Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 8: Freedom Luxury Club (tt)
– Vâng, em mới lấy chồng được gần tháng thôi.
Nói rồi Thụy Kha mở lắc ra lấy điện thoại, cô mở mục yêu thích và bấm vào gọi cho “Chồng yêu”, Thụy Kha mở loa ngoài cho Liễu nghe luôn, cô tin rằng cậu vệ sĩ mới của mình biết ứng phó, điện thoại vừa kêu hồi thứ nhất thì Thụy Kha nói luôn bằng cái giọng ngọt ngào như đường mật:
– Chồng yêu à, chồng đón em đi. Em xong việc rồi à.
Thìn thực ra đã đợi ở đây được 1 lúc rồi, chủ tịch hẹn đón lúc 11h đêm nhưng cậu cũng chẳng có việc gì làm. Cả buổi chiều hôm nay cậu dọn đồ và trả nhà trọ, xong xuôi thì lang thang ra chợ Giời mua một ít đồ phục vụ cho nghiệp vụ. Ăn vớ vẩn bát phở cho xong bữa tối rồi cậu phi chiếc Wave của mình đến công ty Hưng Thịnh gửi lâu dài ở đó rồi bắt xe ôm đến thẳng khách sạn nơi chủ tịch đang chơi.
Nghe chủ tịch gọi mình là “Chồng yêu”, Thìn nảy số nhanh biết là cố tình như vậy, cũng té nước theo mưa, Thìn đáp lại rất to như quát trên điện thoại:
– Anh đã bảo em rồi, lấy chồng rồi không còn như hồi thanh niên nữa, phải lo cho gia đình. Em đi chơi lại rượu bia vào người, có hại cho sức khỏe làm sao mình tính chuyện sinh em bé đây.
Thụy Kha há hốc mồm, lần đầu tiên trong đời cô bị người ta nói nặng như vậy, cha mẹ cô cũng chưa từng nói cô như vậy, nhưng giờ mà chửi lại là lộ hết bí mật, phóng lao đành phi theo lao vậy:
– Chồng ơi, em xin lỗi mà. Em có uống rượu đâu, chồng đón em đi.
Thìn thì đang bịt ống nghe để chủ tịch không nghe tiếng mình cười. Hắn phải nín lắm mới nói tiếp được:
– Ra ngoài cửa đi, anh đợi ở đây từ nãy rồi. Về nhà có rượu trong người thì em chết với anh. Mẹ bảo hôm nay đúng ngày, thụ thai sinh quý tử.
Thụy Kha đang điên tiết nhưng không làm gì được, cô thấy mình đang như một cô gái mới về nhà chồng:
– Vâng, em ra ngay.
Nói rồi Thụy Kha cúp máy rồi nhìn về phía chị Liễu với ánh mắt như nuối tiếc, chị đang lắc đầu thương cảm, lúc này chị thấy thương cho một cô gái nhan sắc tuyệt trần kia, thương cho con chim quý giờ phải ở trong lồn son, à quên, lồng son. Còn đâu được tự do bay nhảy:
– Thôi em về đi, lấy chồng rồi không theo bọn chị được đâu. Về đi em.
Thụy Kha cố tình làm ra vẻ mình miễn cưỡng không muốn rời đi cho lắm:
– Vâng, em về đây, chị vào nói với các chị khác một câu nhé.
– Uh.
Và rồi chị Liễu lại quay về phía cửa phòng, nghe đoạn hội thoại của Thụy Kha vừa rồi làm chị thấy mình thực sự tự do, mình không bị ai gọi về, không bị ai quấy rầy cuộc vui đang dang dở. Nhưng biết đâu đấy, khi cuộc vui tàn, khi rượu đã ngà ngà say, khi cơn nứng qua đi, chị lại mong được 1 lần ai đó gọi mình về. Nhưng giờ chị chưa kịp nghĩ đến chuyện đó đâu, vì khi chị mở cửa ra là tiếng nhạc sàn lại ập vào tai chị, và kia một nam lễ tân đang có trò biểu diễn hay, trò cho các chị ăn sữa chua. Là sữa chua thật chứ không phải từ nghĩa bóng của tinh trùng đàn ông đâu. Sữa chua được quệt vào dương vật trắng xóa, một chị tên Đào đang ăn sữa chua bằng cách mút buồi.
Thụy Kha dậm chân bình bịch như một cô bé hờn dỗi người yêu, cô bước nhanh ra ngoài cửa khách sạn để gặp cái tên vệ sĩ mắc dịch, vừa đi cô vừa nghĩ: “làm bộ thôi mà có cần phải làm quá như vậy không? cái gì mà lấy chồng rồi? cái gì mà hôm nay đúng ngày, thụ thai sinh quý tử?”.
Vừa nhìn thấy Thìn đợi mình ở cổng, cậu ta vẫn vẫn mặc cái bộ quần áo sáng nay, trên lưng còn một chiếc ba lô, chắc là đựng quần áo, khuôn mặt cậu ta lạnh lùng, ánh mắt thì không nhìn về mình mà đảo một lượt xung quanh như quan sát một ai đó, Thụy Kha đay nghiệt:
– Này cậu Thìn, giả bộ có cần phải như vậy không hả?
Thìn thì dửng dưng như không có chuyện gì cả, hắn vẫn không nhìn vị chủ tịch mà đảo mắt khắp một lượt xung quanh làm Thụy Kha càng tức, mình đang nói chuyện với hắn mà hắn cứ như điếc. Thìn nói giọng lạnh tanh:
– Chủ tịch đang bật loa ngoài, tức là mục đích cho người khác nghe thấy. Tôi phải làm vậy người ta mới tin. Mong chủ tịch thông cảm.
Thụy Kha nói:
– Sao cậu biết tôi bật loa ngoài?
– Tiếng ồn và chủ tịch gọi tôi là “Chồng yêu”.
Thụy Kha đuối lý, sự việc do mình châm mào, và hắn ta xử lý như vậy đúng là làm cho chị Liễu kia không có nghi ngờ gì.
Tiến về phía xe oto của mình, Thìn vẫn chưa biết chủ tịch đi xe nào nên đành lẽo đẽo theo sau. Và Thìn nhìn thấy tấm lưng gần như trần chủ chủ tịch, ánh đèn cao áp của khách sạn chiếu rọi làm Thìn nhìn rõ lưng chủ tịch trắng muốt, đôi mông cong cớn làm căng ních cái váy, không có vết hằn quần lót chứng tỏ chủ tịch một là không mặc quần lót, hai là mặc quần lót lọt khe. Thìn trộm nghĩ: “chủ tịch đang vi phạm một điều khoản của Hợp đồng bảo vệ”.
Thụy Kha rảo bước đi về phía xe oto của mình, Thìn đi đằng sau làm Thụy Kha có chút hơi ngường ngượng, cô trước nay chỉ đơn thương độc mã, đến và đi một mình, nay có kẻ theo sau làm cô có cảm giác như mình đang bị soi. Cuộc vui vừa nãy đã làm nảy nở cảm giác nứng nứng nơi cửa lồn, chân bước đi làm cô bé cựa quậy, các mép thịt va đập vào nhau làm làm một ít nước dâm rỉ ra, báo hại chiếc quần lót lọt khe bị ướt một đụm bằng ngón tay cái ở phần phía trước.
Đứng bên cạnh chiếc Audi Q5 mầu trắng, Thụy Kha lấy trong lắc ra chìa khóa rồi nói với Thìn:
– Cậu lái xe này bao giờ chưa?
Thìn trải qua khóa học ở Học viện đương nhiên kỹ năng lái xe không phải tệ, nhưng để mà nói là lái xe này chưa thì đúng là chưa bao giờ, nhưng cậu nghĩ ô tô thì cái nào chả giống cái nào, cơ cấu vận hành là như nhau. Khác nhau chỉ ở kiểu dáng và nội thất mà thôi. Cậu thành thực:
– Tôi chưa lái xe này bao giờ.
Thụy Kha lắc đầu ngao ngán, chẳng lẽ cô lại là lái xe cho vệ sĩ của chính mình. Nhưng chưa kịp nói gì thì Thìn không cầm lấy chìa khóa mà tiến về phía cửa lái, bấm một nút nhỏ, vậy là cửa mở ra, Thìn tự tin ngồi vào ghế lái, bấm nút Startop, máy nổ trong sự ngạc nhiên không hệ nhẹ của Thụy Kha.
Mãi cô mới hiểu rằng, chìa khóa từ nên cô cầm chìa khóa đứng gần đó thì vẫn mở được cửa, và nổ được máy. Thụy Kha mở cửa ngồi vào ghế sau, Thìn tự tin và thành thạo tăng ga phóng ra khỏi cổng khách sạn.
Đi được một đoạn ra Thìn vẫn chăm chú lái xe nhưng hỏi Thụy Kha:
– Chủ tịch đang đói?
Đúng là Thụy Kha đang đói, nàng chưa ăn tối, nhưng cái nàng thắc mắc là tại sao cậu vệ sĩ lại biết mình đang đói:
– Sao cậu biết?
– Chủ tịch ở cơ quan là đến thẳng đây, chủ tịch thay quần áo trên xe, chủ tịch về sớm hơn dự tính, tôi đoán là chủ tịch chưa ăn gì.
Lúc này Thụy Kha mới để ý, bộ váy mình thay hồi nãy ở trên xe vẫn đang ở cái ghế phụ cạnh ghế lái, nhìn lên trên đó thì Thụy Kha đỏ mặt. Cái váy thì nằm ở dưới, cái quần lót mầu đen thì nằm ở trên, mà oái oăm thay lúc đó cởi quần lót vội quá cô lộn trái nó ra làm đáy quần lót phía trong, phần áp vào bướm đang lộn ra ngoài, quần lót đen làm lộ ra một vệt mầu trắng to bằng đốt ngón tay. Không để đâu hết ngượng. Vậy là mình bị tên vệ sĩ chết tiệt này nhìn thấy quần lót, lại còn nhìn thấy dâm thủy cả ngày của mình. Sơ ý quá đi mất thôi, không biết hắn có ngửi thấy gì nữa không.
Thụy Kha nhanh chóng dưới người lên phía trên vơ cái váy và quần lót của mình lôi xuống. Thìn biết nhưng cậu không có bất kỳ một biểu hiện gì, hắn chỉ nghĩ trong đầu: “chủ tịch lại vi phạm hợp đồng, cũng may là tôi ghét đàn bà, tôi ghét cái câu lạc bộ mà chủ tịch vừa tham gia”.
Thụy Kha đánh trống lảng, cô bị bắt thóp nhưng không dại gì mà nói về cái chuyện quần lót của mình, cô muốn đi ăn:
– Uh, kiếm quán nào ăn đi.
– “Vâng, thưa chủ tịch”, Thìn đánh lái về phía ngõ Cấm Chỉ, nơi chuyên bán đồ ăn đêm.
Gửi xe, hai người vào một cửa hàng ở đầu ngõ.
Thìn gọi đồ ăn luôn khi vừa bước vào:
– Bà chủ cho hai bát miến gà, một bát thêm một cái óc trần.
Thụy Kha ngơ ngác, cậu ta không hỏi mình thích ăn gì mà gọi hộ mình luôn. Ơ nhưng mà mình thích ăn miến gà thật, còn óc gọi 1 cái là vừa đủ cữ của mình. Cô có phần ngạc nhiên vì thằng cu vệ sĩ này nó cứ như là đi giầy thể thao trong bướm mình, à không, cứ như là đi dép lào trong bụng mình vậy. Ngồi đại vào một cái bàn còn trống, Thụy Kha thấy bụng mình phát ra tiếng kêu, quả thực là cô đang rất đói, rất thèm ăn. Tối đã chưa ăn gì lại còn có khoảng chục chén rượu vào bụng nữa.
Thìn bước vào thì nói:
– Chủ tịch ngồi sang ghế sát tường bên kia đi.
Thụy Kha không tưởng tượng nổi, cậu ta vừa làm cái gì, cậu ta sai bảo mình cứ như mình là nô tì không bằng:
– Tại sao?
– Ở đây chỉ bán óc trần, không bán lưng trần, thưa chủ tịch.
Thụy Kha đỏ mặt, cô mới lượn mắt mình một đoạn quanh cái quán chật hẹp này, ôi cha mạ ơi, hàng chục con mắt đang dòm vào cái lưng của cô, cô sơ ý quá. Vậy là Thụy Kha phải chuyển chỗ ngồi, giờ cô không khoe lưng cho bàn dân thiên hạ nữa, cô đã tế nhị đẩy cái lưng mình vào sát tường, chỉ có tường là nhìn thấy mà thôi. Cô đang khoe vú.