Huấn Luyện Nữ Thần Thành Đĩ Dâm - Phần 105
Cả hai thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nóng rực, trong đầu cả hai lúc này trống rỗng, chỉ còn cảm nhận cực khoái vẫn còn chạy râm ran.Tuấn ngồi phịch xuống ghế, kéo Mai vào lòng, hôn mạnh lên môi cô. Mai mệt lử, nhưng vẫn đáp lại, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, trao đổi nước bọt cho nhau.images – 2025-06-26T152003.008.jpeg
-Em đúng là con điếm tuyệt vời nhất…
Gần với kẻ vô học, Mai thích ứng dần với lời khen như chửi ấy, cô chỉ nhíu mày, cấu lên mu bàn tay hắn. Tuấn cười trừ, tay hắn vuốt ve bầu vú vẫn còn đỏ ửng vì bị bóp mạnh của Mai nhưng lần này là nâng niu chứ không hề thô bạo. Mai cười mệt mỏi, dựa vào ngực hắn, không nói gì. Cô biết, dù có mệt đến đâu, dù có nguy hiểm thế nào, cô vẫn không thể cưỡng lại Tuấn, không thể cưỡng lại những khoái lạc mà hắn mang lại cho cô.
Chiếc xe vẫn đậu im lìm trong bãi đỗ, ánh đèn mờ mờ chiếu lên hai cơ thể trần truồng, quấn lấy nhau như không muốn rời. Trời ngoài kia đã tối hẳn, có khi giờ này hai bé nhà cô đang ngóng mẹ về. Nhưng từ ngày sa đà với Tuấn, cô đã để thứ khoái cảm hoang dại của hắn cuốn đi, đến thứ tình cảm mẫu tử thiêng liêng đôi khi cô còn sao nhãng.
Tuấn ngồi lặng lẽ hưởng thụ phút giây làm ông hoàng, từ ngày hắn có Mai, cuộc sống của kẻ thất bại xưa kia đã hoàn toàn thay đổi. Ngoài no say về tình dục khiến nhìn hắn bớt đi phần u tối, Mai lại nhiều tiền hắn cũng nhờ cô mà đầy đủ. Từ quần áo, nước hoa đến tiền nhà cũng không còn thiếu thốn. Dạo này thấy hắn chỉn chu trên công ty còn đồn ầm lên là hắn sắp cưới vợ.
Hắn nghĩ thầm rồi cười khểnh, vợ sao, một người như Mai? Trước đây có lẽ là một điều ao ước, nhưng khi dễ dàng đến mức cứ vẫy tay là vác “lồn” đến ngay, hắn nào còn sự quý trọng nào mà coi cô là vợ. Ngọt nhạt chẳng qua cũng để cho cô dễ bảo, kiếm thêm chút lợi lộc từ cô. 419171
-Thôi, anh xuống đi để Mai về, tối muộn rồi, Mai mệt và đói lắm.
-Ok em yêu, lần sau anh sẽ lại cho em những trải nghiệm khác nữa, khà khà, lạ lẫm và hay ho hơn nhiều.
Mai lại lườm, cô nghĩ về thứ “lạ lẫm hay ho” mà hắn nói, đúng hơn phải gọi là thứ tình dục điên cuồng gần như biến thái. Một tháng gần đây, những cuộc làm tình cùng hắn ta đã cho cô trải qua muôn vàn những cung bậc cảm xúc. Cô từng sợ đến run người khi hắn vừa doggy vừa mở toang cửa sổ rồi bắt cô nhìn ra phố. Cả dòng người nườm nượp đi qua, hễ ai ngẩng đầu để ý cũng có thể thấy cô đang phơi mặt ra ngoài. Nhưng cảm giác pha trộn giữa sợ và sướng ấy đã làm cô lên đỉnh đến 2 lần, sự thăng hoa mãnh liệt đến giờ cô vẫn làm cô quyến luyến. Hay cảm giác trống trơn và ướt át khi cả ngày đi làm mà không mặc quần lót, cứ chốc chốc lại bị hắn kéo vào trong góc rồi móc cho ướt đầm đìa con bướm nhỏ của cô. Ngượng ngùng thật đấy sợ hãi cũng nhiều nhưng khoái lạc cũng lớn đến mức không thể nào quên được.
Bỗng nhiên, một ánh đèn xe lướt qua, chiếu sáng vào trong xe. Mai giật mình, vội vàng kéo áo che ngực, cúi đầu xuống, tim đập thình thình. Tuấn cười khẩy, chẳng thèm bận tâm.
-Yên tâm, giờ này ai rảnh mà để ý. Mà có nhìn thấy thì đã sao, thằng nào thấy thằng ấy chết thèm ha ha.
Mai bực tức, nhưng không biết nói gì. Cô vội vàng chỉnh lại quần áo, lau sạch những vết tinh dịch trên người, trên ghế bằng khăn giấy trong xe. Tuấn nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy dục vọng, nhưng hắn không ngăn cản. Hắn biết cô cần thời gian để trở lại vẻ ngoài chỉn chu, để không ai nghi ngờ khi cô bước về nhà. hoang-hon-truoc-hinh-anh-hot-girl-nhu-dang-khoa-than-lai-xe-hoa-ra-la-dj-me-tha-rong-1-1605347…jpg
Khi Mai đã mặc lại váy áo, cô ngồi lại ghế lái, nhìn mình trong gương chiếu hậu. Mái tóc rối bù, môi sưng mọng, và ánh mắt vẫn còn đờ đẫn vì khoái lạc ngân dài. Cô thở dài, tự nhủ mình sai trái, giống con nghiện đang tự trách bản thân. Tuấn mở cửa xe, bước ra ngoài, không quên ném lại một câu.
-Mai gặp lại nhé, em yêu, chăm sóc cái lồn em thật chu đáo nhé, lúc nào cần thì vác đến cho anh…khà khà.
Rồi hắn sập cửa bỏ đi, để lại Mai một mình trong xe ấm ức. Cô ngồi đó, lặng lẽ, trong lòng trống rỗng hệt như bãi xe lúc này. Chiếc xe vẫn còn lưu lại mùi của Tuấn, của tình dục, của những khoái lạc mà cô vừa trải qua. Cô biết, cô lại vừa bước sâu thêm vào đáy vực, một vực sâu không lối thoát tựa như cô không thể thoát khỏi chính dục vọng của mình.
Mai bỏ hết tấm chắn kính xe rồi đề máy, phóng xe ra khỏi bãi đỗ, ánh đèn xe loang loáng lao qua tựa như đang soi vào tâm hồn vấy bẩn của cô làm cô nhăn mày khó chịu. Mai trở về nhà, cảm nhận sự thân thương nay trở thành trói buộc, cô rụt rè, như thể mọi thứ đang đưa ánh “nhìn” đánh giá chiếu lên cô. Nhưng thực tại này không thể thay đổi, cô không thể hoàn toàn rời bỏ nơi đây, cũng không thể sống thiếu tình yêu và khoái cảm của mình. Cô đành chịu mắc kẹt giữa 2 thế giới, chẳng thuộc hẳn về nơi nào.
Sự ngột ngạt tăng thêm khi ngày hôm sau Khánh trở về, nhìn anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ do công việc gặp trục trặc chăng. Những điều này trước kia nàng ít quan tâm giờ lại càng không thèm để ý, nàng chỉ cố gắng đóng tròn vai diễn của mình mà thôi. Cố gắng đi đến nơi về đến chốn, mọi tin nhắn, các cuộc gọi ngoài luồng để hết ở danh mục hạn chết cất đi. Việc lén lút như kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình cô đã thành quen từ lúc nào cô còn không nhớ.
Sáng nay, một buổi sáng ít ỏi cô ngồi ăn sáng cùng chồng. Khi nói chuyện anh vẫn nhìn sâu vào mắt cô còn cô thì cố tình lảng tránh. Câu chuyện dần giải thích vì sao dạo gần đây anh lại đi công tác nhiều như vậy.
-Việc bên kia tưởng thuận lợi mà nghe chừng căng phết em à, hợp đồng mới kí khiến khối lượng công việc phát sinh gần một nửa. Giờ anh em đang căng mình, anh cũng phải là ngoại lệ, thời gian này anh không chăm sóc tốt cho em và các con, em đừng giận nhé.
Mai tất nhiên gật đầu, còn động viên anh không nên bỏ bê công việc mà nên nhiệt tình sát cánh cùng anh em.
-Em thật hiểu chuyện, lấy được người chu toàn và chung thủy như em, anh thật là có phúc.
Mặt Mai cúi gằm không nói, “ngoan hiền”, “chung thủy” đâu phải những tính từ dành cho cô nữa, Tuấn thường khen cô là “dâm đãng” cô thấy những từ này giống hơn. Khánh chẳng nhận ra sự chột dạ của vợ, anh càng hào hứng hơn cho kế hoạch cho ngày nghỉ ở nhà trong những ngày sắp tới.
-Em này, anh còn thêm 2 ngày nghỉ nữa đấy, mình sắp xếp hẹn hò một buổi nha, lâu rồi anh chưa cho em được khoảng thời gian lãng mạn như lúc mới yêu. Tối nay em tắm rửa thật sớm, anh sẽ trở về đón em rồi mình đi chơi nhé, cứ để mặc các con, chúng lớn rồi mà còn bà vú nữa, mình khỏi phải lo.
Mai cười gật đầu làm ra vẻ hứng thú, nhưng thực chất cô chỉ tiếp tục vai diễn mà thôi. Cô kết thúc bữa sáng sớm hơn để nhanh chóng đi ra khỏi nhà, chứ cứ liên tục phải giả dối, cô thấy áp lực vô cùng.
Nhưng có trốn cũng chẳng được bao lâu, kết thúc giờ làm cô chỉ kịp về nhà tắm rửa, trang điểm qua loa thì xe chồng về tới. Khánh ôm một bó hoa hồng vàng rất to, được bó lại cầu kì nhìn rất đẹp. Anh tươi cười bước về phía vợ rồi đặt vào tay cô bó hoa ấy. Mai bẽn lẽn gật đầu, giống hệt như lúc mới yêu. Bọn trẻ và bà vú được một phen sáng mắt, họ vỗ tay rầm rầm trước tình yêu thắm thiết và sự lãng mạn của cả 2. Nhất là hai đứa nhỏ, tuy chúng chẳng hiểu gì nhưng cảm nhận được thứ không khí tuyệt vời mà cha mẹ chúng tạo ra khiến chúng cũng hò reo thích thú.
Cũng lâu rồi Mai mới lại thấy mình như nữ hoàng, chợt trong lòng cô tự giễu.
-“Mình ném hết những thứ này đi để đổi lấy quá khứ, có phải là ngu ngốc quá không? Ở nơi đây mình là một nữ hoàng, nhưng mình phá nát nó để nghe người ta gọi là “con đĩ”. Mai ơi những việc mày làm liệu có đáng không”.
Sự thất vọng phát ra từ nội tâm, Mai trút tiếng thở dài rồi nhìn đèn đường vụt qua khung cửa. Tiếc nuối mà làm gì, thời gian không thể quay ngược, Mai của ngày xưa, hạnh phúc vẹn tròn cô đã có với Khánh, mãi mãi cũng không quay về.
Họ dừng xe nơi một nhà hàng sang trọng rất phù hợp với diện mạo của cả 2, Khánh mở cửa đón cô ra ngoài rồi sải bước vào bên trong trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Mai hài lòng với sự ấm cúng và trang trọng ở nơi đây, cô để cho mình thả lỏng, trở lại là vợ là người yêu anh trong chốc lát. Cô không nghĩ đến những tình nhân, quên đi khát khao thể xác hay vương vấn của thanh xuân mà cười nói, tâm tình thoải mái với anh như đúng nghĩa vợ chồng hạnh phúc.
-Cũng lâu rồi em nhỉ, lâu rồi mình mới có lại không khí này, anh thấy anh thật tệ, lấy được người tốt như em mà không biết đường săn sóc. Cho anh xin lỗi nhé, từ giờ anh sẽ cố gắng hơn.
Mai không biết phải nói gi cô cứ như vậy nhìn anh trong chốc lát rồi chỉ nói 1 câu.
-Đâu chỉ mình anh sai, anh đừng xin lỗi em không dám nhận đâu.
-Vợ anh là tốt nhất, luôn thấu hiểu lòng người và nhận cho mình phần thiệt. 6 năm trước người kia không bỏ đi anh đã không thể nào có được em, gia đình mình đã không được hạnh phúc tròn đầy như thế.
Mai tái xanh mặt mày, mắt nghìn anh lấm lét, thấy mặt anh không đổi sắc cô mới lại yên tâm, nhưng để anh không nhắc thêm về người cũ cô nói tựa như trách với anh.
-Anh này, sao tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, em không thích, mình chỉ cần biết cuộc sống của vợ chồng mình mà thôi
-Ừ, anh xin lỗi anh vô duyên quá nhỉ, vậy mình nói chuyện công việc của em đi. Trên tòa nhà trung tâm có dễ thở không em, chức trách hiện tại có nặng nề quá không em, em có nhiều bạn mới ở đó chưa.
-Tất cả đều ổn hết anh ạ. Em hiện tại đang quản lí nhân sự từ xa đối với khu vực Miền Nam, công việc cũng chẳng có nhiều, chủ yếu là đảm bảo các chế độ và trình độ tuyển dụng trong ấy và ngoài này đồng nhất với nhau. Công việc cũng không áp lực nhiều, còn bạn trên tòa nhà trung tâm thì ngoài chị giám đốc cũ giờ là phó giám đốc nhân sự thì cũng chỉ còn Vy là thân với em nhất. Vy nào thì anh biết rồi đấy, anh có thấy lạ không.
-À Vy, vợ của ông Thuận, cũng thuộc về quản lý cấp cao. Cô ấy vui tươi hòa đồng đặc biệt là từ xưa đã coi em như thần tượng, giờ cô ấy thân với em anh cũng chẳng lạ gì.
Khánh nói giọng bình thường không chút nào dao động, với anh Vy chẳng còn chút nghĩa lí gi, anh nói tiếp.
-Thế có ai làm phiền hay gây khó dễ gì cho em không. Tay Tuấn kia chẳng hạn, mà hôm kỉ niệm ngày cưới anh thấy em và hắn ta cũng không còn xa cách lắm, chắc mọi chuyện ổn cả đúng không em.
Tay Mai nắm chặt lại trên đùi, cô hít vào rồi mới nói.
-Nói đến mấy người ấy làm gì chứ, chỉ là đồng nghiệp cùng công ty, chứ có liên quan gì đâu mà tiếp xúc.
-Ồ, anh thì lại thấy hắn nhìn em đắm đuối lắm nha.
-Anh làm sao vậy, sao toàn nhắc đến những kẻ không đâu thế chứ.
Giọng Mai cao bất thường, khiến mắt Khánh tròn xoe ngơ ngác, không ít người ở cạnh cũng nhìn sang. Mai thấy hơi xấu hổ, Khánh thì nhanh nhảu xin lỗi cô.
-Anh chỉ đùa thôi, em đừng phản ứng mạnh như thế, thôi nào ăn tiếp, ăn tiếp đi, sắp đến món tráng miệng em thích rồi.
Từ đấy Khánh tránh đùa cợt thêm để vợ anh khỏi giận, hai người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Họ đứng dậy ra về trong tâm lý thỏa mãn cả về đồ ăn lẫn không khí nơi đây. Bỗng Mai thoáng khựng lại rồi hơi run. Khánh nhận ra khác biệt thì hỏi.
-Sao thế em.
-Không…không sao, mình về đi.
Mai bước nhanh vùn vụt, đôi giày cao gót nện xuống sàn có vẻ nặng nề hơn. Ra đến cửa quán cô lia mắt nhìn quanh rồi khẽ nghiến răng khi nhìn thấy chiếc Mazda Cx5 gần đó, thấy chồng đến cô lại bước nhanh hơn.