Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 96: Bé Cún (1)
Còn Thìn bây giờ ở trong phòng của Thụy Kha rồi. Hai người đã trọn vẹn là của nhau rồi nên không còn chuyện gì có thể làm cho hai người mỗi người một phòng được. Thụy Kha chuyển hết quần áo và đồ đạc của Thìn sang phòng của mình, cô muốn anh và cô là “vợ chồng” của nhau.
Trần truồng cuộn gọn trong lòng Thìn, Thụy Kha mân mê đầu tí anh rồi lý nhí, chuyện gì đến vẫn phải đến, cô không thể giấu anh mãi chuyện anh đã có con. Còn tại sao cô chọn thời điểm ngày hôm nay, lúc cô và anh đang trần truồng ôm cứng lấy nhau mới nói cũng là do cô tính toán thiệt hơn từ trước:
– Anh này, em có chuyện này muốn nói với anh.
Thìn ấp khuôn mặt Thụy Kha vào trong lồng ngực mình, một tay cậu đưa xuống xoa xoa đôi mông đít:
– Có chuyện gì vậy em? Nói anh nghe xem nào.
Ưỡn người để háng mình chạm vào cái buồi nóng hổi của anh, Thụy Kha rào trước:
– Nhưng anh phải thật bình tĩnh, suy xét thật kỹ rồi hãy đưa ra quyết định của mình nhé.
– Uh, có gì nghiêm trọng vậy, em làm anh lo lắng đấy.
Người đang lo lắng chính là Thụy Kha, cô sợ nói ra điều này sẽ làm cô mất anh. Cô biết tính anh, tính người dân quê anh, trọng tình trọng nghĩa, sống thiện lương. Cô tự thấy mình run bần bật lên trong lòng anh:
– Nhưng anh phải hứa là, trong mọi hoàn cảnh anh không được bỏ em, không được rời xa em đâu. Em yêu anh lắm, vắng anh em không sống nổi đâu. Ngoài đời em có mạnh mẽ thế nào, nhưng em cũng chỉ là phụ nữ thôi.
Thìn hẩy vai đẩy đầu Thụy Kha lên phía mình để nhìn rõ khuôn mặt của cô, trong ánh mắt Thụy Kha lúc này Thìn cảm nhận rõ sự lo lắng bất an, sự thiếu tự tin và có gì đó hoang mang, ánh mắt này trước nay Thìn chưa bao giờ nhìn thấy ở Thụy Kha. Anh trấn an cô:
– Thụy Kha biết không? Anh cũng không phải gặp em là yêu em ngay, từ từ từng chút một, trải qua nhiều chuyện anh mới hiểu con người em và yêu em dần dần. Anh yêu chính con người em, chính tính cách và suy nghĩ của em chứ không vì những thứ phù du bên ngoài. Tình yêu anh dành cho em là chân thật, không có điều gì làm cho anh có thể hết yêu em, kể cả khi em không còn yêu anh nữa.
Thụy Kha đưa tay đặt lên môi Thìn:
– Em chẳng bao giờ hết yêu anh cả. Chắc chắn là chẳng bao giờ, em chỉ thấy là mình ngày càng yêu anh nhiều hơn thôi.
– Vậy thì em yên tâm, có thế nào chúng mình cũng sẽ ở bên nhau. Anh hứa đấy.
Thụy Kha quả là một cô gái thông minh. Tại sao cô lại chọn thời điểm này mới nói ra sự thật? Cô sợ ngay khi anh tỉnh lại, thời điểm đó cô và anh có thể là yêu ngầm nhưng chưa chính thức yêu nhau, anh chưa nặng tình với cô, chưa ràng buộc gì với cô cả, lúc đó anh rất có thể phụ tình mà chạy theo chữ đạo lý. Lúc đó cô sẽ ở thế yếu so với Mai Ngọc, cô không thể xông ra trận mà biết chắc chắn rằng mình sẽ thua.
Nhưng nay thời và thế đã khác. Cô và anh đã chính thức yêu nhau, đã thề non hẹn biển với nhau, cô lại về tận quê anh gặp bố mẹ, đứng trước ban thờ mà vái các cụ ông bà tổ tiên như con cháu trong nhà. Gia đình anh cũng đã coi cô như con dâu của gia đình, họ ngầm hiểu cô và anh chỉ còn đợi hợp thời nữa là thành vợ thành chồng. Cô cảm giác mình đang ngang bằng mới Mai Ngọc, có thể thẳng cánh cò bay mà chiến đấu rồi, là chiến đấu với Mai Ngọc chứ không phải với bé Cún, bé phải được nhận cha, đó là quyền của bé, Thìn phải nhận con, đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của Thìn. Nhưng với Mai Ngọc lại là chuyện khác.
Rồi tại sao cô lại chọn đúng lúc này? Khi cô đang trần truồng trong vòng tay anh? Là bởi lẽ lúc này người đàn ông dễ mềm lòng nhất, dễ bị người đàn bà chi phối nhất. Thụy Kha tính là tính như vậy.
Thụy Kha lí nhí:
– Anh đã có một đứa con.
Ai ở hoàn cảnh của Thìn lúc này mới hiểu, anh không biết gì, anh như một tờ giấy trắng đối với chuyện này, tưởng mình nghe lầm, anh hỏi lại:
– Sao em bảo sao cơ? Nói lại anh nghe xem nào?
Thụy Kha hơi buông lỏng thân người để vú rời xa ngực anh, nhưng mu bướm của cô vẫn chịn vào buồi:
– Anh đã có một đứa con, là một bé gái, vừa tròn 3 tháng tuổi.
Chim Thìn mềm đi nhanh chóng, mặt anh trắng bệnh, mồm há hốc kinh ngạc, nghe như chuyện cổ tích:
– Em đùa anh à? Anh làm sao có con được, 3 tháng tuổi, vậy phải là lúc anh đang nằm viện. A à, vậy là em đẻ con cho anh sao? Sao giờ mới nói.
Thụy Kha nhìn anh, lắc đầu buồn bã:
– Không phải em. …………….. Là Mai Ngọc.
Thìn lần này mới thực sự ngạc nhiên, chuyện Thụy Kha có con với anh trong thời gian 1 năm anh nằm viện hoàn toàn có thể xảy ra và điều đó cũng không có gì là nghiêm trọng cả, hai người đã yêu nhau, chuyện thành vợ thành chồng chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng người đó không phải là Thụy Kha:
– “Mai Ngọc, sao thế được. Anh và cô ấy có gì đâu. Em nói rõ xem nào?”, Thìn chập chờn tin là mình có một đứa con, anh chỉ không hiểu tại sao mẹ đứa bé lại là Mai Ngọc.
Thụy Kha rầu rĩ kể lại:
– Chuyện này cũng có một phần lỗi tại em. Khi anh nằm viện được độ 1 tuần thì em về Mĩ mời giáo sư Robert sang chữa bệnh cho anh. Trong thời gian này em có nhờ Mai Ngọc đến viện chăm sóc cho anh. Rồi cô ấy không làm chủ được bản thân mà quan hệ với anh ngay tại giường bệnh, sau đó cô ấy có thai.
Thìn vùng ngồi dậy, nghe Thụy Kha kể chuyện, anh đã hiểu nguyên nhân mình có con, bản thân thì không thể nói là có lỗi trong chuyện này được, anh có biết gì đâu. Nhưng giận một cái là Mai Ngọc lại lợi dụng lúc anh hôn mê bất tỉnh mà làm ra cái chuyện này. Mặt mũi tím tái, Thìn còn phân vân chưa biết sẽ xử lý như thế nào, sự việc anh biết quá bất ngờ, lại quá lớn mà vì liên quan đến đứa con ruột thịt của mình, nó có được sinh ra bằng cách nào đi chăng nữa thì cũng là giọt máu của chính bản thân mình. Thìn trầm ngâm suy nghĩ.
Thụy Kha thấy vậy thì ngồi dậy theo, đôi vú trần của cô chịn vào cánh tay anh:
– Khi Mai Ngọc mang thai được 4 tháng em mới biết chuyện, lúc đầu em giận cô ấy lắm, cực kỳ giận luôn vì em không muốn chia sẻ anh cho ai. Đằng này cô ấy còn mang thai đứa con của anh. Nhưng cô ấy quỳ xuống xin em tha thứ và hứa rằng sẽ bỏ đi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh và em.
Thìn vẫn im lặng lắng nghe, Thụy Kha nói tiếp:
– Cô ấy hoàn toàn nhận lỗi của mình, rằng không làm chủ được ham muốn mà để xảy ra sự việc đáng tiếc. Em giận thì giận thật, đau thì đau thật nhưng nghĩ đến đứa trẻ không có tội tình gì, dù sao nó cũng là giọt máu của anh nên em đã chấp nhận tha thứ cho cô ấy. Cũng bởi trong thời điểm ấy, em chưa thể biết là anh có tỉnh lại không? Nếu nhỡ may anh vĩnh viễn không tỉnh lại thì chuyện Mai Ngọc có con cũng là điều may, còn lưu giữ được giọt máu của anh trên cõi đời.
Thìn vẫn im lặng.
– Từ đó em âm thầm chăm sóc Mai Ngọc đến khi cô ấy sinh con, khi em bé chào đời, chính tay em là người đón bé từ tay bác sĩ rồi nhận làm mẹ nuôi của bé. Em tạm đặt tên cho bé là bé Cún, tên khai sinh là chờ anh đặt. Em cũng có nói với Mai Ngọc, mọi chuyện quyết định thế nào phải chờ đến khi anh tỉnh lại mới định đoạt được. Giờ anh đã tỉnh, Mai Ngọc cũng chưa biết là anh tỉnh lại đâu.
Nói một thôi một hồi, Thụy Kha ôm dịt lấy Thìn, cô đang sợ khi Thìn vẫn chưa nói câu nào. Đầu cô gục vào vai anh tìm chỗ dựa, vú cô vẫn chịn rịn vào cánh tay anh.
Một lúc sau, Thìn mới nói:
– Thụy Kha, em thật là vĩ đại. Không có nhiều phụ nữ làm được như em đâu.
Thụy Kha nũng nịu, cô để mũi và miệng mình ở cổ anh:
– Em chẳng vĩ đại gì đâu, em cũng ghen lắm, tức lắm, uất ức lắm chứ. Người em yêu lại đi có con với người khác. Nhưng cũng may em không mất đi lương tri mà hủy hoại cuộc sống của một đứa bé, em chỉ nghĩ đơn giản đó là con của anh thôi. Con của anh cũng là con của em. Em thề bằng chính mạng sống của mình, em yêu quý bé Cún như đứa con em dứt ruột đẻ ra. Bé Cún xinh, ngoan và dễ thương lắm anh ạ? Anh có muốn gặp bé không?
Thụy Kha thăm dò.
Thìn nghe Thụy Kha nói vậy thì vòng tay đặt lên lưng Thụy Kha ghì chặt vào lòng mình, để đôi vú của cô chạm mạnh vào lồng ngực anh. Thìn cảm nhận rất rõ tim Thụy Kha đang đập mạnh lắm, đập mạnh vì lo lắng, hồi hộp không biết lựa chọn của anh sẽ là như thế nào. Thìn sau khi hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, anh đã có quyết định của mình.
Thìn trườn mình nằm xuống ôm theo Thụy Kha, anh ôm Thụy Kha thật chặt như sợ cô ấy rời xa mình:
– Thụy Kha, anh yêu em. Mai dẫn anh đi gặp bé Cún nhé.
Thụy Kha hít một hơi thật căng lồng ngực mình mùi người anh, cô biết với cái ôm thật chặt này là câu trả lời rõ ràng, rằng anh sẽ không bỏ cô mà vì chữ “trách nhiệm” để đến với Mai Ngọc. Thụy Kha ỏn ẻn làm nũng:
– Vâng, mai em dẫn anh đi gặp bé Cún để hai bố con nhận nhau. Nhưng anh đừng bỏ em nhé. Em yêu anh lắm, em không sống thiếu anh được đâu.