Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 9: Freedom Luxury Club (tt)
Chỉ có Thìn là không thèm nhìn mà thôi. Hai người ăn nhanh chóng hết phần của mình, ăn cho thật nhanh để rời khỏi đây, để rời khỏi ánh mắt thèm thuồng của những kẻ đi ăn đêm, với họ, bát bún, bát miến trước mọi ngày ngon, giờ sao nó nhạt nhẽo nhẽo đến thế. Giá mà có thêm cục thịt mỡ cắt ra từ chỗ kia mà cho vào đây có phải ngon hơn không nào.
Khi Thụy Kha vừa đặt đũa xuống, cô đã ăn xong thì theo quan sát của Thìn là có biến. Đúng như vậy, hai thanh niên săm trổ ngồi tít cuối góc bàn kia từ đầu tới giờ chỉ chăm chăm vào Thụy Kha đã có động tĩnh, cả hai đứng dậy khỏi cái bàn, trên đó có 2 bát to và 2 chai bia.
Lảo đảo như kẻ say, hai thanh niên cũng tiến đến bàn mà Thìn và Thụy Kha đang ngồi, rồi một tên như không đứng vững ngã nhào về phía Thụy Kha làm cô hoảng hốt la lên “ối”. Nhưng chưa động vào người Thụy Kha được, vì trước đó Thìn đã túm được một bên vai của hắn đỡ không cho hắn ngã thật.
Thìn xuýt xoa:
– Anh có sao không? Sao lại uống say đến nỗi này.
Những người còn lại trong quán được phen bất ngờ, họ chống đũa chờ xem kịch hay, thằng ngã thì trợn mắt với Thìn:
– Thằng kia, ai cho mày động vào người tao. Thằng nhà quê.
Thụy Kha vẫn co rúm lại một chỗ, cô mặc kệ Thìn xử trí vì đó là nhiệm vụ của Thìn và cũng để xem bản lĩnh của cậu ta ra sao, bản CV không thể nói lên tất cả.
Thìn buông tay ra rồi đứng thẳng dậy, cậu phủi phủi lại cái áo sơ mi đuôi tôm cho thẳng rồi nói:
– Các anh say rồi, về đi?
Thìn đã quan sát trên bàn hai thằng này chỉ có 2 chai bia, không thể đủ để chúng say, động tác đi loạng choạng từ lúc đứng dậy đã ngay lập tức giúp Thìn nhận biết hai kẻ chỉ là đang đóng kịch, y như rằng.
Thằng còn lại nói, chúng đoán Thụy Kha chính là gái gọi cao cấp, còn Thìn thì là shiper:
– Không say, muốn em này đi chơi với bọn anh 1 đêm. Được không vậy?
Thụy Kha thì đang tức điên, bọn chó đẻ ví mình như cave cao cấp, nhưng Thìn thì bình tĩnh:
– Các anh nhầm rồi.
Nói rồi Thìn nhìn về phía Thụy Kha rồi nói tiếp:
– Mình về thôi.
Nhưng bọn chúng đâu có tin, nhất là nhìn Thìn và Thụy Kha giờ khác nhau quá, quần áo mặc trên người đã nói lên tất cả:
– Bọn anh không cho đi thì làm thế nào?
Thìn lúc này cũng không nhịn nữa, cậu phán đoán mình không rắn thì không rời khỏi đây được. Mục đích cuối cùng vẫn là bảo đảm an toàn cho chủ tịch, đây là nhiệm của cậu, nếu cần cậu có thể hy sinh tính mạng cũng phải làm, đó chính là đạo đức nghề nghiệp:
– Các anh không cho đi tôi đành xin lỗi trước vậy.
– “Thằng này láo”, vừa nói dứt câu thì thằng vừa giả vờ ngã vớ luôn chai bia của bàn bên cạnh phang thẳng vào mặt Thìn.
Ngay lập tức Thìn nhảy lên dùng chân phải đá tung chai bia khi nó còn ở trên không, “choang”, chưa dừng lại ở đó, chân phải vừa đá rơi xuống đất trở thành chân trụ, cậu xoay một vòng rồi giơ chân trái ngằm cổ thằng chó đạp mạnh, dí nó vào tường. Vẫn giữ tư thế chân ở cổ dí đầu thằng chó dán vào tường. Thìn quá thành thạo với động tác liên hoàn này, cậu ra đòn nhanh và đẹp làm mọi người ở đây được dịp chiêm ngưỡng những động tác võ thuật mà họ mới chỉ thấy trên phim ảnh.
Thằng còn lại thấy Thìn ra đòn thì định vớ thêm chai bia nữa nhằm giải cứu đồng bọn, nhưng hắn chưa kịp làm gì, và Thìn cũng chưa kịp có động thái nào tiếp theo thì Thụy Kha xuất hiện, cô nàng tiến lại bám vào cánh tay, còn khuôn mặt thì nhăn nhó như trực khóc, nàng rống lên:
– Ối anh ơi, anh hứa với vợ là không đánh người rồi nữa cơ mà. Anh đánh người chỉ làm khổ em thôi. Em xin anh đấy. Thằng hôm nọ anh đánh gãy cột sống giờ đang nằm liệt giường em phải đền một đống tiền kia kìa. Anh ơi thôi nể em tha cho nó đi anh.
Nghe thấy vậy thì thằng đồng bọn dừng lại ngay lập tức, nó chùn rồi.
Thìn thả lỏng chân đang đạp ở cổ ra nhưng vẫn để trên cao rồi mới từ từ hạ xuống đúng thế võ. Mặt cậu hườm hườm nói rõ to:
– May là hôm nay tao đi với vợ.
Thằng bị đạp vào tường sau khi Thìn nhấc chân ra thì thở lấy thở để, thở như chưa bao giờ được thở, thở như trâu như bò, thở như hút hết không khí ở cái quán này không bằng.
Và rồi Thụy Kha kéo tay Thìn đi ra khỏi quán, không quên để lại 200 nghìn trên bàn, gọi lại trả tiền ăn cộng với đền cái vỏ chai bia bị vỡ.
Sự việc đến rất nhanh, nhưng cũng được giải quyết rất nhanh. Mọi người lại tiếp tục ăn bán bún, bát miến đang dở của mình. Ở cái con ngõ ẩm thực đêm này, những chuyện như vậy không phải là hiếm, chỉ hiếm ở cái màn thi triển võ thuật mà họ vừa chứng kiến mà thôi.
Thìn lái xe, Thụy Kha ở phía sau, hai người mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, nhưng cả hai đều không biết được là họ đang nghĩ về người kia. Thật đấy, chỉ là vô tình thôi. Gặp nhau ban sáng rồi chính thức làm việc theo cái Hợp đồng kia mới được có mấy tiếng đồng hồ, nhưng họ gọi nhau là “chồng”, là “vợ” đến mấy lần.
Thìn thì đang nghĩ như thế này: “mình đòi tăng lương gấp rưỡi có ít quá không nhỉ?, mới làm việc có mấy tiếng đồng hồ mà đã phải đánh nhau rồi”.
Còn Thụy Kha thì tủm tỉm đúng kiểu dân kinh doanh: “Ke ke ke, có khi vụ ký hợp đồng bảo vệ này mình hời thì phải”, rồi cô lại có chút chộn rộn trong lòng khi nghĩ đến tình huống: “lúc mình ở khách sạn thì cậu ta chủ động kêu mình là vợ, vừa nãy ở quán ăn là mình chủ động xưng vợ với cậu ta. Chết tiệt thật, cả đời này mình không bao giờ lấy chồng cơ mà, không bao giờ làm vợ của một ai đó cơ mà. Tự do muôn năm”.
Cứ viển vông như thế rồi cuối cùng cũng về đến biệt thự, nhà riêng của Thụy Kha. Ngôi biệt thự nằm giữa một khu đô thị mới.
Cửa cổng được Thụy Kha bấm nút điều khiển từ xa là từ từ mở ra, một nút bấm khác là cửa cuốn dưới tầng hầm được mở lên, Thìn đánh xe vào tầng hầm, từ tầng hầm có một cầu thang nhỏ đi lên tầng 1 của ngôi nhà.
Thụy Kha không nói gì, cô mở cửa xe bước xuống rồi có ý đi lên tầng 1, nhưng chưa kịp bước bước nào thì Thìn gọi:
– Chủ tịch, có cần mang váy lên không?
Nhắc mới nhớ, Thụy Kha buột miệng:
– Có, cậu lấy ra cho tôi.
Khi Thìn định quay xuống hàng ghế sau lấy thì Thụy Kha như nhớ ra chuyện gì đó, cô đỏ ửng mặt:
– Không, để đấy tôi lấy.
Cô xuýt nữa thì quên là còn có cả cái quần lót đen với dải dâm thủy mầu trắng, hai mảng mầu tương phản tạo nên sự đối nghịch nhưng hòa hợp đến từng chi tiết.
Thìn cũng vớ lấy cái ba lô quần áo rồi theo chân Thụy Kha lên tầng 1 của ngôi biệt thự.
Thụy Kha đã quen sống một mình, ngôi nhà này cô mua hồi mới bên Mĩ về và sống ở đây từ đó đến nay, cô thực ra cũng ít ở nhà nên đồ đạc không nhiều, chỉ có những thứ cơ bản, phòng khách có cái tivi, có bộ bàn ghế sopha. Bếp thì có đầy đủ thiết bị nhưng hình như chưa bao giờ nổi lửa thì phải, Thụy Kha rất ít khi ăn cơm ở nhà. Ngôi nhà này 1 tuần được dọn dẹp 1 lần bởi người giúp việc theo giờ.
Như không để ý sự có mặt Thìn, người mới xuất hiện trong ngôi nhà này, Thụy Kha chạy một mạch lên tầng 2, nơi có phòng ngủ của cô để lại Thìn một mình nơi đây. Nhưng Thìn cũng không để ý lắm, cậu đi một vòng quanh ngôi nhà để nắm bắt địa hình địa vật, đây là nơi trú ngụ của cậu nhưng cũng là nơi cậu thực thi nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân. Nắm chắc địa bàn, hiểu từng ngõ ngách, từng công tắc điện, từng lối thoát đã là nghiệp vụ bắt buộc rồi.
Thụy Kha vào đến phòng là nhanh chóng chút bỏ y phục, cô muốn tắm lắm rồi, bướm cô đang nhớp nháp vì nước dâm thủy từ lúc ở Club vẫn còn đọng lại. Dòng nước mát lạnh xả từ cái vòi hoa sen đứng làm Thụy Kha cảm thấy sảng khoái. Cô xoa xoa đôi vú bồng bềnh của mình sau đó vòng tay xuống bên dưới cọ cọ vào bướm để những bọt dâm thủy theo nước trôi xuống cống. Đôi bờ mông cong vút cũng được bàn tay cô xoa bóp một lúc. Ôi, gái tắm dưới vòi hoa sen, cảnh tượng đó thật là đẹp quá đi à.
Tắm xong, Thụy Kha mặc một bộ đồ mặc ở nhà, cô không mặc cả quần lót lẫn áo lót, thói quen từ hồi còn ở bển.