Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 85: Chịch chịch chịch!!! (1)
Cô buông đàn thật chậm vì sợ giấc mơ này sẽ tan biến đi mất, từ từ Thụy Kha quay đầu lại và bước từng bước đi nhỏ một về phía giường bệnh nơi Thìn đang nằm. Nhưng có lẽ tiếng nói đúng là do cô tưởng tượng ra mà thôi, vì anh vẫn nằm im ở đó, bất động như cả năm nay anh vẫn vậy.
Tiến sát lại gần giường bệnh, Thụy Kha bấm nút SOS trên chiếc vòng tay của mình, vừa rồi sau khi vô tình chạm vào nút bấm ấy mà cô nghe thấy giọng nói của anh vọng về tai. Bấm xong cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, xem anh có phản ứng gì không?
Và kìa, mắt anh vẫn nhắm nhưng môi anh hấp háy phát ra giọng nói:
– Thụy Kha, cái này không phải để chơi.
Chắc hẳn các bạn còn nhớ, cái ngày đầu tiên mà Thìn về làm vệ sĩ cho Thụy Kha, sau khi Thìn đưa cái vòng cho Thụy Kha thì cô ấy có bấm thử 1 cái, khi đó thì Thìn có nói rằng: “Chủ tịch, cái này không phải để chơi”, câu nói đó đã làm Thụy Kha ấn tượng mãi không bao giờ quên, sau lần đó cô cũng không bao giờ “bấm nghịch” nữa.
Thụy Kha bàng hoàng trong giây lát rồi trở lại với thực tại là chắc chắn mình không nghe lầm, mình còn nhìn rõ anh ấy nói cơ mà, là thực chứ không phải là mơ. Cô lắp bắp:
– Anh ơi …………… Thìn ơi ………………. phải Thìn nói ……… đó không? ……….. Thìn nói………………lại Thụy Kha nghe xem nào?
Thụy Kha đưa bàn tay bé nhỏ búp măng của mình xoa lên đôi má anh, cô muốn trực tiếp được sờ vào cái môi hấp háy đó, nước mắt cô nóng hổi từng dòng, từng dòng nhỏ tong tong xuống khuôn mặt anh. Và không còn niềm hạnh phúc nào, niềm vui sướng nào hơn giờ phút này nữa. Môi anh lại hấp háy nói khá nhỏ nhưng Thụy Kha nghe rất rõ:
– Gọi nhầm là “anh” hả Thụy Kha?
Và Thụy Kha vỡ òa trong vui sướng, cô cúi xuống thơm lấy thơm để vào khuôn mặt Thìn, cô thơm vào trán, thơm vào mũi, thơm vào mắt, thơm vào cằm và cuối cùng là thơm vào đôi môi vừa mới mở ra nói. Cả khuôn mặt Thìn ướt đẫm nước bọt lẫn nước mắt của Thụy Kha:
– “Hu hu hu hu hu, Thìn ơi, Thìn tỉnh rồi. Hu hu hu hu hu, trời ơi là trời …………. Hu hu hu hu hu”, Thụy Kha chẳng biết nói gì cả trong giờ phút này, cô chỉ có khóc và cảm ơn trời phật phù hộ độ trì.
Thìn lại nói tiếp, mấy ngón tay anh đang co co lại như muốn nhấc lên nhưng không nổi:
– Thụy Kha đừng khóc nữa.
Nhưng nghe vậy Thụy Kha lại càng khóc tợn hơn, cô như khóc bù cho những ấm ức, những vất vả lắng lo mà cô phải chịu đựng trong cả năm vừa qua.
– Hu hu hu hu, Thụy Kha không dừng được, hu hu hu hu, Thụy Kha không nhịn được, hu hu hu hu.
Thụy Kha cầm lấy đôi bàn tay đang có những cử động rất nhỏ đầu tiên sau cả năm trời, bàn chân Thìn cũng có biểu hiện muốn co duỗi, hay đúng hơn là cả thân người Thìn đang đang cựa quậy, cái chuyển động do não điều khiển sau cả năm trời bất động.
– Thụy Kha, sao tôi không mở được mắt?
Lúc này Thụy Kha mới tỉnh lại cơn khóc vì sướng sung, cô tỉnh táo rồi ngay lập tức bấm nút đỏ gọi cấp cứu ở đầu giường bệnh. Trong khi chờ bác sĩ thì cô nói để anh yên tâm:
– Thìn ơi, Thìn đừng cố, tôi gọi bác sĩ rồi. Thìn đừng cố mở mắt.
Hai bàn tay nắm nhau thật chặt, như gồng lấy truyền hơi ấm cho nhau, Thụy Kha vẫn chưa thể điều hòa lại nhịp thở, niềm vui đến với cô quá đỗi bất ngờ:
– Thìn ơi, Thìn có nhận ra Thụy Kha không? Thìn có nhớ được ra Thụy Kha không?
Mắt Thìn vẫn nhắm tịt nhưng mi mắt anh vẫn đang giật giật biểu hiện muốn mở ra lắm để nhìn thấy cảnh vật xung quanh:
– Chủ tịch Lều Thụy Kha, tuổi 30, thích tự do và rất xinh đẹp.
Nghe Thìn đọc tên tuổi của mình ra, Thụy Kha càng phấn khích vui sướng hơn nữa vì trí nhớ của anh vẫn còn y nguyên, không còn khóc thành tiếng nhưng vẫn còn xụt xịt:
– Hix hix hix, tôi giờ đã 31 rồi.
Thìn cố nâng cánh tay của mình lên nhưng không được:
– Tôi ………………………. nằm được 1 năm cơ à? Vất vả cho Thụy Kha quá.
Thụy Kha ôm chầm lấy anh, gần như toàn bộ thân người trên của cô đè lên ngực anh, đôi vú cô ấp vào khuôn ngực anh, mặt cô đặt lên trên khuôn mặt anh.
Đúng lúc đó thì bác sĩ Thông, điều dưỡng Liên và vài người khác mở tung cửa chạy ào vào giường bệnh. Bác sĩ Thông sợ lắm tiếng đàn của Thụy Kha nhưng nút cấp cứu khiến ông quên bẵng đi chuyện tiếng đàn.
Nhìn thấy Thụy Kha đang ấp lên người Thìn, ông càng lo hơn bởi ông tưởng là Thìn đã vĩnh viễn ra đi. Ông nói thật nhanh:
– Thụy Kha, Thìn bị làm sao?
Nghe tiếng bác sĩ, Thụy Kha buông Thìn ra rồi quay sang nói với giọng rất vui mừng, nước mắt cô còn lem nhem:
– Bác sĩ ơi, anh Thìn tỉnh rồi ạ.
Ngay lập tức bác sĩ tiến lại gần Thìn:
– Đâu, đâu, để tôi kiểm tra.
Thụy Kha né người sang một bên nhưng vẫn cầm lấy tay Thìn, cô chăm chú xem bác sĩ làm gì. Bác sĩ Thông đặt một tay lên ngực Thìn rồi hỏi:
– Thìn ơi, cháu trả lời bác đi.
Thìn hé môi:
– Cháu đây.
Và thế là bác sĩ Thông, điều dưỡng Liên và mấy cô y tá nhảy cẫng lên sung sướng, họ mừng như thể người thân ruột thịt của mình vừa được cứu sống vậy:
– Tốt rồi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.
– “AAAAA, tỉnh rồi”, tiếng điều dưỡng Liên.
Chị Liên lại gần Thụy Kha ôm lấy cô ấy, chị Liên cũng rớm nước mắt vì niềm vui sướng này, chị vui thay cho bệnh nhân, và hơn cả là chị vui thay cho Thụy Kha, người phụ nữ trẻ xinh đẹp giầu có đã vượt qua mọi gian khó, làm đủ mọi cách để chăm sóc và đánh thức người yêu tỉnh giấc. Chị ôm Thụy Kha một cái thật chặt rồi buông ra nhìn cô trìu mến:
– Thụy Kha, chúc mừng em. Em rất xứng đáng có được ngày hôm nay.
Thụy Kha cũng nhìn lại chị Liên, cô cũng tự đáy lòng cảm ơn người điều dưỡng này, cả năm qua cũng tận tâm tận lực hoàn thành công việc một cách rất có tình người đúng với những chữ vàng của ngành y “lương y như từ mẫu”:
– Em mừng lắm chị ạ, em cảm ơn chị.
Hai người lại ôm nhau thêm một cái ôm thật chặt, thật xiết.
Còn bác sĩ Thông thì đang làm những nghiệp vụ chuyên môn:
– “Cháu nhớ mình là ai không?”, bác sĩ hỏi vậy bởi vẫn lo Thìn tỉnh nhưng trí não không hồi phục hoàn toàn.
Thìn lại nói tiếp, những tiếng nói của cậu mà giờ đây người nghe cảm giác như những tiếng vàng tiếng bạc quý giá:
– Cháu nhớ ạ, cháu tên là Thìn, cháu là vệ sĩ của Thụy Kha.
Thụy Kha tủm tỉm nở một nụ cươi trên môi, nụ cười này đã lâu lắm rồi cô mới có.
– Tốt rồi, vậy là cháu hoàn toàn bình phục rồi.
Thìn nói tiếp:
– Bác sĩ ơi, cháu cố rồi nhưng không mở được mắt.
Bác sĩ trấn an:
– Cháu đừng lo, cơ mắt của cháu cả năm chưa sử dụng nên cần thời gian. Cứ yên tâm. Cháu tỉnh là tốt rồi. Cháu đã hôn mê đúng 1 năm rồi đấy. Mau tỉnh lại mà nhìn Thụy Kha đi. Cả cái bệnh viện này đều phục cô ấy đấy.
Thụy Kha ngượng ngùng vì lời bác sĩ Thông. Tất cả mọi người đều nhìn Thụy Kha.
Thìn lại co co ngón tay như muốn tìm một cái gì đó, môi cậu mở ra:
– Thụy Kha, Thụy Kha.
Thấy Thìn gọi tên mình thì Thụy Kha luống cuống lại gần đưa bàn tay mình đặt trong lòng bàn tay anh:
– Thụy Kha đây, Thụy Kha đây Thìn.
Thìn xiết chặt bàn tay mình vào tay cô:
– Cảm ơn Thụy Kha. Không rõ ràng nhưng dạo gần đây hình như ngày nào tôi cũng nghe thấy giọng nói của Thụy Kha và cả tiếng đàn ghita nữa. Có phải ngày nào Thụy Kha cũng nói chuyện với tôi không?
Thụy Kha gật đầu, Thìn không nhìn thấy nên hỏi lại:
– Phải vậy không Thụy Kha?
– Vâng! Vâng!.
Rồi sau đó, các y bác sĩ đẩy Thìn đi chụp chiếu lại một lần nữa sọ não, sau đó chuyển cậu sang khoa vật lý trị liệu. Để lại Thụy Kha một mình buồn thiu trong căn phòng bệnh viện. Đến chiều tối mới thấy điều dưỡng Liên và hai người nữa đưa Thìn trở lại. Thìn vẫn nhắm mắt nhưng tay chân có vẻ linh hoạt hơn thì phải. Điều dưỡng Liên sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nháy mắt với Thụy Kha:
– Thụy Kha, việc của chị xong rồi.
Điều dưỡng rút lui, cuộc vui bắt đầu.
Lại gần anh, Thụy Kha lại đặt bàn tay mình lên tay anh mà bóp bóp, đây là hành đồng gần như đã trở thành thói quen của cô cả năm nay. Cô nhu mì nhỏ nhẹ như một người vợ hiền:
– Thìn thấy trong người thế nào?
Thìn vẫn nhắm mắt nhưng nói chuyện:
– Tôi khỏe rồi. Thụy Kha, lại gần đây được không?
Thụy Kha đưa đầu mình lại gần trước mặt Thìn. Và rồi Thìn từ từ mở mắt ra.
Thụy Kha bịt miệng mình lại ngăn cơn xúc động.
Hiện ra trong mắt Thìn là một người phụ nữ với đôi mắt vẫn còn ngấn đỏ ướt át, mái tóc xoăn bồng bềnh thả lỏng ngang ngữa lưng, đôi gò má hơi nhô cao trong nước da trắng ngần, cánh mũi cao đang phập phồng, đôi môi mọng đang bặm lại với nhau để khỏi, cái cằm nhọn hài hòa với khuôn mặt. Thụy Kha trong mắt Thìn lúc này thật đẹp, rất cao sang quyền quý nhưng thật gần gũi biết chừng nào.
—