Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 65: Thụy Kha bị bắt cóc (2)
– Cậu đội vào đi, à mà giá cả thế nào nhỉ, chưa biết đi đâu biết tính giá thế nào?
Trong giờ phút nước sôi lửa bóng thế này mà bác còn con cà con kê được, Thìn nói nhanh rồi đẩy chân chống giữa xe máy giúp bác nhanh hơn tẹo nào thì nhanh:
– Bác ơi nhanh lên, cháu đang rất vội. Tiền thế nào cũng được.
Bác xe ôm già tưởng mình vớ được quả bẫm, tiền không phải nghĩ, bác lại tủm tỉm cười nghĩ về bữa tối nay có tí mặn cho bà vợ già của mình.
Bác từ từ ngồi lên ghế lại, chỉnh lại gương chiếu hậu, từ từ tăng ga, trước khi xe lăn bánh bác còn nhoẻn cười với mấy đồng nghiệp đang nhìn bác với ánh mắt ghen tị nữa chữ, với bác an toàn là trên hết, bác nói với Thìn:
– Bám chắc vào, tôi đi nhanh lắm đấy. Giờ đi đâu đây?
Thìn không làm cách nào để bác nhanh hơn được, họa chăng chỉ có cướp xe:
– Cầu Thăng Long bác ơi. Nhanh dùm cháu.
Chiếc Jupiter rỉn rỉn ga một tẹo rồi “khực khực” lao vút đi như một con rùa, bác xe ôm thường bảo với người khác rằng: “đi xe máy mà vút ga là tốn xăng, hại chế lắm”.
Đúng như lời bác xe ôm cảnh báo Thìn, chiếc xe đang bình thản hòa mình vào dòng người tấp nập lúc giờ tan tầm, chắc chạy cũng độ 3 chục cậy số một giờ. Bác còn ngoái lại đằng sau:
– Như vậy có nhanh quá không?
Thìn thấy tình hình như vậy không ổn, cậu bấu vào eo bác xe ôm:
– Bác ơi, dừng lại được không ạ.
Bác ngạc nhiên lắm, tưởng vớ bẫm ai dè vừa chạy được tẹo đã kêu xuống, trong đầu bác đang nghĩ: “một đoạn cũng xin hai chục”. Bác bật xi nhan đèn bên phải, liếc nhìn vào gương chiếu hậu, khi thấy an toàn bác mới từ từ chuyển làn, rồi tạt sát vào lề đường, đang định nói câu xin tiền thì Thìn nhảy phóc xuống xe, đứng lên ngang với bác, cậu nhìn vào bác với ánh mắt cầu khẩn:
– Thưa bác, con thực sự đang rất vội, bạn con đang gặp nguy hiểm. Bác thương chúng con, bác để con lái xe cho có được không ạ.
Thìn cũng trạc tuổi con trai bác, bác cũng nhìn thấy được ánh mắt cẩu khẩn của Thìn, giọng cậu vô cùng chân thành, bác tin tưởng lời Thìn nói là thật. Bác quyết định rất nhanh:
– Uh, cậu chở đi, nhưng đi cẩn thận, cần câu cơm nuôi cả nhà của tôi đấy.
Thìn mừng lắm, trong lúc này mà bác xe ôm không đồng ý cậu chỉ còn cách “cướp” rồi tạ tội sau mà thôi.
Thìn chưa đầy ba giây sau đã chen lên trước người, hẩy đít làm bác xe ôm tụt ra đằng sau, cậu nhắc nhở:
– Bác ôm chặt vào cháu.
Đúng là gừng càng già càng cay, bác dự là có điều chẳng lành, bác xe ôm già ôm dịt lấy Thìn như ôm người yêu. Thìn về số 1 chiếc Jupiter rồi vít ga hết cỡ làm chiếc xe chồm lên, lần này nó xé gió đi thật.
Bác xe ôm tưởng mình đang là nhân vật chính trong bộ phim hành động của Mĩ, Fast and Furious 9, bác còn không dám mở cả mắt, có cảm tưởng lúc vào cua, người bác nằm dạt xuống đất. Rồi chẳng thấy dừng đèn xanh đèn đỏ bao giờ. Lúc xe đi lên được đường đê, vắng một chút, xe không nghiên nữa, bác mới bóp vào bụng Thìn rồi nói to át tiếng gió lùa:
– Cho tôi xuống, tôi sắp nôn rồi. Vù vù vù . Cứ lấy xe mà đi, mai mang lại trả cho tôi. Vù vù vù.
Thìn đỗ cái “kít” lại rồi nói:
– Thế bác cho cháu mượn xe, mai cháu mang qua chợ trả cho bác. Mà giờ bác về bằng gì?
Mặt mũi quay cuồng, bác xe ôm già cho tay chạm vào đất, bác vừa mới chợt phát hiện ra mình vẫn còn sống, thở không ra hơi, mặt trắng bệch, tóc mai bị gió thổi ngược ra đằng sau, bác hổn hển:
– Đi đi, tôi bắt xe ôm về.
– Vâng.
Nói xong cái Thìn lại vít ga làm chiếc xe lao vút đi để lại một làn khói đen kịt ở lại với bác xe ôm già, bác quả là người có ánh mắt tinh tường, bác đưa tay lên bịt mũi:
– E hèm, xe mà nhả ra khói đen như thế này là đến lúc phải thay dầu rồi.
Nói xong bác cuốc bộ về chợ mà không dám gọi xe ôm nữa, bác sợ đi xe lắm rồi.
—
Lại nói về chiếc Audi Q5.
Đám đàn em Tiến cùi sau nhiều tháng trời theo dõi mọi hành tung của Thụy Kha nhưng không tìm ra sơ hở để có thể tiếp cận làm Tiến cùi hết sức lo lắng, tiền đã nhận của đại ca đủ rồi mà việc thì chưa xong. Nhưng Tiến cùi với đẳng cấp của mình không hề nản chí, hắn luôn động viên anh em phải thay nhau bám đuôi, chỉ cần một thoáng tách được tên vệ sĩ ra là hành động ngay. Và hôm nay là một ngày đẹp trời. Nhận thấy Thụy Kha vẫn ở trong xe khi vệ sĩ đi vào trong chợ, tên đàn em lập tức hành động, chiếc khăn có tẩm thuốc mê làm Thụy Kha vẫn đang bất tỉnh nhân sự bên ghế phụ.
Khi xe Audi vừa qua khỏi cầu Thăng Long, tên đàn em rút điện thoại ra gọi cho đại ca Tiến cùi:
– Đại ca, em bắt được con bé rồi.
Tiến cùi mừng như bắt được vàng, cuối cùng sau bao ngày lao tâm khổ tứ việc cũng đã thành, hắn truyền lệnh:
– Mày đang chạy đến đâu rồi? Thằng đi cùng mày đâu?
Vừa lái xe, tên đàn em vừa nói điện thoại:
– Em vừa chạy qua cầu Thăng Long, còn thằng Cu Tít đi cùng em đang chạy xe máy theo sau.
– Tốt, đưa ngay về đại bản doanh, báo anh em canh phòng cẩn mật, gặp biến thì cứ như lệ cũ mà làm. Tao đến ngay.
– “Vâng anh”, tên đàn em cúp máy rồi liếc nhìn con mồi đang nằm sóng xoài trên bên ghế phụ. Nó chẹp chẹp miệng nghĩ: “mẹ, con này ngon thật”.
Tiến cùi tắt máy, hắn cần gọi ngay một cuộc, không ai khác chính là ông Toàn.
—
Thìn phi lên được đến cầu Thăng Long thì chậm lại một chút và rút điện thoại ra định vị xem vị trí chủ tịch đang ở đâu, trên màn hình báo là Thìn còn cách chủ tịch khoảng 10 cây số nữa, hiện đang di chuyển trên đường từ cầu Thăng Long ra Sân bay Nội Bài. Thìn lại để điện thoại trong túi áo ngực rồi vít ga hết ga đuổi theo. Chiếc xe này này chạy hết ga mới lên được tầm 80 cây số một giờ, nếu phải chiếc Harley Davison thì có lẽ cậu đã đuổi kịp rồi.
Cứ thế, một oto, một xe máy đang tăng hết tốc về một địa điểm tại một vùng nông thôn của huyện Sóc Sơn.
—
Thìn chạy đến đoạn ngã tư sân bay Nội Bài thì định vị một lần nữa. Giờ này tín hiệu đã không còn di chuyển, nó nằm ở một khu vực bên sườn một ngôi làng, cách vị trí của Thìn khoảng độ 3 cây số.
Thìn bắt đầu một tay cầm điện thoại, một tay lái xe, giờ cậu đã bắt đầu cần hướng dẫn đường đi chính xác rồi.
Khi còn cách vị trí định vị khoảng vài trăm mét, Thìn đỗ xe xuống và quan sát, ở hướng định vị có một nhà xưởng lợp bằng tôn rất rộng, xung quanh là cánh đồng lúa, không có nhà dân. Thìn phán đoán gần như chắc chắn là chủ tịch đã bị bắt về đây. Nhưng nghiệp vụ được học là cậu cần phải bình tĩnh quan sát, nắm chắc địa hình địa vật rồi mới đưa ra phương án tác chiến. Trời cũng đã xẩm tối, Thìn bỏ lại chiếc xe máy vào một bụi cây ven đường, không quên khóa càng khóa cổ để còn có cái mà trả lại cho bác xe ôm già tốt bụng.
Tiến gần hơn một đoạn, Thìn đã nhìn thấy đuôi chiếc xe Audi mầu trắng quen thuộc, vậy là chắc chắn Thụy Kha bị nhốt ở đây.
Thìn chọn một hướng tiếp cận từ bên sườn của nhà xưởng, từ hướng cánh đồng, cậu lội bộ men theo bờ mương dẫn nước, vừa lội vừa núp xuống mương, đề phòng có cảnh giới bên ngoài, tránh bị phát hiện.
Đi vòng được ra đằng sau mà không có động tĩnh gì, Thìn yên tâm là chúng vẫn không phát hiện ra mình. Nhìn thấy bên sườn nhà xưởng có một chỗ giống kiểu cửa sổ, cũng bằng tôn, Thìn trèo lên mương nước và quyết định tìm chỗ hở mà quan sát vào bên trong. Nhẹ nhàng trườn mình giống kiểu đặc công, bò được khoảng 30 chục mét thì đã tiến sát tới bên sườn nhà xưởng, Thìn ghé tai vào nghe ngóng động tĩnh, có tiếng nói của rất đông người, nhưng không nghe rõ lắm.
Trời cũng tối hẳn nên Thìn khá dễ dàng ẩn mình, chiếc áo vest đen càng làm cậu như người vô hình trong đêm tối.
Mon men thêm một đoạn đến chỗ cửa sổ, Thìn nhìn thấy một tia sáng hắt ra từ bên trong, là lỗ đinh. Đứng dậy, Thìn ghé mắt vào bên trong.
Chợt cậu thấy thương và xót xa vô cùng, trong một căn xưởng trống rộng đến khoảng 200 mét vuông, Thụy Kha đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, hai tay bị bẻ ngoặt ra đằng sau và trói lại, hai chân bị buộc vào hai chân ghế. Trên miệng của Thụy Kha thì có một cái băng dính dán chặt lại, cô ấy đang giãy giụa, tóc rũ rượi bù xù, ánh mắt thì hoảng sợ tột cùng. Nhưng Thìn cũng phán đoán là chủ tịch chưa có tổn thương gì nghiêm trọng, bằng chứng là cái váy bó vẫn nguyên trên hông, cái áo sơ mi trắng vẫn còn nguyên trên người, mặc dù nhàu nát.
Cách đó khoảng chục mét là một nhóm khoảng 10 tên đang ngồi trên một cái chiếc cói, ở giữa là một thùng bia, có lẽ chúng nó đang uống mừng cho chiến thắng, Thìn nghe tiếng chúng nói chuyện với nhau lung tung không đầu không cuối:
– Con này ngon anh em nhỉ?
– Hà hà hà, tưởng thằng vệ sĩ thế nào, tao cắt phát một. Hà hà hà.
– Địt mẹ, không biết đại ca có cho anh em mình thơm lây giống vụ con Phương Lan á hậu không?
– Vụ con á hậu ấy ngon nhỉ, địt mẹ tao còn nhớ được chơi con ấy sướng đến tận giờ.
– À Cu Tít, mày chuẩn bị máy quay và máy ảnh xong chưa? Tí đại ca đến mà chưa xong là mày no đòn đấy.
– Bố mày làm xong từ nãy rồi.
– Ê, không thằng nào canh cửa à.
– Canh cái địt, ở đây thì ai mà mò được.
– Không lo thằng vệ sĩ tìm ra à, nghe đại ca bảo nó có nghề lắm đấy.
– Lo cái địt, nó tìm ra bằng niềm tin à?
Thụy Kha càng giẫy giụa mạnh hơn khi nghe bọn bắt cóc mình nói chuyện, cô hoảng sợ thật sự khi hiểu phần nào mục đích của bọn chúng, chúng sẽ hiếp cô rồi quay phim chụp ảnh. Thụy Kha không biết giờ này Thìn đang ở đâu, hai tay cô bị trói nên cô không thể bấm vào cái vòng cấp cứu được. Vừa nãy lúc mới bị bắt vào đây có tranh thủ bấm được vài lần nhưng chắc là Thìn không nhận được tín hiệu đâu, Thụy Kha càng lo lắng. Cô khóc thì phải, cô không muốn mình bị như vậy, hiếp không chết được nhưng như thế có khác gì chết đâu, cô còn mặt mũi nào mà gặp lại Thìn, còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh người cô yêu nữa. Cứ nghĩ như vậy là Thụy Kha lại khóc, khóc vì lý do đó chứ chưa hẳn vì cô sợ.