Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 74: Thì ra chỉ là một giấc mơ! (5)
– Đằng ấy ơi, có nước chưa mà đằng này thấy sướng thế?
Quang ngước lên:
– Có rồi nhưng không biết là nước đái hay nước lồn, thấy mằn mặt. Đừng xón nữa.
Ánh Tuyết cười khục khục làm nước đái xỉn ra một tẹo nữa bắn vào lỗ mũi Quang IT:
– Ai bảo liếm vào lỗ tiểu. Liếm lỗ lồn đi.
Được lệnh của người đẹp, Quang không chơi trò liếm đường dài nữa, hắn tập trung vào cửa lồn. Gồng cứng lưỡi thành hình có chóp nhọn, Quang đặt vào chính giữa cửa lồn rồi từ từ đẩy vào từng chút một. Lưỡi chạm vào cửa lồn làm hai lá lồn nhỏ nhỏ hồng hồng mở ra hai bên như mời gọi “vào đi anh Lưỡi”.
Ánh Tuyết thấy cửa lồn mình có thứ chen vào thì co lại e ấp như ngại ngùng, lỗ mồm ở trên mặt rít lên:
– Sướng lồn em rồi. Địt lồn bằng lưỡi đi người yêu.
Quang dùng nhất dương chỉ chọc ngón trỏ vào đầu lồn Ánh Tuyết để kích thích thêm, đây chính là chiêu đông tây y kết hợp. Lần này nước lồn Ánh Tuyết trào túa ra ngoài, nước lồn mầu trắng đục, nhờ nhờ, dinh dính.
Thấy việc mình làm có hiệu quả, Quang cũng đã định vị được cửa lồn, tay kia bỏ kính ra vì sợ nước lồn bắn vào kính cận gây mờ, Quang cứ đập mặt mình vào lồn Ánh Tuyết gây ra những tiếng “bẹt bẹt bẹt” rất vui tai.
Thỉnh thoảng rút lưỡi ra lại vòng lên trên mút đầu lồn. Ánh Tuyết ngọ nguậy mông ưỡn hẳn lên mặt giường để cho lồn được cọ sát thêm:
– Hôm nay xung dữ nha. Hihihihihihihi.
Rồi cứ thế, miệt mài như những chú ong thợ, Quang liếm lồn Tuyết đến mỏi hết cả mồm mới dừng lại hỏi:
– Mấy giờ rồi?
Ánh Tuyết lại nhìn lên chiếc đồng hồ Gimiko treo trên tường cao, hôm nay thời gian trảy trôi thật chậm:
– 1h55’, liếm lồn được 20 phút rồi, kỷ lục đấy.
Quang ta tự hào lắm, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hôm nay hắn đã vượt qua được chính bản thân, liếm lồn liên tục được 20’ lận. Quang vỗ lồn cái “đét” hô:
– Móc cua.
Nói đi đôi với làm, Quang ngồi dậy, hai tay đan vào nhau rồi bẻ khớp ngón tay mình của mình kêu “lục khục”, đây là màn khởi động giống như võ sĩ quyền anh chuẩn bị lên võ đài, Ánh Tuyết thấy vậy thì thất kinh:
– Khiếp, móc lồn mà cứ làm như là đấm bốc.
Nhưng rất dáng đàn ông, Quang không nói không rằng, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại rồi từ từ chọc vào lồn Ánh Tuyết, đẩy sâu vào tận cùng rồi ngoáy ngoáy. Ánh Tuyết rú lên:
– Sâu thế, sướng lồn. Tìm cục u trong hang đi.
Quang IT ngoáy tay một hồi thì tìm thấy một cục cưng cứng trong âm đạo của Ánh Tuyết, không phải là cửa tử cung vì ngón tay không đủ dài, mà đó là một vật mà giới khoa học vẫn đang tranh cãi quyết liệt tại các hội thảo quốc tế, đó có phải là điểm G của phụ nữ không?.
Chạm vào cục cứng trong lồn đó, Quang dùng đầu ngón tay nhay nhay. Gãi đúng chỗ ngứa, Ánh Tuyết rên rỉ:
– He he he, đúng rồi, người yêu em giỏi quá, nữa đi chàng cận.
– “Cận này, cận này”, Quang IT càng miết tận cái điểm G đó của Ánh Tuyết làm nước lồn òng ọc chảy ra bên ngoài.
Được một lúc, Quang đổi thế rút ra rút vào tay mình trong ống âm đạo của Ánh Tuyết, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, phối hợp nhịp nhàng. Định đút cả 3 ngón tay vào cho nó máu nhưng Ánh Tuyết phát hiện ra, cô cản lại:
– “Cấm dùng 3 ngón, dão hết lỗ, dùng như phá”, Ánh Tuyết là phòng xa, buồi Quang không được to cho lắm, không nên để lồn mình rộng ra mất sướng lúc địt.
Vậy là Quang lại vẫn tiếp tục dùng hai tay. Cứ thế, đồng hồ trên tường vẫn chậm chạp trôi đi. Mỏi tay này Quang đổi tay khác. Một lúc sau lại hỏi tiếp:
– Mấy giờ rồi em.
Ánh Tuyết ngáp một cái vì buồn ngủ:
– 2h10. Lâu thế nhỉ, em buồn ngủ rồi.
Còn những 50 phút nữa mới đến giờ hoàng đạo. Thấy mình chơi cũng đã mệt, Quang IT rút tay mình ra khỏi lồn rồi vẩy vẩy vài cái cho nước lồn dính ở trên tay bắn ra ngoài. Hắn nằm xuống như một ông hoàng rồi ra lệnh:
– Bú buồi cho trẫm.
… đọc truyện tại TruyenVKL .com
Ánh Tuyết buồn ngủ nhưng lồn đang nứng lên đành ngồi dậy tóm lấy buồi Quang rồi ngậm đầu khất mút mát. Buồi Quang không được to cho lắm nhưng được cái cũng cứng, khả năng chơi không dai nhưng chơi được nhiều lần.
– Mút buồi anh đi em. To không?
Ánh Tuyết nhả buổi ra rồi véo vào hai hòn giái:
– To phết. Ngậm phát hết luôn.
Nói rồi Ánh Tuyết ngậm thật sâu buồi Quang vào tận họng mình, môi cô chạm được vào gốc dương vật luôn mới giỏi chứ.
Và bây giờ là đến khoảng thời gian mút buồi của Ánh Tuyết, làm lâu hơn hẳn mọi khi nhưng Ánh Tuyết rất tỉnh táo, cô không dám mút mạnh sợ bắn mất, mút nhẹ nhàng một lúc cô lại nhả ra cho nó nghỉ ngơi lấy lại sức, trong khoảng thời gian trống đó cô liếm xuống hai hòn bi, rồi thỉnh thoảng lại phi lên ngực mà liếm hai đầu ti của Quang IT, ai bảo là đàn ông không thích bú vú là chưa hiểu gì về tình dục.
Cứ thế, lúc ngừng lúc nghỉ. Ánh Tuyết ngoảnh mặt lên nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ kém mấy chục phút rồi. Cô mút buồi cũng đã được nửa tiếng, một kỷ lục nữa của cô. Cô đang nghĩ không biết ASIAD có tổ chức thi môn này không để cô đăng ký tham gia.
Ánh Tuyết nói với người yêu:
– Anh ơi, em mỏi mồm lắm rồi, lại buồn ngủ nữa. Hay là bem luôn đi. Rồi còn ngủ.
Nhưng không là không, đàn ông luôn có tính gia trưởng:
– Chưa được. Em nằm xuống đi.
Ánh Tuyết lại răm nằm ngửa ra. Quang cầm buồi mình cọ cọ ở cửa lồn nhưng không đâm vào.
Ánh Tuyết ngáp ngủ:
– Oa, cọ ngoài thôi à. Lâu đến giờ thế.
Quang như một con trâu trên cánh đồng, miệt mài, cần mẫn và tỉ mỉ. Cứ cọ lên cọ xuống lồn như vậy cho nó hết giờ.
Được một lúc lâu sau thì nghe tiếng gáy o o của Ánh Tuyết, thì ra cô nàng đang chợp mắt, ngủ rồi mà chân không biết ai điều khiển vẫn dạng ra mới giỏi chứ:
– Dậy đi, mấy giờ rồi.
Ánh Tuyết giật mình, dụi mắt nhìn lên đồng hồ, như reo lên:
– Ê, đến giờ rồi. 2h59’ rồi. Địt đi còn ngủ.
Quang kê đầu buồi vào cửa lồn, miệng lẩm bẩm:
– Thiên linh linh địa linh linh, thí chủ con là Trần Quốc Quang chọn giờ đẹp, chọn lồn đẹp làm lễ hạ chày đầu năm. Kính cẩn nghiêng mình kính mong thiên linh linh địa linh linh phù độ trì cho con năm nay được lấy vợ, lấy người mà con chuẩn bị hạ chày.
Ánh Tuyết chảy nước mắt cảm động vì lời khẩn cầu mộc mạc của Quang, hắn khấn được cưới mình làm vợ kìa. Cô đếm ngược thời gian:
– 3 ….. 2 …. 1 …….. Đến giờ.
Quang hùng dũng ưỡn hông đâm một phát thật mạnh buồi vào sâu trong lồn Ánh Tuyết:
– Ọt.
Lễ hạ chày kết thúc. Quang rút ra rồi nằm vật sang bên cạnh Ánh Tuyết, Ánh Tuyết ngơ ngác hỏi:
– Ê, địt đi.
Nhưng Quang IT nhắm mắt lại nói:
– Quê anh phong tục là chỉ hạ chày thôi, không được xuất. Lễ xuất tinh phải chọn ngày khác, giờ khác. Thôi ngủ đi. Muộn rồi.
Ánh Tuyết giẫy đành đành ở trên giường như một con cá trắm vừa được bắt từ dưới ao lên bờ.
Cứ thế đêm giao thừa qua đi.
—
Rồi mùng 1, mùng 2, mùng 3, mùng 4, mùng 5, mùng 6, mùng 7 cũng qua đi.
Đến ngày mùng 8 thì công ty Hưng Thịnh trở lại làm việc bình thường, Mai Ngọc và Ánh Tuyết trở về với công việc thường ngày của công ty. Còn Thụy Kha cô chỉ quẩn quanh ở viện hoặc về nhà nói chuyện với mẹ Thìn cho bà đã buồn. Hai mẹ con giờ hợp nhau lắm, Thụy Kha tâm sự với mẹ rất nhiều, cô kể về hoàn cảnh gia đình mình, rồi công việc của mình, rồi những ngày tháng cô ở bên anh Thìn như thế nào, rồi cô cũng bẽn lẽ kể với mẹ mình yêu anh Thìn ra làm sao.
Theo lịch hẹn với bác sĩ Thông, Thụy Kha và mẹ Thìn đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ.
Mở đầu câu chuyện là một cái mỉm cười của vị bác sĩ:
– Ơn giời, Thìn ổn định rồi.
Cả Thụy Kha và mẹ Thìn vui sướng ôm chầm lấy nhau, họ hạnh phúc lắm vì biết rằng Thìn đã qua cơn thập tử nhất sinh.
– “Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm, cháu nó còn sống là gia đình mừng lắm rồi”, mẹ Thìn lấy cái khăn mùi xoa mầu xám lên chấm chấm vào khóe mắt.
– Cháu cảm ơn bác sĩ và bệnh viện ạ.
Nhưng mọi khó khăn vẫn còn ở phía trước, bác sĩ Thông nói tiếp:
– Chúng tôi vừa làm các xét nghiệm chuyên khoa và kết luận rằng Thìn sẽ ở trạng thái sống thực vật.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, cũng may thông tin này Thụy Kha và mẹ đã biết từ trước nên không sốc, còn người là còn tất cả. Bác sĩ Thông nói tiếp:
– Bệnh nhân cần khoảng thời gian mà chúng tôi không thể xác định được là bao lâu, có thể chỉ một tuần, một tháng, một năm hoặc cả đời cũng không biết chừng. Về trạng thái sống thực vật thì chắc mọi người đã biết. Cơ thể bệnh nhân vẫn bình thường nhưng không tỉnh dậy, giống như là lúc nào cũng ngủ vì một phần não đã bị tổn thương, các dây thần kinh ở vùng não bị tổn thương này cần một sự kích thích để hoạt động trở lại. Bệnh nhân cần điều trị lâu dài, có sự phối hợp giữa bệnh viện và gia đình.
Thụy Kha nghe xong thì nói, cả tuần rồi cô cũng tìm hiểu các thông tin về trường hợp người sống trong trạng thái thực vật là như thế nào nên cô cũng có chút ít hiểu biết:
– Vâng thưa bác sĩ. Gia đình sẽ phối hợp với bệnh viện để điều trị cho anh ấy ạ.
Bác sĩ Thông lấy trong ngăn kéo ra một quyển catalogue đặt trên bàn và đẩy sang chỗ Thụy Kha:
– Giờ chúng tôi sẽ chuyển anh ấy về phòng điều trị lâu dài, đây là bảng giá phòng điều trị tùy gia đình lựa chọn.
Thụy Kha cầm tờ catalogue mà bác sĩ vừa đưa cho, cô không cần nhìn nhiều mà chỉ tay vào ô “Phòng tổng thống” cho bác sĩ xem. Cô có đánh mắt mình để bác sĩ Thông biết ý không nói giá hơn 20 triệu một ngày ra mồm, tránh để mẹ anh Thìn biết được chuyện tiền nong.
Bác sĩ Thông cũng không ngạc nhiên cho lắm vì đã biết Thụy Kha chính là chủ tịch công ty Hưng Thịnh, lựa chọn phòng tổng thống điều trị lâu dài cũng không có gì là lạ và quá sức ở đây cả.
– Được, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân về phòng điều trị, 1 giờ nữa là người nhà có thể vào phòng rồi.
– “Vâng cảm ơn bác sĩ”, Thụy Kha sắp được chạm vào anh rồi.
1 giờ sau, Thụy Kha và mẹ Thìn vào trong phòng điều trị lâu dài, gọi là phòng Tổng Thống cho nó sang miệng thôi chứ chẳng có gì đâu. Nó có diện tích gần 100 m2, ngoài phòng dành cho bệnh nhân với đầy đủ trang thiết bị hiện đại gần như nhất thế giới còn có phòng ngủ cho người nhà, phòng khách, phòng dành cho thư ký, vệ sĩ, phòng vệ sinh .v.v. tương đương một căn hộ chung cư cao cấp. Thụy Kha đã chọn phòng này từ trước, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để cùng anh chiến đấu lâu dài, cô dọn về đây ở cùng anh để tiện bề chăm sóc và luôn luôn ở gần anh.
– “Anh ơi”, Thụy Kha đưa đôi tay của mình vuốt lên hai má Thìn, cô nhìn vào đôi mắt đang nhắm như đang ngủ của anh. Những giọt nước mắt nóng hổi của cô chảy tong tong vào khuôn mặt anh, cô khóc không nên lời khi vẫn cảm nhận được má anh âm ấm. Thìn đã có thể tự thở được, trên đầu vẫn quấn băng kín mít nhưng khuôn mặt thì lộ ra. Vẫn đẹp trai như ngày nào.
– “Út ơi”, mẹ Thìn cầm lấy bàn tay con mà mân mê.
Thế rồi cả ngày hôm ấy, hai mẹ con Thụy Kha chỉ quẩn quanh bên cạnh giường bệnh của Thìn mà ngắm nghía, mà soi xét từng lỗ chân lông của người bệnh.
Buổi chiều thì Ánh Tuyết cùng một vài người nữa ở công ty chuyển các đồ dùng cá nhân của Thụy Kha vào bệnh viện từ quần áo, giầy dép đến son phấn đồ trang điểm chuyển không sót một thứ gì. Những đồ dùng để Thụy Kha làm việc như laptop cũng chuyển đến. Thụy Kha dự định sống và làm việc luôn tại đây. Có việc gì cần lắm cô mới xuất hiện ở công ty.
Sáng ngày hôm sau thì mẹ Thìn cũng quyến luyến chia tay con trai và “con dâu” mà trở về Quảng Bình. Bà tin tưởng rằng Thìn sẽ được chăm sóc tốt nhất, bà cũng mở lời dặn dò và giao phó Thìn cho Thụy Kha. Xe oto công ty đón bà từ bệnh viện rồi về thẳng Quảng Bình. Thụy Kha có dúi cho bà một ít tiền nhưng bà nhất định không nhận, bà nói để dành chữa bệnh cho Thìn. Thụy Kha biết không thể nài ép chuyện tế nhị này nên không cố.
Vậy là cuộc sống của Thìn và Thụy Kha sang một trang mới, trang này có vui hay buồn, có mang lại kết quả gì không thì chỉ có tương lai mới trả lời được.