Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 78: Hạnh phúc vỡ òa (4)
Làm cho bệnh nhân xuất tinh
X
Thụy Kha
23h56’
Xong việc, Thụy Kha lại ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm xem anh có biểu hiện gì khác lạ không để báo cho bác sĩ. Nhưng anh vẫn vậy, vẫn im ỉm mà ngủ thật ngon. Đầu anh vẫn còn quấn băng trắng toát.
– Anh ơi, có thoải mái hơn không anh? Từ giờ lúc anh cần em sẽ làm như vừa rồi cho anh. Em sẽ làm bất cứ việc gì để anh sớm tỉnh dậy với em. Mà anh này, sáng nay em vừa học buổi đàn ghita đầu tiên đấy, rồi em sẽ học hát nữa, em biết anh rất thích đàn và hát. Em sẽ cố gắng học thật nhanh để đàn và hát cho anh nghe, biết đâu đấy anh sẽ tỉnh lại vì nghe tiếng đàn thì sao nhỉ? Có bệnh phải vái tứ phương, chỉ cần có hy vọng là em sẽ làm hết.
Đắm đuối như cá chuối, Thụy Kha bấm nút ở giường để đổi tư thế nằm cho anh, đã gần 1 tiếng nằm ngửa rồi, cô chuyển anh sang nằm nghiêng. Rồi cô nói tiếp:
– Em dự định sẽ về Mĩ 1 tuần anh ạ. Em đã liên hệ trước với Giáo sư Robert, em phải đích thân về để mời giáo sư sang bên này chuẩn đoán bệnh cho anh. Giáo sư là người giỏi nhất thế giới về lĩnh vực thần kinh học, đã từng đoạt giải Nobel y học rồi đấy anh ạ. Em hy vọng rằng giáo sư sẽ có phương pháp gì đó giúp anh mau tỉnh lại.
– Xa anh 1 tuần em không nỡ, nhưng bắt buộc em phải làm, em sẽ nhờ Mai Ngọc thay em trong lúc em đi vắng. Anh đừng giận em vì em đi nhé, cũng là vì em yêu anh mà thôi.
Cứ thế Thụy Kha lại thêm một đêm nữa ngủ gục bên giường bệnh, cô có thể ngủ với tư thế này đến sáng luôn, đã 1 tuần nay cô đều vậy.
—
Hôm sau, vào buổi trưa, Thụy Kha gọi Mai Ngọc đến bệnh viện để nghe báo cáo tình hình về công ty, cũng là để cô nhờ Mai Ngọc trông Thìn giúp cô trong lúc về Mĩ.
Sau khi đứng cạnh giường bệnh của anh Thìn một lúc, Mai Ngọc vẫn có nhiều ưu tư, cô cũng xót và thương anh nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài một chút nào, bông hoa này đã có chủ, người chủ đó lại là cấp trên của cô, cô tuyệt đối không thể phản bội chính bản thân mình được. Sang bên phòng khách, Thụy Kha ngồi xuống đối diện với Mai Ngọc, cô nói:
– Em báo cáo tình hình công ty mấy ngày qua cho chị.
Trở lại công việc, Mai Ngọc nghiêm nghị hẳn:
– Báo cáo chủ tịch, mọi thứ ở công ty vẫn diễn ra bình thường. Em đã quán triệt mọi bộ phận, mọi chi nhánh trong cả nước của công ty phải nghiêm túc trở lại làm việc, tránh để không khí Tết làm ảnh hưởng.
Thụy Kha gật đầu, thực ra thông tin về công ty cô không chỉ có một nguồn là Mai Ngọc báo cáo:
– Tốt.
Mai Ngọc tiếp lời:
– Có một sự việc cũng hơi bất thường một chút như thế này, đó là giá cổ phiếu của công ty ta trên thị trường chứng khoán kể từ sau Tết không tăng đều giống thời điểm trước Tết, có hiện tượng lên xuống không nắm được quy luật. Em đang cho bộ phận nghiên cứu chứng khoán của chúng ta nghiên cứu kỹ để tìm hiểu gốc rễ vấn đề.
Chuyện này, qua máy tính bảng Thụy Kha cũng nắm được, cô trấn an:
– Chị nghĩ không vấn đề gì nghiêm trọng đâu, thời gian sau Tết thị trường chứng khoán không ổn định khi các nhà đầu tư vẫn chưa thực sự làm việc nên chuyện cung tăng cầu giảm dẫn đến giá cả xuống là chuyện hoàn toàn bình thường. Mặt khác, đó cũng là điều tốt, em cần nhìn nhận vấn đề cốt lõi là, giá trị chứng khoán phản ánh giá trị doanh nghiệp, đến thời điểm nào đó hai giá trị này tương đương thì giá sẽ vào thế ổn định. Chúng ta không thể kỳ vọng giá cứ mãi tăng, tăng nhanh hơn giá trị doanh nghiệp được. Nhất là đối với những ngành nghề chủ lực của chúng ta, bất động sản là ngành nghề phụ thuộc rất nhiều vào các chính sách điều chỉnh thị trường của nhà nước.
– Vâng thưa chủ tịch.
– Chị lưu ý em một vấn đề, đó chính là phải chú trọng vào việc nghiên cứu thị trường chứng khoán để từ đó phát hiện ra những sự việc bất thường, chúng ta biết sớm thì sẽ dễ dàng đối phó. Giờ chúng ta đã chính thức trở thành một công ty đại chúng, trong mọi việc quyết định, mọi phương án làm việc, mọi dự án phải hết sức cẩn trọng, tuyệt đối tuân thủ pháp luật, hài hòa lợi ích doanh nghiệp, đối tác và người dân. Một việc làm sai có thể trở thành thảm họa.
– Vâng thưa chủ tịch.
– À, thế còn công ty may thế nào? Tỷ lệ công nhân quay trở lại nhà máy là bao nhiêu?
Nói đến nhà máy may Hưng Yên, Mai Ngọc mỉm cười rất tươi:
– Báo cáo chủ tịch, tỉ lệ công nhân quay lại là hơn 100% ạ. Không những họ quay lại mà còn giới thiệu thêm người cùng quê lên xin vào làm việc tại nhà máy nữa. Đây là tỉ lệ mà chắc chưa có trong lịch sử các ngành sản xuất của Việt Nam.
Thụy Kha gật gù ngầm ý khen thưởng cho Mai Ngọc:
– Em để tâm nhiều đến công ty May một chút, ở đó có hơn 2 nghìn công nhân, là hơn 2 nghìn gia đình. Họ đều sống rất vất vả kiếm cơm ăn áo mặc hàng ngày, chúng ta làm ăn kinh doanh kiếm lợi nhuận nhưng cũng đừng bao giờ đặt lợi nhuận là trên hết, có những thứ khác còn có giá trị hơn. Đẩy nhanh tiến độ dự án chung cư cho công nhân, chị muốn họ sớm ổn định chỗ ở, an cư mới lạc nghiệp được.
– Vâng thưa chủ tịch, nếu không có gì thay đổi thì đầu tháng 2 âm lịch là khởi công rồi ạ. Trong tháng 2 cũng dự kiến làm lễ cất nóc dự án tòa nhà văn phòng, tiến độ thi công đang rất tốt ạ.
Thụy Kha nhấp một ngụm nước lọc cho đỡ khô miệng, Mai Ngọc quả là đúng như cô kì vọng, điều hành công ty rất tốt. Tất nhiên, một mình Mai Ngọc chỉ có hai tay, hai chân, một bướm không phải là siêu nhân, dưới Mai Ngọc là một hệ thống các phòng ban, bộ phận hỗ trợ đã được Thụy Kha xây dựng từ ngày cô còn là Tổng Giám đốc. Hay nói đúng hơn, cái bộ máy đã được hình thành một cách rất chuyên nghiệp, hiện đại, vận hành rất hiệu quả, Mai Ngọc chỉ là người đứng đầu bấm nút để bộ máy ấy chạy. Hết việc chính sự, Thụy Kha chuyển sang chuyện phụ sự:
– Mai Ngọc này, chị nhờ em một việc riêng được không?
Mai Ngọc luôn luôn sẵn lòng:
– Vâng thưa chủ tịch, có gì chủ tịch cứ nói:
– Ngày mai chị về Mĩ 1 tuần để mời giáo sư thần kinh học sang Việt Nam điều trị cho anh Thìn. Trong khoảng thời gian này, chị muốn nhờ em mỗi buổi tối ở trong này trông anh Thìn cho chị được không?
Nghe đến đây, Mai Ngọc có chút phấn chấn trong lòng, chuyện này đúng là cô có mơ cũng chả được nữa là. Được gần bên anh đã làm cô thấy lòng mình ấm áp lắm rồi. Cô quả quyết:
– Được ạ, thưa chủ tịch. Em sẵn sàng.
– Cảm ơn em. Ban ngày thì không cần đâu, nhưng ban đêm, bác sĩ và điều dưỡng cũng ít đến hơn, mà anh Thìn thì luôn luôn cần theo dõi 24/24 những tình huống bất ngờ xảy ra. Em phải cố gắng.
– Vâng, xin chủ tịch cứ tin ở em.
Thế rồi Thụy Kha dẫn Mai Ngọc sang bên phòng Thìn, cô hướng dẫn Mai Ngọc cách chăm sóc anh, tỉ mỉ từ cách đổi tư thế, thời gian đổi tư thế nằm, đến cách bóp chân, bóp tay cho anh. Nhưng cô tất nhiên là không hướng dẫn Mai Ngọc cách thủ dâm rồi, cô dự tính anh vừa mới xuất tinh đêm hôm qua thì trong 1 tuần tiếp theo chắc không có nhu cầu đâu, thế nên cô mới yên tâm.
Mãi đến đầu giờ chiều mới hướng dẫn xong, rất nhiều việc nhưng Mai Ngọc tinh ý nên lĩnh hội được hết. Cô trở lại công ty làm việc với sự hấp hởi vui vui trong lòng. Chỉ ngày mai thôi là cô được thỏa thuê mà ngắm anh rồi. “Kệ, em chỉ ngắm anh thôi chứ có làm gì đâu”
—
Đêm hôm nay, Mai Ngọc đã ở trong bệnh viện cùng với anh Thìn, chủ tịch đã ra sân bay về Mĩ từ sáng rồi.
Cái ghế mà Thụy Kha vẫn hay ngồi bóp chân bóp tay cho Thìn giờ Mai Ngọc đang ngồi. Cô đang đắm chìm nhìn vào khuôn mặt giờ đã gầy gầy xương xương của anh. Trông anh ngủ với cái đầu trắng xóa nhưng ở anh vẫn toát nên vẻ quyến rũ đến lạ thường, có lẽ khi người ta yêu thì người ta nhìn mọi thứ sẽ trở nên khác so với bình thường. Vừa bóp các khớp ngón tay cho anh, Mai Ngọc vừa nói to ra miệng:
– Anh Thìn, cho phép em được nói có được không? Anh không nghe được em mới dám nói. Em yêu anh.
Thìn tất nhiên không nghe thấy gì, cậu vẫn như đang trong giấc ngủ ngàn thu.
– Em không biết được tình yêu của em có phải là thực không, bởi vì nó không được trải nghiệm những điều thực tế. Chỉ là em cảm thấy như vậy, em cũng chẳng biết vì sao em lại yêu anh, vài ngày mà không nhìn thấy anh là em thấy rất nhớ. Anh có biết là rất nhiều lần em đã đứng ở xa xa dưới chân nhà của chủ tịch chỉ để nhìn thấy anh lúc anh ra ban công đứng hay không? Nhìn thấy bóng dáng anh là em thỏa mãn lắm rồi.
…………………………….
– Chắc em ngu ngốc quá, đi yêu người chắc chắn không thuộc về mình. Em cũng định cởi lòng mình ra tìm một đối tượng khác nhưng em không thể sai bảo con tim mình được, nó cứ hối thúc em phải yêu anh. Em có mù quáng không anh nhỉ, đâm đầu vào một tình yêu mà biết chắc rằng nó chẳng mang lại điều gì. Nhưng em không ích kỷ anh ạ, chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc, anh mỉm cười là em vui rồi, anh hạnh phúc bên chủ tịch, người mà em kính trọng là em cũng hạnh phúc lây theo anh.
……………………………