Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 76: Hạnh phúc vỡ òa (2)
– Đúng, chuyện này là hết sức bình thường đối với bệnh nhân sống thực vật, cơ thể bệnh nhân vẫn hoạt động bình thường trừ bộ não. Biện pháp kích thích để bệnh nhân xuất tinh làm giảm áp lực ở bộ phận sinh dục, đồng thời cũng làm cho bệnh nhân thoải mái về mặt tinh thần, qua đó hỗ trợ cho việc điều trị của bác sĩ.
Thụy Kha gật gù, sự giải thích của điều dưỡng là hết sức hợp lý và khoa học. Cô chần chừ một lúc rồi nói:
– Y lệnh này chị có thể để em làm được không? Dù sao em cũng là bạn gái của anh Thìn.
Nhìn nét mặt của điều dưỡng Liên không thấy biểu hiện của sự vui mừng khi việc của mình được người khác làm thay:
– Cũng được, nếu em làm giúp thì tốt quá.
Thụy Kha nghĩ: “còn lâu em mới để người khác làm chuyện này nhé”.
Điều dưỡng thì nghĩ: “có mỗi việc ngon nhất thì bị dành”.
Cả hai ngượng ngạo cười với nhau một cái.
—
Thế rồi cuộc chiến bắt đầu.
Hằng ngày, cứ cách khoảng 1 tiếng đồng hồ là bác sĩ vào thăm khám cho bệnh nhân Thìn và thực hiện những thủ thuật chuyên khoa mà Thụy Kha cũng không biết là cái gì.
Còn cứ khoảng nửa tiếng đồng hồ là có một điều dưỡng vào xem bệnh nhân có vấn đề gì không, nói chung là họ chăm sóc bệnh nhân rất chu đáo. Chỉ có buổi đêm là tần suất ít hơn thôi. Việc ăn uống của Thìn hoàn toàn là phương pháp thụ động, tức là thức ăn được truyền vào dạ dày qua một chiếc ống chuyên dụng, việc này hoàn toàn do các điều dưỡng lo liệu.
Đêm đầu tiên ở cùng anh, Thụy Kha kê một chiếc ghế cạnh bên giường bệnh, cô vừa bóp cánh tay cho anh vừa nói một mình, cô hy vọng anh nghe được câu gì thì nghe:
– Anh này, đêm nay là đêm đầu tiên em cùng anh ở trong phòng bệnh này. Em hy vọng chúng mình sẽ không phải ở đây lâu, phải không anh. Anh hãy mau tỉnh lại để bảo vệ em nhé. Mà anh bậy lắm cơ, dám để miếng rung SOS ở dưới đáy quần lót à, em mà biết sớm thì em suốt ngày bấm rung cho anh …. tê chim thì thôi. Chết em nói bậy quá. Nhưng kệ, anh có nghe thấy đâu mà sợ. Hihihihi.
…………………………………..
– Em đã chuyển hết đồ dùng của mình vào trong này rồi, từ giờ phòng này sẽ là phòng của hai đứa chúng mình, em sẽ cùng với các điều dưỡng chăm sóc anh thật tốt. Để anh mau tỉnh lại, để chúng mình yêu nhau anh nhé. Em sẽ đợi đến ngày anh tỉnh lại để nói lời yêu anh. Em yêu anh lắm anh biết không?
…………………………..
– Anh này, bác sĩ Thông có nói về việc bảo quản tinh trùng của anh, đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Em đang suy nghĩ về việc này, em tin tưởng rằng anh sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nhưng có lẽ em sẽ làm anh ạ. Nếu anh có mệnh hệ gì, em sẽ tự thụ thai cho mình, để lưu lại giọt máu của anh trong em, để em được làm mẹ của con anh. Cho dù có thế nào đi nữa, em sẽ chẳng yêu ai khác được ngoài anh đâu. Anh chiếm hết vị trí trong trái tim em rồi.
……………………………..
– Mẹ về đến quê từ chập tối rồi anh ạ. Chị Hợi có gọi điện lên cho em báo là mẹ về nhà an toàn rồi. Mà em truyền đời báo danh cho anh biết nhé, cả nhà anh ai cũng quý em hết. Mà em cũng quý mọi người lắm anh ạ, là thật tâm em. Bố mẹ và các anh chị của anh thật là những người đôn hậu, họ không hề trách em nửa lời, người khác chưa chắc làm được như vậy đâu. Anh ơi, mau tỉnh dậy rồi đưa em về quê anh đi, anh mời em rồi mà chưa thực hiện được đâu đấy.
…………………………….
– Công an đã bắt được lão Toàn rồi anh ạ, lão ta chính là kẻ đã chủ mưu trong vụ bắt cóc em. Em tin chắc chắn rằng lão ta sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, em đã thuê luật sư giỏi nhất Việt Nam để thay anh và em làm việc với cơ quan điều tra và Tòa án. Em muốn kẻ gây cho anh vào hoàn cảnh này phải đền tội thật thích đáng.
Đêm đầu tiên qua đi với những lời thủ thỉ không dứt của Thụy Kha dành cho Thìn. Rồi mệt quá cô gục đầu xuống giường bệnh mà ngủ thiếp đi bên anh.
—
1 tuần tiếp theo qua đi. Buổi đêm hôm đó, Thụy Kha lại vẫn làm những công việc mà mới 1 tuần thôi nhưng cô đã rất thành thạo và làm nó như một thói quen hàng ngày. Đó là vừa ngắm nhìn anh vừa xoa bóp chân tay, bóp vai, lưng, ngực, bụng. Cái màn mát xa ngực của cô hình như có tác dụng gì đó thì phải, mỗi lần cô miết miết đầu ngón tay vào đầu ti anh thì ở bên dưới háng rung rung như có một con gì đó ở bên trong, anh có gì đó khác khác mọi khi. Cuối cùng thì đũng quần anh u lên một cục kìa.
Thụy Kha tủm tỉm tự nghĩ một mình mà không dám nói ra miệng mặc dù trong này chẳng có ai ngoài cô, đêm rồi nên tần xuất các điều dưỡng đến thăm bệnh nhân ít hơn so với ban ngày. “Ái chà, anh cứng lên rồi hả. Em chờ mãi, tưởng bệnh tật thì thôi không lên nữa chứ? Hi hi hi hi!. Để xem nào, bác sĩ mà bảo cứng liên tục một tiếng là phải dùng biện pháp mạnh, hi hi hi hi”
Rồi Thụy Kha cũng vừa làm những công việc quen thuộc của mình, ánh mắt cô giờ không còn tập trung ở khuôn mặt anh nữa mà chuyển dần xuống bên dưới, nhìn cái cục ở chiếc quần bệnh nhân. Cô đã vài lần được cảm nhận dương vật anh ở trên mu bướm mình, theo đó thì cũng có cảm giác là cái cậu bé của anh khá là to, cứng và ấm. Nhưng thực tế mà nói là cô chưa nhìn thấy trực tiếp bao giờ. Cả tuần nay những chuyện vệ sinh cá nhân của anh là do các điều dưỡng làm.
Thời gian nặng nề trôi qua, Thụy Kha reo lên như vừa trúng thầu khi nhìn thấy dương vật Thìn trong quần vẫn cứng như vừa nãy mà không có dấu hiệu giảm đi chút nào mà ngược lại còn chổng cao hơn, đỉnh chóp đã chúm chím ướt một đụm nhỏ bằng đầu ngón tay cái. Đã đến lúc hành sự. Tự nhiên Thụy Kha thấy mình hồi hộp mới chết nữa. Đề phòng bất chắc đang vui thì đứt dây đàn, Thụy Kha đứng dậy:
– Anh chờ em tí, cấm xìu.
Nói xong cô như kẻ trộm ngó ngó nghiêng trong căn phòng xem có cô điều dưỡng nào ẩn nấp quanh đây không, rồi cô đi ra phía cửa buồng bệnh chốt bên trong:
– Hi hi hi hi, chết với bà.
Vừa cười vừa đi trở lại phòng của Thìn, Thụy Kha nhìn xuống bản thân mình một lượt. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, vì ở bệnh viện có người ra vào thường xuyên nên Thụy Kha luôn luôn mặc áo lót và tất nhiên là cả quần lót nữa. Chiếc váy mầu xanh dương này chính là chiếc mà cô đã mặc hôm địt nhau bên ngoài với anh cho mẹ Hà ngó. Vô tình thôi hôm nay cô lại mặc chính nó, có duyên quá ha.
Trở lại ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, tim Thụy Kha đập loạn nhịp, cô hồi hộp giống như chuẩn bị cạo chiếc đèn để ông thần hiện ra cho điều ước vậy, cô nói với anh với hy vọng rằng anh nghe được như lời bác sĩ Thông nói:
– E hèm, em là em không báu bở gì cái chuyện này đâu nhé. Đây là y lệnh của bác sĩ. Anh cấm không được trách em. Hi hi hi hi hi.
Chiếc áo bệnh nhân đã được Thụy Kha tháo từng cái cúc ra từ vừa nãy để địt vú Thìn bằng tay, hai vạt áo nằm banh ra hai bên. Nhìn Thìn lúc này người bên ngoài liên tưởng rằng vừa bị ma nữ chuốc thuốc mê và sắp “được” hấp diêm.
Chiếc quần bệnh nhân có kẻ sọc dọc mầu xanh nhạt có cạp quần bằng chun. Chính Thụy Kha giờ còn không biết là khuôn mặt mình đang đỏ ửng, nhất là ở hai bên gò má, trông cô duyên lắm, đôi mắt chớp chớp, hàng mi cong vút, đôi môi hấp háy, thỉnh thoảng đưa lưỡi ra liếm vì nó khô liên tục. Tóc Thụy Kha uốn xoăn nhưng đang để xõa ra hai bên cầu vai. Ngực cô phập phùng lên xuống vì cố thở những miếng to làm đầu vú hơi hơi lòi ra khỏi cái áo lót mỏng.
– Anh ơi, em sờ nhé. Người ta nói trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một nhìn, trăm nhìn không bằng một sờ, trăm sờ không bằng một mút, trăm mút không bằng một ………….. Thôi không nói nữa, bậy lắm. Hi hi hi hi hi.
Thìn có nghe thấy Thụy Kha nói gì không nhỉ? Chịu, chả ai biết.
Từ từ như sợ bỏng tay, Thụy Kha đưa một đầu ngón tay trỏ bên phải của mình tới gần háng Thìn, cô chỉ dám hở có một mắt ra thôi, mắt kia vẫn nhắm tịt vì ngượng, dù sao mình cũng là con gái, lợi dùng đàn ông đang không có sức phản kháng mà sợ soạng người ta, kể cũng ngại. Rồi cái đầu ngón tay trỏ phải ấy cũng tiến sát đến được cái đỉnh chóp của quần mà Thụy Kha đoán chắc rằng do buồi Thìn đội lên.
– Đã ai làm gì đâu mà rỉ nước ra thế này.
Đầu ngón tay có của Thụy Kha chạm vào cái bũng nước, cảm giác hơi dinh dính ở đầu ngón tay, Thụy Kha dụt lại rồi tự động đưa lên mũi hít hà thật căng lồng ngực:
– Ôi, anh, hấp dẫn quá, thơm hơn cái mùi ở quần lót của anh mà lúc ở nhà em thường ngửi trộm.
Cảm giác bướm mình rơi rung động vì mùi hương tình ái lùa vào khoang mũi. Bất chợt, Thụy Kha cho tay còn lại của mình xuống háng vỗ về an ủi: “ngoan nào, hôm nay không có việc của mày”.
Ngửi xong đâu đấy, Thụy Kha lại đưa đầu ngón tay mình trở lại đỉnh chóp, cô di di đầu ngón tay của mình để chạm nhiều hơn vào đầu buồn qua lớp vải quần, vệt ướt đã rộng hơn thấy rõ:
– Anh ơi, cứng thế.
Rồi Thụy Kha mạnh dạn hơn một chút, cô đưa tay vuốt xuống từ đỉnh chóp để cảm nhận được độ to của dương vật. Rồi Thụy Kha nắm trọn dương vật trong tay mình, vòng tay của cô không vừa với độ to của nó khi nói cái và ngón trỏ không chạm nhau. Cô thoáng kinh ngạc:
– Sao lại to thế này?