Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 71: Thì ra chỉ là một giấc mơ! (2)
– Thưa bác sĩ, cháu hiểu con người anh ấy, chính anh ấy thường bảo cháu phải luôn luôn bình tĩnh và không được sợ hãi đối mặt với khó khăn. Cháu tin tưởng rằng anh ấy sẽ trở lại là một người bình thường.
Nhưng bác sĩ thở dài, một cái thở dài của sự bất lực, trình độ y học, tiến bộ khoa học của loài người là không có giới hạn, mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng cần thời gian. Ông muốn nói rõ với người nhà bệnh nhân để cùng với bệnh viện có được phương án điều trị tốt nhất:
– Trường hợp bệnh nhân còn sống sót sau khi bị một viên đạn vào đầu trên thế giới không phải là hiếm, ngay tại Việt Nam, còn rất nhiều cựu chiến binh thời chiến tranh hiện nay vẫn đang chung sống với viên đạn, mảnh bom trong đầu. Nhưng sống như thế nào mới là điều chúng ta cần quan tâm. Có người sống trong trạng thái thần kinh không bình thường, có người sống trong tình trạng mất trí nhớ, có người sống trong trạng thái thực vật, nhưng cũng có không ít người sống trong trạng thái bình thường.
Thụy Kha nuốt lời vị bác sĩ:
– Vậy anh Thìn nhà cháu có khả năng như thế nào ạ?
Bác sĩ xoa hai tay vào nhau:
– Thời điểm này thì chưa thể kết luận được bất cứ điều gì. Theo dự đoán, nếu vượt qua khoảng 1 tuần nữa thì mới có thể kết luận được là bệnh nhân có sống không? Sau đó mới tiến hành các thủ thuật y tế chuyên sâu để chuẩn đoán tương lai bệnh nhân ra sao, phương hướng điều trị như thế nào. Còn giờ đây, quan trọng nhất vẫn là sự sống.
Thụy Kha nhìn bác sĩ với ánh mắt khẩn cầu:
– Thưa bác sĩ, ngàn lần mong bác sĩ và bệnh viện hãy nỗ lực hết sức, dù chỉ còn một tia hi vọng thôi chúng ta cũng không từ bỏ. Các bác sĩ hãy dùng loại thuốc tốt nhất, phương pháp trị liệu tốt nhất. …… Hix hix hix, chính anh ấy đã dùng tính mạng mình để cứu cháu. Người nhận viên đạn ấy đáng ra là cháu ……
Thấy Thụy Kha khóc, bác sĩ già an ủi:
– Cháu yên tâm, bệnh nhân kiên cường, chúng ta cũng phải kiên cường theo cậu ấy. Tôi đã chỉ đạo đội ngũ y bác sĩ bệnh viện, sẽ dùng mọi khả năng, mọi phương pháp tốt nhất.
– Vâng, cháu cảm ơn ạ. Bác sĩ ơi, có thể cho cháu gặp anh ấy không? Cháu …….
Lại trực khóc tiếp, bác sĩ linh động:
– Cháu chỉ có thể nhìn thấy cậu ấy qua ô cửa kính thôi. Phòng bệnh nhân đang điều trị là phòng chăm sóc đặc biệt, vô trùng.
– “Vâng, vậy cũng được ạ”, Thụy Kha quyệt nước mắt nhem nhuốc, đôi mắt cô đã trũng sâu vào trong hốc mắt, những gợn đỏ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa lặn.
Bác sĩ đang định đứng dậy đưa Thụy Kha đi thăm Thìn thì có một cô y ta hớt ha hớt hải chạy vào, phòng mở nên không cần gõ cửa:
– Thưa giám đốc, khoa sản cần sự có mặt của giám đốc ngay ạ.
– “Có chuyện gì thế?”, bác sĩ Thông hỏi y tá.
Y tá trong đồng phục mầu hồng, có chiếc nơ xanh ở cổ áo:
– Thưa bác sĩ, người nhà sản phụ yêu cầu đích danh bác sĩ giám sát ca sinh ạ. Sản phụ là con dâu của tập đoàn Kim Ngân.
Ở bệnh viện tư này, những chuyện như vậy không hiếm, bệnh nhân có thể yêu cầu đích danh một ai đó mà mình muốn trực tiếp thăm khám và điều trị. Bác sĩ Thông hỏi qua về tình hình:
– Được tôi sẽ tới đó ngay, sản phụ có gì bất thường không?
– Không thưa bác sĩ, siêu âm thấy thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh, nước ối tốt, sinh thường, đã chuyển vào phòng sinh rồi ạ.
Thế rồi bác sĩ Thông dặn dò cô y tá dẫn Thụy Kha đi gặp Thìn, đây là trường hợp đặc biệt trong những trường hợp đặc biệt mà bệnh viện hết sức quan tâm. Trường hợp của Thìn nếu cứu sống được sẽ tạo một tiếng vang không chỉ trong nước mà còn là quốc tế, điều đó góp phần nâng cao uy tín của bệnh viện lên rất nhiều.
Trên đường đi tới khoa sản để giám sát trường hợp sinh của sản phụ Trâm Anh, bác sĩ Thông nghĩ đến cuộc đời này kể cũng lạ, người ta nói “phú quý sinh lễ nghĩa” là vì vậy, chỉ là sinh bình thường thôi còn phải mời ông đến giám sát đề phòng những sự cố xảy ra, có tiền thật là mua tiên cũng được.
—
Qua tấm kính lớn của phòng hậu phẫu chăm sóc đặc biệt, Thụy Kha đưa tay lên bịt miệng mình để ngăn không òa khóc nức nở. Thìn đang nằm trên một giường bệnh duy nhất trong phòng, bênh cạnh là khoảng chục chiếc máy y tế các loại đang hoạt động hết chức năng của mình. Thụy Kha nhìn thấy từ cổ Thìn trở xuống thì không nghiêm trọng lắm, chỉ có các đường truyền dung dịch cắm vào hai tay và hai đùi, mấy thiết bị gắn ở ngực để đo nhịp tim và hỗ trợ thở. Nhưng từ cổ trở lên là một mầu trắng với chi chít các ống nhựa, ống kim loại cắm vào. Còn có cả một khung đỡ bằng inox bao quanh bên ngoài. Thụy Kha không nhìn thấy mặt Thìn.
Thụy Kha vẫn bịt chặt miệng mình, tim cô đập loạn nhịp trong sự xót xa, trong niềm yêu thương vô bờ bến dành cho anh.
“Anh ơi, em biết chắc chắn rằng anh đã yêu em, bởi chỉ có tình yêu mới có thể làm anh không một phút đắn đo lao vào đỡ cho em viên đạn ấy. Em không biết là anh yêu em nhiều như thế nào? nhưng em chắc chắn anh không yêu em nhiều như em yêu anh đâu. Anh ơi, Thụy Kha sẽ không bao giờ bỏ cuộc, sẽ không bao giờ yếu đuối, em sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng với Thần Chết để giữ anh lại bên cuộc đời em. Cố lên nhé anh yêu, Thụy Kha luôn ở bên cạnh anh”.
Những dòng suy nghĩ của Thụy Kha bị cắt ngang bởi tiếng cô y tá:
– Chị ơi, cả bệnh viện đều biết đến trường hợp của anh Thìn chị ạ. Chúng em khâm phục sự dũng cảm, xả thân vì nghề nghiệp của anh ấy lắm. Rồi những giờ phút trong phòng phẫu thuật quả là thần kỳ chị ạ.
Thụy Kha vẫn nhìn Thìn ở bên trong không chớp mắt:
– Anh ấy đã dậy chúng ta rất nhiều bài học trong cuộc sống, chị nghĩ như vậy.
– Vâng ạ.
Gần 1 tiếng đồng hồ sau đó, Thụy Kha chỉ đứng ngắm nhìn anh chàng vệ sĩ của mình qua tấm kính, cô im lặng để mình chìm đắm nhìn anh, để hồi tưởng về những gì mà hai người đã trải qua, anh đã cho cô đi hết từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác. Anh từ từ dẫn cô vào tình yêu, không vồ vập, không xô bồ nhưng từng bước một anh làm cho trái tim cô thổn thức, làm cho cô biết thế nào là YÊU.
Chỉ đến khi tiếng điện thoại của Ánh Tuyết mới làm cô miễn cưỡng rời xa anh, Ánh Tuyết báo là có cơ quan công an đến tìm.
—
Lúc này tại khoa sản, Trâm Anh vừa sinh một em bé trai nặng 3,2 kg, mẹ tròn con vuông. Được bác sĩ cho nhìn con một tẹo, Trâm Anh hạnh phúc lắm, sau bao ngày mang nặng đẻ đau, chịu mọi tủi hờn của phận làm vợ Kim, làm dâu trong gia tộc giầu có nhưng đầy bảo thủ và cố hữu, cô cuối cùng cũng có được hạnh phúc của riêng mình, hạnh phúc được làm mẹ.
Nhưng sự đời ai oán nhiễu nhương, chính đứa con này lại mang đến cho Trâm Anh tận cùng của khổ đau, tận cùng của nỗi thống khổ.
Cu tỉ cù tì ba đời nhà Kim đều đang ở bên ngoài phòng đẻ, họ vừa đón đứa cháu đích tôn của dòng họ, người thừa kế tương lai. Mải mê và háo hức đón đứa cháu, chẳng ai có lòng dạ nào mà nghĩ đến và hỏi thăm về mẹ đứa bé, người vẫn đang cố gắng hít từng giọt khí oxy vào người, vẫn còn quặn đau cả một vùng từ bụng trở xuống. Tủi thân quá, Trâm Anh khóc òa, người an ủi cô trớ trêu thay lại chỉ là những bác sĩ và y tá của bệnh viện.
—
Thụy Kha làm việc với cơ quan cảnh sát điều tra, họ hỏi cô một số thông tin để củng cố hồ sơ vụ án mà thôi. Mọi việc đã được làm sáng tỏ sau khi có lời khai của Tiến cùi. Họ cũng vừa mới tiến hành khám xét và bắt giữ ông Toàn tại nhà riêng. Một bản án thích đáng dành cho kẻ chủ mưu đang chờ ông Toàn ở phía trước, tội ông ta chắc chắn không nhẹ hơn Tiến cùi đâu.
Xong việc, Thụy Kha lại lang thang ở khu hậu phẫu, cô muốn được nhìn thấy anh thêm phút nào hay phút ấy. Đêm nay là đêm 29 Tết. Bệnh viện vắng hoe, chỉ có những bệnh nhân nặng còn ở đây, họ chắc phải đón Tết trong bệnh viện rồi.
—
Ánh Tuyết mông to thích ăn phao câu của chúng ta chẳng có việc gì làm, đòi đi sang khu phẫu thuật với chủ tịch nhưng Thụy Kha không cho. Thế nên Ánh Tuyết đang ngồi ở cái ghế đá trong sân bệnh viện. Dụi mắt nhìn về phía xa cho chắc chắn mình không nhìn lầm, Ánh Tuyết nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc của anh chàng người yêu Quang IT. Mãi khi bóng dáng ấy tiến lại gần thì Ánh Tuyết mới dám khẳng định mình không nhìn lầm, cô đứng dậy ngỡ ngàng:
– Anh, sao anh lại ở đây, em tưởng anh đang ở quê chứ?
Quang IT vẫn khoác cái ba lô quần áo trên lưng, lấy tay đẩy cặp kính cận vừa tụt xuống sống mũi, Quang cười hề hề:
– Thì anh về quê rồi, nhưng anh xin phép bố mẹ lên đây ăn Tết cùng em. Phú Thọ vắng anh chắc vẫn đón Tết bình thường. Có được không vậy?
Thú thực là Ánh Tuyết cảm động lắm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình yêu anh chàng góp gạo thổi cơm chung này một cách thực sự. Trong giờ phút này, con người ta mới hiểu giá trị của tình thân, của tình người. Tết là của sum vầy, sum họp, ở xa mới thấu cảnh cô đơn buồn tủi. Quang IT chẳng có liên quan gì đến công ty Hưng Thịnh cả, chuyện anh quay lại đây đơn giản là vì Ánh Tuyết mà thôi.
Ánh Tuyết chầm chậm tiến lại gần Quang IT, cô không suồng sã mà ôm người yêu một cách từ từ nhè nhẹ, đầu gục vào đôi vai nhỏ xương xẩu của anh, cô nói:
– Anh, em cảm ơn.
Thế đấy, cuộc đời là thế đấy, có những thứ giản đơn nhưng ở vào một hoàn cảnh nhất định lại có ý nghĩ lớn lao biết nhường nào. Chàng trai “Phú Thọ không đọ được đâu” đang ngồi cạnh cô “chè Thái gái Tuyên” trên chiếc ghế đá dưới một gốc cây ở cái bệnh viện tại Hà Nội. Hai tâm hồn dần trở nên đồng điệu hơn, họ cảm thấy mình yêu nhau như những tình yêu nam nữ bình thường khác.