Huấn Luyện Nữ Thần Thành Đĩ Dâm - Phần 113
Đó là buổi sáng hoang đàn đến khó tin của Yến để khép lại một chuyện tình đầy lưu luyến nhưng chóng vánh, có chút buồn chút nhớ nhưng rồi sẽ chóng qua. Thứ cô lo nghĩ nhiều hơn là thứ sáng nay Mai bạn cô mới nói. Chỉ vài trăm triệu thôi nhưng lúc này là khó khăn thực sự, cô cũng vét sạch mọi nguồn, vay tứ lung tung mới vừa đủ số góp vào mà thôi, giờ chẳng còn cách nào mà giúp được cho Mai. Nghĩ đến đây cô nhắn tin hỏi thăm tình hình bên ấy xem thế nào.
Mai lúc này cũng chẳng buồn ăn trưa, cả buổi sáng cô dành thời gian để trả lời người hỏi mua đồng hồ, nữ trang rồi ghi ghi chép chép. Nhưng dù cộng đi cộng lại bao lần cũng vẫn còn thiếu ít nhất 400 triệu. Mai đứng ngồi không yên mặt nhăn như bị rách, đến Tuấn nhìn thấy cũng chẳng dám nhăn nhở trêu như mọi ngày.
Giờ ăn trưa nhanh chóng kết thúc mọi người lại nhanh chóng tề tựu đông đủ, chỉ vài phút sau có thông báo chính thức gọi Mai lên họp ở trên tầng 12, tầng dành cho những lãnh đạo bậc cao nhất.
Mai đi cùng chị giám đốc cũ nay đã là phó giám đốc nhân sự của tập đoàn, chị vẫn dành rất nhiều sự ưu ái cho cô, đặc biệt là sau bữa tiệc đầm ấm kỉ niệm ngày cưới của cô. Nhìn thấy cô chị liền hồ hởi.
-Em biết hôm nay họp vụ gì không.
-Dạ em không, chuyện đấy các sếp mới biết chứ, em chỉ là phó thiên lôi, bảo sao chỉ biết làm vậy mà thôi.
-Hi hi, hồ sơ hầu hết là do em làm, thế mà không biết sao.
-A, vậy ra cái đống hồ sơ nhân sự khu vực trong Nam chị đưa em là dùng vào hôm nay đấy ạ. Ui em chỉ biết tổng hợp lại chứ có dám phỏng đoán gì đâu.
-Ừ, trong đấy tái cơ cấu, từ nhân sự đến kinh doanh, mà thôi không nói nữa, các sếp đợi kia rồi.
Trước mặt đã là phòng họp, Mai thấy Vy và Thuận chồng cô cùng đứng đó thì gật đầu chào, Vy cũng nở nụ cười thật tươi nhiệt tình đáp lễ. Còn Thuận, gã nhìn cô hơi nhếch môi bí hiểm kèm một chút thèm thuồng giấu rất kĩ rồi quay đi.
Cả đoàn người bước vào phòng họp rồi đóng cửa lại. Trong không khí nghiêm túc cả buổi chiều, Ban Giám đốc dã có quyết định rất nhanh về phương án tái cơ cấu sau hai năm bết bát của khu vực Miền Nam. Sếp Thuận với chức danh giám đốc kinh doanh của tập đoàn sẽ đi cùng với Ngọc Mai hiện là quản lý Nhân sự từ xa của khu vực Miền Nam vào trong đó.
Với nhiệm vụ chính lần này trong đó là tái cấu trúc nhân sự, từ đó nâng cao thành tích kinh doanh. Sếp Thuận sẽ đóng vai trò chỉ đạo then chốt, Ngọc Mai thì dựa trên những hồ sơ đang nắm giữ và các số liệu thống kê đã được tổng hợp rõ ràng để làm công tác tham mưu. Chuyến đi sẽ diễn ra vào cuối tuần sau, trùng khớp với dịp nghỉ lễ 30 tháng 4 và 1 tháng 5. Yêu cầu đối với sếp Thuận là có báo cáo bước đầu trước ngày 15 tháng 5 còn Ngọc Mai thì làm việc theo sắp xếp.
Kết thúc cuộc họp Vy lại đến nói chuyện với người chị mà cô yêu quý, để mặc ông chồng về phòng làm việc một mình.
-Chị đi theo em, em chỉ cho chỗ này chill lắm, chiều nào ăn xong em cũng lên đây ngồi, không có ai làm phiền mà gió trời thì lồng lộng, mát cực kỳ.
-Đây là tầng 10 mà, phía này là đang đi về kho vật tư cũ kiêm phòng truyền thống của tập đoàn mà em.
-Ô, sao chị biết, bình thường ở đây hầu như chẳng ai đến, thỉnh thoảng có tên Tuấn lên trốn việc mà thôi.
Mai biết mình lỡ lời thì xua tay.
-Có lần chị đi lạc người ta giải thích cho ấy mà.
Kì thực đã có lần Tuấn suýt đè cô ra mà hành lạc ở ngay đây, hôm đấy cô mà không có kinh và van xin thảm thiết thì hắn đã cho cô lê lết ở cái kho kia rồi. Nơi ấy quả như lời Vy nói, chẳng ai thèm đoái hoài đến camera cũng chỉ độc 2 cái. Các góc chết đầy ra, nên Tuấn thường lên đây để trốn việc.
Nơi đây cũng không phải dạng tuyệt mật gì nhưng nằm tách biệt ở một góc xa cuối dãy, sau đó là cả một hành lang trống trải thoải mái để đón nắng, đón gió hưởng thụ không khí trong lành. Chỗ này có vẻ được Vy khá tâm đắc, cô còn mang lên đây một vài chậu cây nhỏ, một cái ghế dài có tựa và cả một chiếc bàn xinh xinh đặt trong góc.
-Chị thấy ở đây thế nào, thoải mái phải không chị, có thêm cốc trà sữa nữa thì chill phải biết.
-Ừ ở đây thích thật, vậy mà chị không biết.
-Nào có ai biết đâu, chỉ mỗi em, về sau nếu chị đi công tác về thì có thêm chị nữa, em rất vui để cùng chị chia sẻ nơi này. À nhắc đến chuyến công tác mới nói, chị đi vào đấy với lão Thuận nhà em thì trông chừng hộ em với nhá, lão mà làm gì chị báo em ngay.
-Thôi thôi, chị làm sao mà quản được mấy ông ấy chứ, các ông ấy đi đến chỗ nọ chỗ kia chị sao mà theo được, chỉ trong công việc thôi.
-Ôi giời, đi được em càng mừng, ý em nói là rượu chè, thức khuya ấy, chứ lão Thuận nhà em đuối lắm rồi, khoản kia đến em lão còn chẳng thiết.
Nói rồi Vy hơi đỏ mặt rồi lại thoáng chút buồn, Mai thấy vậy thì ái ngại hỏi thăm.
-Sao lại thế, anh Thuận mới ngoài 40 thôi mà, dạo này nhìn anh ấy còn béo trắng ra như phát tướng, sao lại “đuối” như em nói được. Hay là hai vợ chồng có khúc mắc gì à, nếu muốn em hãy tâm sự với chị đây này.
Vy nhìn Mai, thở dài rồi mới nói.
-Lão nhà em bị suy nhược do lo âu, đợt rồi béo lên là vì uống thuốc đấy ạ. Chị biết dịch dã làm doanh số bán hàng đi xuống, các mảng kinh doanh khác hầu như đều gặp đình trệ. Lão nhà em liên tục gặp áp lực từ bên trên khiến lão ăn ngủ chẳng ngon thường xuyên vò đầu bứt tóc, đấy chị xem hói nguyên một đám rồi đấy. Mấy tháng này đỡ hơn được tí thì đến khu vực Miền Nam tái cấu trúc. Ông ấy lo dạc người đi em phải cắt thuốc cho uống đấy ạ.
Cũng chính vì lí do này mà Vy không lo sợ khi chỉ có lão Thuận và Mai đi công tác. Một người đang không có hứng thú với tình dục và một người kiêu kỳ có gia đình yên ấm thì Vy đinh ninh rằng sẽ không có khả năng phát sinh quan hệ.
-Chị đi cùng ông ấy thì để ý giúp em, chứ lão ấy chán lắm, ở nhà toàn phải đợi em nhắc mới biết đường uống thuốc.
-Ừ, có gì chị sẽ lựa lời nhắc nhở anh ấy một hai. Mà sao em không đi luôn cùng một đợt, lễ này cũng được nghỉ dài mà.
-Thằng cu nhà em nghịch lắm, lại sắp hết năm học, em phải ở nhà không đi được chị à. Mà có chị để tin tưởng mà giao phó là tốt lắm rồi, mọi lần ông ấy toàn đi một mình đến cả tháng mới về làm những gì ngoài kia ai mà biết được. Khuất mắt trông coi thì em cũng đành phải chịu chứ để em biết thì em cho next luôn, em đã chịu thiệt để ông ấy thỏa sức tung hoành, nếu léng phéng sau lưng em thì chỉ có chia tay.
Sau nhiều năm phấn đấu và trưởng thành, Vy đã không còn là cô gái ngô nghê ngày nào nữa. Em khôn ngoan, bản lĩnh và đặc biệt là nắm vững năng lực của bản thân mình. Trong mối quan hệ của em với chồng em luôn đặt mình ở thế cân bằng hoặc luôn phát triển để cân bằng, em không có tâm lý phụ thuộc hay tầm gửi vào lão ta. Vì thế đã từ rất lâu nay khi ở nhà cô là hậu phương vững chắc kiêm cả người đồng hành tin cậy của lão Thuận. Còn ở tập đoàn ai cũng gọi cô là ngôi sao mới nổi, chứ không chỉ là “phu nhân giám đốc kinh doanh.”
Mai nghe những lời mạnh mẽ của Vy nói mới biết rằng bao năm qua người em gái này đã phát triển đến mức nào. Có lẽ xuất phát điểm của hai người như nhau, thậm chí cô đã bước lên phía trước. Nhưng sự trì trệ mà cô gọi là yên phận kia đã khiến cô thụt lùi và yếu đuối. Cứ xét trong thực tế, cô không còn yêu Khánh, đúng vây đã chẳng còn yêu, nhưng không dám rời xa anh vì trăm thứ đắn đo được mất, cô sợ quá nhiều thứ nên mới mất đi bản tính tốt đẹp của mình.
Câu chuyện nhanh chóng kết thúc, hai chị em về lại bộ phận của mình. Mai ngoài công việc còn phải thanh lí hết đống đồ hiệu kia đi. Nếu như bán gì đó cho đàn ông thì với sắc đẹp của mình, Mai đã có nhiều lợi thế để nâng giá lên cao. Thế nhưng những người mua của cô đều là nữ, sự xinh đẹp chẳng phải lợi thế mà đôi khi là lí do cho họ ganh ghét mà ép giá. Suốt cả một tuần chạy long tóc gáy cô mới bán hết được mớ đồ, nhưng tiền thu lại cũng không hơn được đồng nào so với dự kiến ban đầu. Vậy là đến giờ dù nàng quay như chong chóng, nhưng hóa ra chỗ thiếu vẫn cứ thiếu, mà hạn trả tiền mảnh đất thì đang sắp tới. “Túng quẫn”, đây là lần đầu tiên Mai cảm nhận được sự nặng nề khó thở khi bị hai chữ đấy đè lên.
Càng nặng nề hơn nữa khi cô chẳng có một ai mà chia sẻ, bạn thân với mẹ cũng đang lo sốt vó vì chuyện tiền, các nhân tình thì kẻ nghèo, kẻ hèn, chẳng thể nào giúp được. Họ không đòi hỏi, quấy phá đã là may mắn cho cô lắm rồi.
Mang theo tâm trạng nặng nề như thế nhưng cô vẫn phải chuẩn bị cho chuyến công tác, cô uể oải nghĩ rằng nó cũng chỉ như một chuyến công tác thông thường, đến và đi trong vài ngày ngắn ngủi. Mai đến phi trường, thấy Vy và Thuận đã chờ từ trước.photo-1-1614596526959347531226-1614666026-506-width620height892.jpg Cô cúi chào hai vợ chồng, Thuận làm ra vẻ không để ý, hắn cũng gật đầu chào lại cô rồi xách vali đi trước vào phòng chờ. Vy vẫn như thường lệ, cô hồ hởi tiến lại bắt tay và nói chuyện với người chị mà cô rất quý.
-Chị Mai đẹp thế, nhìn cả cái sân bay không ai nổi bật hơn chị hết, sao ngày xưa chị không đi thi hoa hậu nhỉ, như thế chắc chắn vương miện sẽ thuộc về chị chứ chẳng còn ai.dam-om-body-hoa-tiet1.jpg
-Thôi đi cô ạ, cô cũng đẹp chẳng kém gì ai đâu, thử quay lưng nhìn xem từ già đến trẻ hễ cứ là đàn ông đều nhìn cô như nuốt chửng kia kìa.
-Người ta nhìn chị đấy, cao ráo trắng như bông, váy dài tha thướt, trước lồi sau vểnh mặt đẹp như vẽ, người thơm như hoa. Đến em còn muốn bắt chị về làm của riêng chứ đừng nói đến những người đàn ông khác.
-Thôi thôi cô ơi đừng tâng bốc tôi lên giời như thế, để tôi còn tỉnh táo mà chuẩn bị lên máy bay, muộn đến nơi rồi.
Hai chị em tạm biệt trong tiếng cười, Mai xách vali vào phòng chờ cho khách VIP, thuận cũng đang vắt chân chữ ngũ trong đây ngồi chờ. Hắn đã nhìn thấy Mai nhưng vẫn cứ lạnh lùng như trước, và che giấu nụ cười nửa miệng của mình sau tờ báo an ninh.
Chờ đợi trong khoảng 15p rồi hai người lần lượt bước lên máy bay, đúng dịp nghỉ lễ dài ngày, người đi du lịch đông tựa như mắc cửi. Nhưng khoang hạng nhất lúc nào cũng im re, đảm bảo riêng tư cho tất cả mọi người.
Khi máy bay đã lên đến độ cao ổn định, lúc này Thuận mới quay sang bắt chuyện với cô.