóng loại cô lại tiếp tục dằn vặt với đạo đức làm vợ của mình. Tấm ảnh cưới của hai người vẫn treo trang nghiêm, minh chứng cho lời hứa trăm năm của họ vẫn còn hiệu lực. e06e7007d17704347b606a0e722bd5b5.jpgAnh vẫn hết lòng vì vợ con và gia đình, còn cô đã trở thành một thứ đàn bà phản trắc đang lừa dối và từng bước phá nát hạnh phúc của cái gia đình bé nhỏ này. Cô lại khóc, giọt nước mắt như châu rơi nhưng giờ phút này nó trở thành rẻ mạt khi cô đã khóc quá nhiều nhưng vẫn chọn những con đường sai trái.
Sự lạc lõng và tội lỗi như đang vây kín rồi nuốt chửng lấy cô khi giờ phút này cô không có ai để chia sẻ và trải lòng. Mai ngồi bệt trên sàn nhà lạnh buốt, hai chân co lại, quấn chặt cánh tay ôm lấy đầu gối. Cô thấy mình trơ trọi như một cái bóng, ngồi giữa căn nhà quen thuộc mà nay lại trở nên xa lạ, đáng sợ.
Sự im lặng phủ trùm. Trong lòng, một tiếng gào thét không phát ra thành lời vừa nhục nhã, vừa hoang mang. Cô đã nghĩ mình kiểm soát được mọi thứ, nghĩ mình có thể giữ khoảng cách, biết điểm dừng. Nhưng tất cả đã vượt khỏi tầm tay, trượt dài xuống cái vực mà chính cô cũng không ngờ được độ sâu của nó.
Khánh không ở đây, nhưng nếu anh biết tất cả những gì cô vừa làm, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt nào, ghê tởm, căm ghét, hay là đau đến mức chẳng thể nói một câu.
Mai lặng lẽ đứng dậy, bước chậm rãi về phía giường ngủ. Ánh sáng đèn đường hắt qua khe rèm mỏng, phủ cả phòng một màu vàng nhợt nhạt. Cô không bật đèn, không buông rèm, như thể bóng tối giúp cô có thể che đậy đi sự xấu xa của bản thân.301-hinh-anh-co-gai-ngoi-buon-tam-trang-duoi-mua-41.jpg Cô ngồi xuống giường, điện thoại nằm chỏng chơ trên nệm. Bỗng.
Tinh tính tinh tình tinh…chuông điện thoại vang lên khiến Mai giật mình thảng thốt, cô hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần khi màn hình hiển thị hai chữ “chồng yêu ❤”.
Cô bắt máy, giọng anh vang lên, nhẹ nhàng và quan tâm, cô lại thấy càng thêm hổ thẹn và không xứng với những gì chồng dành cho.
-“Em đang làm gì thế, đã sắp đi nghỉ chưa, ngày làm việc hôm nay của em thế nào. Các đồng nghiệp đều thân thiện và vui vẻ với em hết chứ”.
-Vâng anh ạ, em tốt lắm mọi việc đều rất suôn sẻ, mọi người đều thân thiện và nhiệt tình giúp đỡ em.
-“Được như vậy thì tốt, chốn công sở thường kèm theo cạnh tranh ganh ghét. Nếu có nhiều bạn, nhiều người giúp đỡ sẽ rất tốt cho em, cũng có những người em cần nhận biết sự nguy hiểm của họ mà tránh xa em ạ. Ví dụ như Tuấn, em có bị anh ta làm phiền hay gây khó dễ gì không em”.
Mai bất chợt run lên như vừa bị vạch trần yếu điểm, cô ấp úng nói không liền mạch.
-Em không…anh ta và em thì có liên quan gì để làm phiền…hay gây khó dễ chứ…anh lo xa quá rồi…
-“Ừ như vậy thì tốt, mà nếu anh ta có tìm cách tiếp cận em hãy cư xử mềm mỏng đừng để anh ta phật lòng là được. Chắc em sẽ làm tốt việc này đúng không.”
-Em thì có đem lại lợi ích gì cho anh ta mà anh ta phải tìm cách tiếp cận chứ… với lại em biết phải làm gì mà ạ.
-“Em có nhiều thứ hấp dẫn anh ta lắm đấy, hãy cảnh giác vào em nhé.”
-Anh này, sao hôm nay anh cứ nhắc đến hắn ta vậy, bộ anh hết chuyện để nói rồi à, hắn ta thì có liên quan gì đến cuộc sống của gia đình mình chứ.
Mai tự nhiên gắt gỏng với chồng khi Khánh nhiều lần nhắc đến cái tên mà cô kinh tởm. Sau đó cô cũng chỉ tiếp tục nói chuyện với anh thêm và phút rồi tìm lý do cúp máy.
Tưởng đầu có người nói chuyện để làm vơi đi chút ít muộn phiền nào nhờ càng bực mình hơn. Cô bực dọc nhìn vào trước gương cô thấy mình thật lạ, thật xấu, cục tức lại dâng lên cô chỉ muốn đập tan gương mặt đó cùng tất cả mọi thứ trong phòng. Giữa lúc này lại có thêm tiếng chuông điện thoại.
Là Khanh, biết chồng cô đi vắng thế nên anh ta mới dám mạnh dạn gọi điện thế này. Mai bắt máy ngay, giọng ngọt ngào hơn lúc gắt gỏng với chồng thấy rõ.
-Alo anh đấy ạ, hôm nay anh thế nào làm việc có tốt không, có gì thú vị thì kể cho em nghe với.
-“Công việc của anh khá tốt, cả ngày em không gọi, có đôi lúc anh hơi nhớ mà mất tập trung thôi. Em thì thế nào, ngày của em hôm nay tốt chứ, có mệt mỏi, áp lực lắm không.”
Mai bất giác nghĩ lại ngày hôm nay của mình, nên nói nó là một ngày thế nào nhỉ. Một ngày tốt lành khi thể xác được thỏa mãn một cách triệt để hay một ngày tệ hại khi tâm lý bị dày vò. Một ngày thư thái khi xúc cảm nhiều lần được thăng thiên hay một ngày nặng nề với niềm kiêu hãnh bị chà đạp không thương tiếc. Cô chỉ biết thở dài mà nói.
-Một ngày dài anh ạ, buồn nhiều hơn vui có nhiều thứ em không muốn nhớ và nhắc lại.
-“Vậy sao tiếc rằng anh chẳng chia sẻ với em được nhiều, công việc của anh cũng quá nhiều áp lực. Chuyện chuyên môn cũng chỉ một phần, nặng nề nhất vẫn là sự nhìn nhận và đánh giá từ các đồng nghiệp xung quanh. Anh thấy thật mệt mỏi, nhất là khi họ soi mói về hoàn cảnh của mình. Anh cũng đâu muốn mình kém cỏi.”
Trong tưởng tượng của Mai chắc lúc này Khanh đang ủ rũ, có lẽ anh lại bị đồng nghiệp chê bôi dị nghị vì phải đi làm bằng taxi. Cô thấy thật có lỗi vì mấy ngày này không cho anh mượn được xe, chuyện mua xe cho anh ấy cô hứa mà vẫn chưa làm luôn được. Cô lại dùng lời nhỏ nhẹ để an ủi anh ta lúc này.
-Anh đừng buồn cũng không được nghĩ rằng mình kém cỏi, chỉ là chiếc xe thôi mà, em sẽ bảo với Khánh rằng Yến mượn xe đi picnic, mai anh lại lấy xe của em mà đi. Rồi em sẽ sớm mua xe cho anh, để xem lúc đấy còn ai dám nhìn anh coi thường nữa.
Nghe được những lời này đầu dây bên kia mừng vui thấy rõ, có lẽ nếu không bị tình cảm che mờ Mai sẽ nhận ra được mục đích anh ta nói chuyện với cô là vòi vĩnh. Mai, như người bị che mắt, chỉ thấy người tình mình vui vẻ, cô chẳng nghĩ gì nhiều mà vì thế mà vui lây. Cô nói chuyện với anh ta đến khuya rồi đi ngủ, lòng còn thầm cảm ơn vì anh ấy mà cô bớt buồn.
Ngày hôm sau Mai đưa xe cho Khanh như lời cô đã nói, anh ta nhận xe rồi vội vàng lái đến trường để khoe khoang mà phớt lờ đi sự mong chờ yêu thương trong mắt của Mai. Ngày hôm đó của Mai cũng thật dài, cô ngồi im tại chỗ của mình vì lo sợ sẽ gặp mặt Tuấn ở đâu đó trong công ty. Tuấn không vì thế mà tha cho cô, không hiểu từ đâu hắn có được số điện thoại của cô mà gọi đến. Và cô phải nghe để thể hiện “tôn trọng” như đã hứa. Thế nhưng cách nói chuyện và thói cợt nhả vô duyên của hắn khiến cô phát tởm. Đến nỗi mỗi lần chuông điện thoại đổ lại khiến cô giật mình đến tái mặt, cuối cùng cô phải tạm tắt máy. Lúc về cô cũng phải vội vã trốn tránh như có ma đuổi, không hiểu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra thì cô chịu được đến bao giờ.
Đêm về, những chuyện này cô cũng chỉ gặm nhấm một mình, và cô coi những cuộc gọi và tin nhắn của Khanh lúc này như một sự an ủi. Bất kể anh ta có nói gì cô cũng thấy hay thấy đúng, lời dịu dàng khiến cô lâng lâng thỏa mãn còn lời than thở cô lại thấy thương cảm và thúc ép bản thân phải giúp đỡ anh ta.
Buổi sáng bước ra khỏi nhà mà cứ như đeo đá, đơn giản vì khi lên chỗ làm cô phải đối phó với một cái đuôi bám dai còn hơn đỉa. Cô lo ngại mọi người trong công ty nhìn ra bất thường từ cách hành xử của cô nhưng Tuấn thì không biết điểm dừng. Vì vậy thời gian đi làm cô lẩn trốn hệt như người trốn nã.
Bữa trưa hôm nay cô cũng phải trốn vào một góc có Vy và một vài chị em khác để cùng ăn. Có những người này che chắn Tuấn cũng e ngại nên chưa đến làm phiền. Bữa cơm kết thúc khá nhanh, Mai chưa kịp thở ra thì chiếc điện thoại rung lên làm cô lại giật bắn. Cô rụt rè nhìn vào mới thấy tên người gọi là Khanh, nỗi sợ thay bằng niềm vui khiến cô hồ hởi bắt máy. Đầu dây bên kia giọng Khanh lại không bình tĩnh được như thế, anh hớt hải vội nói một tràng.
-Em à anh đi xe ra ngoài ăn cơm thì bị bắt em à, người ta đang đòi kiểm tra hành chính nhưng anh lại không có giấy tờ, mà chỉ có bằng lái. Giờ phải làm sao người ta đang đòi lôi xe về đồn và gọi chủ xe đến nộp phạt thì mới được nhận xe về.
Mai chưa kịp nói lời nào để bày tỏ niềm vui thì đã rơi vào lo lắng. Chiếc xe đứng tên chồng, mà tên người vi phạm lại là Khanh, cô mà không nghĩ ra cách nhanh, chuyện vỡ lở thì hỏng bét.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.