Huấn Luyện Con Bạn Vú To - Phần 28
Điện thoại mình lại một lần nữa reo lên, trên màn hình lại hiện lên 3 chữ: “Con Cờ Hó”.
Đ: Vòng xe lại đi anh (tiếng khóc nấc nấc)
Nghe xong mình liền vòng xe lại, trên tay vẫn cầm điện thoại… sau khi vòng xe lại thì một hình bóng thân quen đang tiến tới… chạy lại mình…
K: Sao em chạy ra đây… đi chân đất đạp trúng gì thì sao (thút thít)
Nó ôm chồm lấy mình… khóc nức nở…
Đ: Nói Anh Yêu Em với em được không anh? Em muốn được nghe anh nói…
K: Anh… yêu… Em.
Đ: Cảm ơn anh…
Nó quay lại và đi trong nước mắt, đã đau giờ còn đau hơn… mình dùng 2 tay che mặt lại để không phải thấy cảnh thế này…
Mình quay xe lại… vặn ga về đến nhà vào phòng nằm với thân xác rã rời… suy nghĩ vớ vẫn suy nghĩ linh tinh… chắc giờ này em củng nằm trên phòng như anh. Củng đang đắp mền lại… và khóc như anh phải không em?
Cứ nằm khóc thật to… cứ đau… mình ngủ thiếp đi đến 8h tối… mở mắt dậy mình liền chụp điện thoại lên xem… chỉ mong chờ cuộc gọi nhỡ, hoặc tin nhắn từ “Con Cờ Hó”.
Nhưng lần này thì khác… đã không còn như trước rồi cơ mà, bỏ ra lan can ngồi nhìn những dòng xe chạy qua lại chạy… tự nhủ lòng mình… xe chạy ngang, nhưng củng chỉ thoáng qua rồi lại tan biến mất… phải quên đi cuộc tình, một mối quan hệ không rõ ràng…
Thời gian cứ lặng lẽ trôi… móc điện thoại ra xem đã 10h30…
10h30 rồi…
1h30 phút nữa… anh sẽ mất em, sẽ mất đi người con gái ngày nào nhắn tin hỏi han anh, lo lắng, yêu thương, chăm sóc, ăn bữa cơm gia đình cùng anh…
Mình lại khóc… hì… có lẽ nước mắt mình nhiều quá…
11h00…
1h nữa thôi… sao hôm nay thời gian trôi nhanh quá…
Lại suy nghĩ về những kỷ niệm suốt thời gian qua, nghĩ về những hạnh phúc, những con đường anh và em đã bước qua, nay còn đâu???
Tại sao vậy??? Tại sao yêu nhau lại không đến được với nhau?
Tự nghĩ trong lòng, hàng ngàn người chia tay củng như mình, nhưng lý do người ta đau khổ hơn mình nhiều mà, sao mình lại buông một cách dễ dàng vậy? Yêu sao lại không giữ???
Nhìn lại vào điện thoại… đã 11h15.
Mình vội chạy nhanh xuống nhà… tìm chìa khóa…
Đm cái chìa khóa xe đâu rồi, ĐKM lúc gấp thì không thấy đâu vậy, chạy đi tìm lọc lọi khắp nhà vẫn không thấy… nhìn lên đồng hồ treo trên tường… 11h35… sặc đm đồng hồ điện thoại mình chạy trễ 5 phút ah…
Tìm mãi không ra, mình mở cửa, vứt đôi dép ở nhà và chân đất chạy lên nhà con Đ, vừa chạy vừa nhìn điện thoại, biết bao cặp mắt hướng về mình nhưng mặc kệ… mình vẫn cắm đầu cắm cổ chạy…
Ây… daaaaa… đm đạp 3 zớ rồi… máu chân mình bắn tung tóe, rất đau, nhưng mình vẫn ráng vẫn tiếp tục chạy… chạy để giữ lại tình yêu mình.
Chạy gần đến nhà nó… 11h50…
Nhà nó đã khóa cửa, và tắt hết đèn, gọi cho nó thì đổ nhạc chờ nhưng không nghe máy…
Gọi đi gọi lại cả chục lần vẫn nghe tiếng nhạc chờ, đến nổi thuộc luôn.
Đi qua đi lại… gọi đi gọi lại vẫn không ai nghe máy, mình gọi lại số em con Đ.
Nhạc chuông đổ vài giây.
Em Đ: Alo nghe anh Khôi ơi.
K: Đ đâu em?
Em Đ: Không có nhà, chị em đi chưa về.
K: Thật không…
Em Đ: Thật mà… không phải chị em đi với anh sao?
K: Trưa anh chở chị em về mà, à mà thôi em biết chị em đi đâu không?
Em Đ: Không…
K: Vậy thôi… em ngủ đi.
Cúp máy, mình buồn bã về khoảng thời gian lúc còn sớm sao lại không chạy lên, quay lưng lại bước đi trong tiếc nuối… chỉ mong sao giờ này biết em ở đâu… dù em có ở xa đến mấy đi nữa… anh vẫn đến với em… sẽ mang em về lại bên anh.
Đi bộ về được nữa đường…
Có thứ gì đó xẹt qua mình… đm đứa nào chọi đá mình nhưng không trúng, quay qua quay lại tìm và nghĩ trong đầu đập cho bỏ mẹ nó…
Nhìn vào gốc cây bên lề đường hình bóng ấy, sao quen thuộc vậy…
OMG… con nhỏ Đ…
Nước mắt mình rưng rưng…
Mình chạy lại ngay gốc cây…
K: Đi đâu vậy tao đi tìm mày quá trời…
Đ: Nữa… gọi em… mày tao hoài…
K: Xin lỗi… em đi đâu cả ngày hôm nay không về nhà vậy, sao không mang dép, dép em đâu?
Đ: Em ngồi gần nhà anh, nhìn lên lan can phòng anh đó, dép em đứt quai, em vứt rồi…
K: Sao không nói anh biết…
Đ: Anh có yêu thương gì em mà cho anh biết…
Mình nghẹn vào… nước mắt tuôn trào ra không ngừng, không phải vì buồn, đau, mà vì hạnh phúc, cái cảm giác hạnh phúc đó đến giờ mình vẫn còn khắc mãi trong tim…
K: Anh… yêu… em… đừng xa anh nha.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của nó, nước mắt đã rơi từ khi nào, nó ôm chồm lấy mình…
Đ: Em yêu anh… em không muốn xa anh.
Cứ thế… cả 2 ôm nhau thật chặt, niềm hạnh phúc dâng trào xóa tan màn đêm u tối.
Đ: Chân anh bị gì vậy… máu không kìa.
K: Không sao đâu… tìm được em… mất cái chân anh củng chịu.
Đ: Anh nói bậy bạ không ah.
K: Thật mà… anh yêu em lắm…
Đ: Xem anh vậy mà yếu đuối quá… chả men như em nghĩ, ngồi trước lan can mà khóc như con nít vậy á, nhưng mà em thích lắm hihi…
K: Hì… anh sống nặng tình cảm lắm… vì anh yêu em mà…
Đ: Về nhà đi anh, chân anh máu không kìa, đau lắm phải không, về em băng bó cho…
K: Không quan trọng…
K: Em ơi… anh yêu em lắm… bỏ đá đi nha em…
Đ: Em hứa mà, vì anh em bỏ, em không đụng đến nữa đâu…
K: Hứa nha em…
Đ: Ừ… mà hồi chiều em mới chơi…
K: Em nói gì???
Đ: Hồi chiều em mới chơi…
Mình liền buông tay nó ra, mắt trợn lên…
Đ: Hahahaha… anh ngu vừa phải thôi…
K: Là sao…
Đ: Từ lúc anh chạy về, em đứng khóc nhiều lắm. Em nhớ anh lắm, em vào nhà được tí rồi đi bộ lên gần nhà anh ngồi đó.
K: Làm gì…
Đ: Để được thấy anh chứ làm gì, nhớ anh muốn chết, còn chơi đá được hả…
K: Anh đập cho bỏ mẹ em bây giờ.
Đ: Nữa nữa… nói với em kiểu đó hả?
K: Hehe anh củng giỡn mà…
Đ: Anh đúng là thằng quỷ.
K: Chứ sao… anh là con quỷ anh mới ám theo em hoài được.
Đ: Về nhà đi ông 8, đứng đây quài lạnh muốn chết, chân chảy máu nữa kìa, mà nói không nghe ah, lì thấy sợ luôn.
K: Anh muốn cỏng em về.
Đ: Haha giống phim hàn xẻng quá… thôi chân anh đau… mà em muốn ôm anh đi với anh ah (nó bĩu môi lại… đã lâu rồi không được thấy nó bĩu môi, nhìn yêu cực kỳ)
Trong vòng tay âu yếm nhau, cả 2 bước đi trong tiếng cười đùa và hạnh phúc bất tận…
Em biết không… Anh yêu em nhiều lắm… anh không biết dùng từ nào để thay thế cho từ cũ rích đó… nhưng đó là cả trái tim anh, một tình cảm, một tình yêu anh dành tự đáy lòng mang đến cho em, và anh biết được rằng, trái tim anh đã không còn chỗ dành cho người con gái nào khác nữa.
… Đừng rời xa anh một lần nào nữa nhé… Anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em…
Tình yêu của anh…