Huấn Luyện Nữ Thần Thành Đĩ Dâm - Phần 103
Nói về Khanh, kẻ mà Mai đã mạo hiểm đánh đổi cả hạnh phúc để đến bên anh ta, thì từ ngày có nhà, có xe anh ta liền trở thành một con người bận rộn. Nhất là dạo gần đây Mai gọi điện cho anh ta thường bị anh ta cúp máy, nếu có nói chuyện thì cũng rất vội vàng kiểu như.
-“Em à, có chuyện gì thế, có quan trọng lắm không, nếu không hãy để lúc khác mình nói chuyện em nhé, anh đang bận mất rồi.”
Hoặc.
-“Sao lại gọi giờ này, anh còn đang bận công chuyện, để lúc khác anh liên lạc lại sau nhé.”
Anh ta hầu như không còn thời gian dành cho cô, liên lạc của họ chủ yếu là về đêm và qua tin nhắn, mấy lần cô cố gặng hỏi sâu hơn thì Khanh cũng chỉ lấp lửng. Anh ta nói rằng vừa mới xin được công việc làm thêm tại một công ty môi giới chứng khoán. Vì là trong thời gian đầu nên phải cố gắng nhiều hơn người khác để gây ấn tượng tốt và học hỏi cùng chứng minh năng lực. Mai thấy vậy thì càng thương xót cho nhân tình, cô nhiều lần nhắn gửi rằng nếu Khanh cần giúp đỡ thì cô luôn sẵn sàng.
Tất nhiên chuyện đấy Khanh sẽ không quên nhưng tạm thời hắn đang dành thời gian cho mối bận tâm khác, Mai đặc biệt không nên xuất hiện cạnh hắn lúc này.
Bên ngoài khu biệt thự hạng sang, nơi này có an ninh nghiêm ngặt còn hơn cả khu nhà Mai ở. Khanh đỗ xe bên ngoài trạm gác gọi điện rồi đứng chờ một ai đó đi ra.
15p sau, một cô gái trẻ với mái tóc buông dài đen nhánh, cô mặc một chiếc đầm màu trắng, đi giày 5 phân và xách bên người một chiếc túi xinh xinh.
Cô gái trẻ trung và duyên dáng quá, cô có ánh mắt biết cười, cái miệng chúm chím và mũi quỳnh nhỏ xinh. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng, không khó nhận thấy sự vui tươi yêu đời cùng lanh lợi của cô. vn-11134207-7ra0g-m6nqzisziibc51_tn.jpegNgay khi vừa gặp mặt, cô tặng Khanh một nụ cười thật tươi, Khanh cũng đáp trả bằng ánh mắt hiền từ và yêu thương chất chứa.
-Sao đứng ngoài này mà không chịu vào, bộ anh có gì chột dạ hay sao mà không dám vào gặp bố mẹ em.
-Đâu có, anh chỉ ngại vì chưa tự tin thôi, cả công việc ở trường lẫn công ty môi giới chứng khoán vẫn chưa đâu vào đâu. Lúc nào công việc của anh ở hai nơi có thành tựu rồi tự khắc anh sẽ vào chào hỏi bố mẹ rồi thưa chuyện hai đứa mình.
Cô gái bước lên xe, mặt đã đỏ hồng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Khanh, đôi môi đáng yêu cong lên làm ra vẻ đỏng đảnh.
-Hứ, chuyện hai đứa mình là chuyện gì mà đòi thưa.
-Thì chuyện hai đứa mình yêu nhau, mặc dù đã hơn 5 năm nay, nhưng anh muốn chính thức được cha mẹ em đồng ý.
-Này nhá, vào nói chuyện với cha mẹ em để xin phép ba mẹ em đưa em đi chơi thì được chứ nói mấy chuyện ấy giờ thì hơi sớm đó. Chuyện bên Úc là bên Úc nhé, giờ ở Việt Nam tính chuyện Việt Nam, anh về nước gần 2 năm, quen ai, yêu cô nào làm sao em biết được. Em phải điều tra, phải thử thách biết đâu anh thay lòng đổi dạ thì sao.
Khanh mặt vẫn không đổi sắc nhìn về cô.
-Châu Anh, em nghĩ anh là người dễ thay lòng đổi dạ đến thế sao, em biết ngày bên đấy anh đã được chào mời nhập quốc tịch để ở lại nhưng anh vẫn không màng. Anh về Việt Nam để hai đứa mình lại gắn bó, anh tưởng em công tác trong Sài Gòn như lúc về Việt Nam em nói nên cũng xin vào trong đấy. Ai ngờ em đi học thạc sĩ mà chẳng nói cho anh, giờ biết em sắp về và ra ngoài này công tác, anh lại tốn công xin ra ngoài này cốt cũng để gần em, vậy mà em vẫn còn nghi ngờ anh nữa.
Cái giọng buồn buồn của hắn vẫn như ngày nào còn bên Úc, Châu Anh nghe lấy từng từ rồi tưởng tượng con đường của hắn đến với cô. Một lần nữa, giống hệt năm xưa cô lại thấy vừa thương vừa phục người đàn ông này.
Năm xưa Châu Anh cũng là du học sinh bên Úc, cô tiểu thư 21 tuổi lần đầu xa nhà sống cuộc sống tự lập, mọi thứ tưởng chừng đơn giản bỗng phức tạp không ngờ. Cô nhớ gia đình, lúng túng trong công việc thường ngày khiến cho mất tập trung làm điểm số gần như chạm đáy.
Lúc này cô cần tìm một gia sư, may sao Khanh xuất hiện, anh là người Việt lại có học bổng tiến sỹ, thừa đủ điều kiện để kèm cặp cho cô. Quả đúng vậy, anh là một gia sư khá tốt, điểm số cô cải thiện rất nhanh, cũng kéo lại sự gần gũi của 2 người.
Tìm hiểu sâu cô mới biết anh là dân tỉnh lẻ, nhà rất nghèo có mẹ già còn thêm cả mấy đứa em nghề nghiệp còn chưa ổn định. Anh vừa đi học vừa đi làm để gửi tiền về quê cho mẹ và các em đỡ nhọc. Thế là cô so sánh với mình rồi tự nhiên mà cảm phục, từ đấy cô chú ý đến hắn nhiều hơn.
Khanh thấy, nhưng không thích mất thời gian cho việc lằng nhằng, hắn muốn ưu tiên vào việc học để thực hiện hoài bão của mình. Nhưng bằng nhiều nguồn Khanh biết được Châu Anh là một tiểu thư chính hiệu, gia đình không những giàu mà còn có thế lực ở khắp nơi. Hơn ai hết Khanh cần và hiểu tác dụng của những điều này, vì vậy thay vì lạnh nhạt giữ khoảng cách hắn bắt đầu tiếp cận cô.
Ngoài việc dạy học để nâng cao cho em điểm số, hắn cũng chẳng ngại giúp em biết làm những công việc hằng ngày. Từ nấu cơm, rửa bát giặt đồ cùng vân vân những việc nhà khác nữa. Cũng vì tốn thời gian quá nhiều cho cô mà Khanh bị mất học bổng toàn phần, Châu Anh biết được điều này thì vô cùng cảm động, cũng tự nhủ trong lòng sẽ cố gắng bù đắp cho anh ta. Chính vì nhiệt tình như vậy hắn dần dà không chỉ đơn thuần là một người phụ đạo, mà thân thiết và quan trọng như một người anh.
Tình cảm hai người họ lớn nhanh vì ở xứ người họ cũng chỉ có nhau mà nương tựa. Châu Anh dần yêu hắn ta mặc dù những người đàn ông xung quanh có tốt gấp trăm ngàn lần cô cũng bỏ qua không thèm ghé mắt. Khanh lúc này mới biết được vị ngọt của việc yêu tiểu thư nhà giàu. Vì khi yêu hắn, Châu Anh cũng giống Mai, cô trao cho hắn cả thể xác lẫn tâm hồn. Gia đình cô rất có điều kiện, với kinh tế thoải mái cô vô tư mà giúp đỡ hắn cả về vật chất và phương tiện.
Những năm sau này ở bên Úc, Châu Anh để Khanh về ở chung, cô cũng mua một chiếc ôtô để 2 người tiện đi lại. Có ôtô Khanh có nhiều cơ hội việc làm hơn, vì vậy hắn chăm chỉ làm thêm để có tiền gửi về quê và chuẩn bị cho sau này. Khanh đã rất khéo léo để thể hiện sự nỗ lực chăm chỉ và che giấu sự toan tính của mình trong ngần ấy năm, cũng thành công để lại trong lòng Châu Anh hình tượng tốt.
Một người vừa thông minh, giỏi giang lại không ngừng cố gắng rất thích hợp để chọn làm ý trung nhân. 4 năm học bên đấy, ở cùng nhau, Châu Anh gần như đã chấm Khanh trở thành chồng mình ngày sau. Chỉ có điều cô kết thúc việc học trước anh, khi về nước nói với cha mẹ chuyện này thì bị họ gạt đi tức khắc.
Với họ, một người đàn ông xuất thân bần hàn không chỗ dựa, chỉ có mỗi cái bằng Tiến sĩ ngoài ra cũng không nổi bật gì thì không thể nào xứng với con gái của mình được. Thế là họ thu xếp để cô gặp gỡ, xem mặt với nhiều thiếu gia, công tử ở trong nước nhưng đều bị cô từ chối.
Để tránh bị bố mẹ mình thúc ép thêm, cô lại chọn đi du học tiếp, lần này là ở Anh.
Sở dĩ Châu Anh không sang lại Úc vì cô muốn dành cho Khanh thử thách, cô muốn xem rằng sự lựa chọn của mình có phải chính xác không. Cô tạo ra sự xa cách trong khoảng thời gian 2 năm, từ Úc cho đến Anh rồi hai miền Nam Bắc. Thế nhưng hiện tại khi cô vừa về đến Việt Nam anh đã ở đây, vui mừng chào đón. Thử thách này anh đã vượt qua, cô cũng đã khẳng định với bố mẹ mình rằng: với cô Khanh là sự lựa chọn duy nhất. “Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, bố mẹ Châu Anh không muốn con họ lại đi xa hay làm việc ở nước ngoài không về nữa. Vì thế họ đã đồng ý cho cô tự do chọn lựa, nên Châu Anh mới muốn anh đến để cho bố mẹ mình nhìn qua.
Trồng cây đã đến ngày hái quả, Khanh đâu phải vội vã làm gì. Hắn muốn có địa vị chắc chắn trước khi đứng trước mặt bố mẹ nàng, nên tạm thời còn trì hoãn. Châu Anh biết vậy thì thôi không giục giã, cô tuy trẻ người nhưng rất khôn ngoan, cô nghĩ rằng anh cũng có lòng kiêu hãnh của mình, và điều đó thì đáng được tôn trọng.
-Hít hà, xe anh mới mua đây hả, đẹp quá, mùi cũng thơm nữa, có phải mùi nước hoa của cô nào đấy không.
Cô ngồi vào xe, nói cười tinh nghịch nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ tự hào. Dù xe không là điều gì xa lạ với cô, nhưng đó là thành quả của người yêu và cô muốn tán thưởng.
-Hít hít…có mùi nước hoa nữ thật à, vậy chắc là có do hôm nọ các thầy cô trong khoa ngồi lên xe để lại. Mình mua xe mới cũng phải khao họ một bữa ra trò chứ.
Châu Anh chỉ nói đùa với Khanh chứ ở với nhau hơn 3 năm cô biết thừa hắn là người ra sao, cũng hoàn toàn tin vào sự thủy chung của hắn. Cô biết hắn ta không phải người có nhu cầu tình dục cao, còn ngoài ra từ nhan sắc đến trẻ trung hoặc địa vị gia đình cô tự tin hắn không tìm ai hơn cô được.
-Thế hôm nay anh định đãi em cái gì, nói trước là không ngon, chỗ ngồi không đẹp là em dỗi đấy.
-Yên tâm, dịp đặc biệt bên người đặc biệt thì điểm đến tất nhiên không thể bình thường.
Họ nhìn nhau âu yếm, hôn nhau thắm thiết rồi cùng du hí cả ngày trên chiếc xe mà Mai mua tặng cho tình yêu của mình.
Còn Mai, cô vừa kết thúc một ngày làm việc với thân thể mệt rã rời. Bị như thế này người đáng trách nhất chính là nhân tình quý báu của cô, là Tuấn đem lại. Chẳng phải hắn làm gì cô mà bởi vì Mai muốn giúp hắn ta đỡ bị phạt. Vì cái thẻ chấm công của của hắn quá xấu với chi chít những giờ làm đi muộn cùng những ngày nghỉ buổi chiều. Trong những buổi vắng mặt đấy không ít là những lần ngụp lặn trên thân xác cô, hắn cũng tốn công thỏa mãn cho cơ thể này vì vậy mà cô giúp hắn che giấu. Nhưng không thể để người khác nghi ngờ nên cô nhận luôn thống kê ngày công cho cả tổ.
Tiếng giày của Mai nện lên nền bê tông “cồm cộp” Mai đưa mắt nhìn quanh thấy chẳng còn mấy chiếc xe, giờ này đã khá muộn, cũng chỉ những bộ phận tăng ca còn ở lại.
Ở cái chỗ rộng mênh mông lại trống huơ trống huếch Mai cũng có chút rùng mình, cô cố bước chân nhanh hơn để ngồi vào xe. “Tít tít” cô bấm mở cửa xe, rồi cúi xuống dẹp đi cái biển cảnh báo chữ A đang chặn đầu xe cô vào trong góc. Sau đó nàng chui lên xe, lúc này Mai mới trút đi nỗi sợ mà thở phào nhẹ nhõm. Cô đề nổ máy định phóng vút đi. Nhưng một bàn tay đặt lên vai cô, giọng đặc khàn ra lệnh bên tai.
-Tắt máy…
Mai rùng mình sởn gai ốc, cô xoay cổ tay chiếc xe im lìm, lịm bặt. Bàn tay trượt xuống bóp mạnh vào bầu ngực của cô đau điếng, cô khẽ “ưm”. Giọng nói kia tiếp tục.
-Im, hoặc tao vặn cổ mày.
Mai gật gật.
-Lột quần lót ra đưa tao.
Mai hơi lắc đầu, giọng nói kia gằn hơn một chút, tay hắn nơi vú cũng siết mạnh hơn.
-Không muốn chết thì làm nhanh.
Mai sụt sùi cúi người, cho tay vào trong váy một lúc sau đưa lên một mảnh vải hình tam giác màu hồng. Gã đàn ông ở phía sau giật lấy, có vẻ hắn đưa lên mũi, rồi một tiếng hít vừa mạnh vừa sâu vang lên.
-HÍTTT…oa, thơm quá, mùi lồn em thật tuyệt, chẳng lúc nào mà anh không thèm không nhớ…địt mẹ buồi anh lại cửng rồi này…
“Pựt pựt pựt…” hắn dùng tay giựt thật mạnh, cả hàng cúc bấm bật tung, hai vạt áo phanh ra, vú cô ngồn ngộn phơi ra trắng tươi như hai cái bánh bao cỡ đại.
-Đừng…không được…xin anh…
Mai vùng vẫy, khép tay trước ngực, đây là nơi nhiều người qua lại, kính chắn gió thì chẳng che chắn được gì, nếu có người tới đây họ sẽ nhìn thấy hết.
-Xuống đây…để cho anh địt…
Mai quay xuống đập tay vào người hắn ta kêu bụp bụp.
-Không bình thường được hả, không làm người ta giật mình sợ chết thì không thôi.
-Khà khà, thỉnh thoảng đổi gió làm tí bất ngờ cho vui, lại đây với anh, anh thèm, anh nhớ lồn em quá.
Tuấn cười khềnh khệch đỡ nàng lại phía sau, trận chiến trên xe hôm nay không thể nào tránh khỏi, nhưng Mai chẳng ngại cũng