Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 95: Xoạc Xoạc Xoạc!!! (4)
– Là y lệnh của bác sĩ, đáng ra chuyện này do các điều dưỡng phải làm, nhưng em không cho, em tự làm hết, em phải giữ của chứ. Hi hi hi hi. Mỗi tuần em đều sóc, bú cho anh đến khi xuất tinh mới thôi. Cái đồ ngốc, lại tưởng em hư đốn chứ gì?
Thìn đã hiểu sự chuyên nghiệp của Thụy Kha vừa rồi là do đâu, anh chợt thấy mình thật nhỏ mọn, thật “đàn bà”. Giả sử nếu cô ấy đã từng làm với người khác trước khi gặp mình thì cũng có làm sao, đó là quá khứ mà. Cô ấy có thắc mắc gì về kỹ năng giường chiếu của mình là do đâu đâu? Cô ấy biết mình và Trâm Anh từng có thời gian vài năm yêu đương nhưng đã bao giờ hỏi mình vào Trâm Anh đã làm những gì đâu? Thìn ơi là Thìn, vẫn còn xanh lắm.
Đã hiểu ra, Thìn một lần nữa lại thấy sự hy sinh thầm lặng, không đòi hỏi, không nề hà bất cứ chuyện gì vì mình của Thụy Kha. Anh nghẹn ngào ôm chặt lấy Thụy Kha, cái ôm làm cho Thụy Kha tưởng như nghẹt thở:
– Thụy Kha, anh xin lỗi.
– “Yêu em đi”, nhưng Thụy Kha không muốn nói thêm về chuyện này, cô hiểu anh, hiểu những diễn biến tâm lý vừa rồi của anh. Cũng bởi anh yêu mình nên mới có trạng thái “ghen” vừa rồi.
Thôi nhé, hết chuyên mục tâm sự đi.
Thìn với tay xuống, cậu bám vào đùi non Thụy Kha rồi nâng lên, dí háng mình vào háng Thụy Kha. Hai người hiểu ý nhau như Dwight Yorke và Any Cole. Thìn nâng háng, Thụy Kha cầm buồi chỉnh vào cửa lồn mình. Bướm vẫn còn hơi đau, nhưng vừa rồi được bú liếm làm nước ra lênh lánh, lại có cơn nứng lồn trong người, giờ có đau chứ chảy máu cô cũng phải chơi cho bằng được.
Thìn nảy mông ấn phịch một cái làm thân buồi chạy tuột vào bên trong lồn Thụy Kha:
– Sướng lồn em rồi. Anh ơi, nay nhẹ thôi nhé, em vẫn còn hơi đau đau đấy.
Chuyện Thụy Kha bị đau lồn Thìn biết từ sáng rồi, anh nhẹ nhàng thụt ra thụt vào lồn Thụy Kha một cách từ tốn:
– Anh biết rồi, anh sẽ nhẹ nhàng.
– Vâng, nhẹ nhưng đều là em thích. Đấy, đúng rồi, chỗ đó đấy.
Thìn bám tay vào mông đít của Thụy Kha để lấy điểm tựa, đít Thụy Kha man mát, đẫy đà trong tay Thìn.
– Ư ư ư, em sướng rồi, mạnh hơn tí nữa đi anh.
Được lệnh, Thìn tăng lực hơn một chút, những cái dập cũng chất lượng hơn. Thụy Kha gặp hẳn một chân vào hông Thìn để lồn mình được sát rịt vào anh hơn chút nữa. Vừa địt thỉnh thoảng hai người còn hôn nhau.
Giữa trời đêm, giữa biển đêm, dưới gốc cây phi lao rì rào. Thìn liên tục địt Thụy Kha. Khi thì đứng, khi thì Thụy Kha tay bám vào gốc cây rồi chổng mông ra cho Thìn nhét buồi vào từ đằng sau. Rồi cuối cùng là Thìn dải cái áo khoác của mình xuống nền cát, đặt Thụy Kha nằm ngửa ra, ở bên trên, Thìn địt như vũ bão vào lồn.
Cuối cùng, cả hai cực khoái trong sung sướng, Thìn xuất những dòng tinh trùng đặc sệt vào sâu trong lồn Thụy Kha. Còn Thụy Kha thì sao? lúc Thìn xuất tinh cũng là lúc cô đạt cực khoái, nước lồn cô như lũ tràn về, bắn thành tia như đái ra nền cát. Nếu hai người đang làm tình trên giường có lẽ sẽ ôm dịt lấy nhau mà ngủ cho tới sáng. Nhưng đây lại là thiên nhiên, thế nên sau khi xong việc, hai người nhanh chóng mặc đồ đi vào nhà. Kết thúc nụ hôn cuối của cuộc làm tình này, Thụy Kha nũng nịu:
– Anh, cõng em vào nhà, em không đi được.
Thìn cũng chẳng ngại, cậu hơi cúi người xuống để Thụy Kha leo lên lưng, cái áo phao chưa được cài khóa làm đôi vú của Thụy Kha chịn vào lưng Thìn. Vừa đi, Thụy Kha vừa nói:
– Chắc phải một thời gian nữa em mới quen được của anh. Khiếp, ăn gì mà to thế, làm em mỗi lần yêu anh là đi cà nhắc không à.
– Đau thì thôi vậy.
– Còn lâu nhé. Anh là của em, em không ăn thì để cho ai đây.
—
Sáng mùng một, nhà Thìn hôm nay đón rất nhiều khách, bà con họ hàng, làng xóm biết tin Thìn về từ tối hôm qua nên hôm nay họ sang hỏi thăm, chúc mừng rất đông. Vừa là chúc Tết gia đình nhưng cũng là để chúc mừng cho gia đình ông bà Tuất hết hồi cam lai. Họ cũng muốn đến xem mặt “cô con dâu” tương lai của gia đình.
Trong số những người đến thăm, có một cô gái da ngăm đen, dáng người phốp pháp, bẽn lẽn ngồi tít đằng xa mà nhìn mọi người. Hôm nay Nụ vừa buồn vừa vui, vui vì anh Thìn khỏe mạnh trở lại, nhưng cũng buồn vì anh về đây còn dẫn theo một chị, thấy mọi người kháo nhau là chị ấy rất xinh đẹp, nay thấy tận mắt thì như nhìn thấy cô hoa hậu trên ti vi. Chị ấy lại là người chăm sóc cho anh Thìn suốt bao ngày tháng ở bệnh viện. Tự thấy mình có thích anh Thìn đến mấy cũng không có cơ hội nào. Thế nên Nụ buồn.
Thụy Kha có lại gần hỏi thăm:
– Em là Nụ phải không?
Nụ hai tay vê vê gấu áo của mình, cô ngạc nhiên vì chị “người yêu anh Thìn” lại biết tên mình:
– Vâng, sao chị biết em?
Tên Nụ là do Thụy Kha nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện của Thìn và mẹ hồi Tết năm ngoái, lúc anh chưa nằm viện. Rồi mấy lần mẹ Thìn lên Hà Nội cô cũng có hỏi thăm:
– Chị nghe anh Thìn kể. Em năm nay bao nhiêu tuổi?
– Em 19 rồi ạ.
Thụy Kha thấy Nụ nước da ngăm ngăm do lao động vất vả ở vùng nắng gió, nhưng khuôn mặt có nét đầy đặn, xinh xắn dễ nhìn, lại ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép. Thụy Kha bước đầu có cảm tình:
– Ở nhà em làm gì?
Nụ thấy chị hỏi mình nhiều, cũng có chút ngài ngại nhưng nghe giọng nói dễ thương của chị nên cũng bớt ngại và có nhiều thiện cảm:
– Năm ngoái em học xong cấp III thì ở nhà phụ bố mẹ làm công việc ở đồng muối, rồi thỉnh thoáng ra chợ bán cá phụ chị Hợi.
Thụy Kha trước khi về đây cũng có dự tính đối với Nụ, cô là muốn mang Nụ lên trên Hà Nội. Trước là để hỗ trợ phần nào cho cuộc sống ở quê đỡ vất vả, thứ nữa là cũng có dự tính để Nụ thay cô trông nom bé Cún, hay đúng hơn là làm giúp việc cho Mai Ngọc, có người của mình ở bên cô cũng yên tâm phần nào. Rồi tương lai lâu dài sẽ là cho Nụ đi học thêm cái gì đó thích hợp, sau vào công ty Hưng Thịnh làm việc. Nghe mẹ kể thì Nụ rất tháo vát, lại hiền lành ngoãn ngoãn lễ phép. Nhưng mọi thứ là cô chưa quyết định, vẫn phải chờ mình trực tiếp gặp mặt, nói chuyện, đánh giá rồi mới tính tiếp.
– Nụ này, chị có ý này. Em có muốn lên Hà Nội với chị và anh Thìn không?
Nụ bất ngờ, nói thật là ở vùng quê này, 10 thanh niên mới lớn như cô thì có đến 9,9 người muốn thoát li lên thành phố lập nghiệp, chỉ là ai có điều kiện mà đi hay không thôi. Cũng không là chê quê hương mình đâu, nhưng quả thực sống ở quê khổ cực vô cùng, làm lụng quanh năm ngày tháng không có đến 1 ngày nghỉ, mà lại toàn là những công việc nặng nhọc. Ấy thế nhưng miếng ăn còn có khi đói khi no, cũng bởi vùng đất này thiên nhiên ban tặng đẹp thì đẹp thật đấy nhưng hết cơn bão này đến cơn lũ kia làm cuộc sống của người dân khổ càng thêm khổ.
Nghe chị Thụy Kha nói vậy, Nụ mở lòng:
– Em cũng muốn đi nhưng em còn lo bố mẹ ở nhà vất vả, nhà em còn một đứa em trai vẫn đang tuổi đi học.
Biết ý của Nụ là muốn đi rồi, đó là điều quan trọng nhất, những chuyện còn lại đều có cách giải quyết:
– Lên Hà Nội với anh chị, trước mắt là em phụ giúp chị làm những công việc nội trợ gia đình, sau lâu dài khi đã quen thì chị sẽ tạo điều kiện cho em học nâng cao thêm. Khi đó em càng có điều kiện giúp đỡ bố mẹ, giúp em trai học tập. Để chị bảo mẹ anh Thìn sang nói chuyện với bố mẹ em.
Thấy chị nói có lý, Nụ gật đầu:
– Vâng, em lên trên đó, có gì không biết chị dậy em. Em tuy học hành không được cao nhưng cũng hiểu chuyện, biết lắng nghe và học hỏi người khác. Chị cưu mang em, em biết ơn lắm.
Thụy Kha gật gù, người nói được câu vừa rồi chứng tỏ là có hiểu biết, có tương lai:
– Tốt, em nghĩ được vậy là tốt rồi. Nhưng chị nhắc em này, không phải là chị cưu mang em, vì em không cần phải vậy. Em ở đây vẫn có thể sống tốt được. Chỉ là chị tạo điều kiện bước đầu cho em tìm một cuộc sống mới thôi. Em lên trên Hà Nội kiếm tiền, kiếm miếng ăn và lo cho tương lai bằng chính sức lao động của mình chứ không phải là chị cho không em. Vì vậy em hãy tự tin lên, đừng bao giờ mặc cảm, biết chưa.
– Vâng, em cảm ơn chị.
Và ngay buổi trưa hôm mùng 1, mẹ Thìn và Thụy Kha đã sang nhà Nụ để nói chuyện với bố mẹ Nụ. Ông bà Tuất vốn trước nay đã là người có uy tín trong làng xóm, lại còn có cô gái xinh đẹp là Thụy Kha tận tình giải thích về những công việc tương lai. Bố mẹ Nụ đồng ý để con gái xa nhà lên Hà Nội bắt đầu tìm kiếm cuộc sống mới.
—
Đêm mùng một, cũng như đêm hôm qua. Vừa vào đi ngủ được một lát thì Thụy Kha thấy Thìn nhắn tin: “Em bảo mẹ đi vệ sinh đi, anh chờ ngoài sân, abcxyz”.
Thụy Kha đọc tin nhắn thì tủm tỉm. Đêm qua, lúc địt nhau với anh ngoài rặng phi lao về, mẹ vẫn thức đợi, bà nói chõn một câu:
– Vệ sinh lâu thế?
Thụy Kha không để đâu hết ngượng, cô chỉ cười hì hì rồi chui vào trong chăn, đến thở mạnh còn không dám.
Đọc tin nhắn xong, lại nghĩ về cái bướm mình vẫn còn đang ê ẩm sau trận siêu kinh điển tối hôm qua, cô nhắn tin lại cho Thìn: “Mẹ mày đây, cái Kha nó ngủ rồi, vừa nãy đái rồi không cần nữa”.
Thìn ta ở ngoài sân đang co ro, tưởng Thụy Kha lại lò dò ra giống hôm qua. Nhưng cậu chỉ nhận được cái tin nhắn, có chút bất ngờ vì người nhắn tin lại là mẹ mình, cậu nghĩ: “Ủa, mẹ mình biết nhắn tin hồi nào vậy ta”, đành cắp giái vào lại cái buồng bên trái ngủ với bố.
—
Thế rồi, ngày Tết qua đi. Đến mùng 5 Tết thì Thìn và Thụy Kha lên đường về Hà Nội, cũng bởi ngày mai là ngày công ty bắt đầu làm việc lại rồi. Trên chuyến xe trở về đó có thêm Nụ ngồi hàng ghế sau. Chuyện của Nụ sau khi Thụy Kha quyết định mới nói cho Thìn, cô nói là trước sau gì cũng phải tìm người làm giúp việc nhà, Nụ là người thích hợp nhất, rồi tương lai lâu dài là cho Nụ đi học thêm rồi về công ty làm việc. Thìn cho là hợp lý nên không có ý kiến gì.
—
Đọc truyện HĐBV tại TruyenVKL(.)com lịch ra chap thứ 3 vs thứ 6 hàng tuần. Chúc các bạn đọc truyện v2! ^^