Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 59: Thìn quay trở về (2)
Về đến nhà, Thụy Kha lau tau mở cửa sau cầm cái balo của Thìn vác từ tầng hầm đi lên. Thìn cầm đàn theo sau. Thụy Kha không mang ba lô của Thìn vào cái phòng dưới gầm cầu thang nữa, cô định bước lên cầu thang đi lên tầng 2 thì Thìn ở đằng sau gọi giật lại:
– Chủ tịch! Phòng tôi ở đây cơ mà.
Nhưng Thụy Kha vẫn bước đi mà không dừng lại:
– Chuyển phòng rồi. Đi theo tôi.
Thìn lờ mờ đoán là chủ tịch muốn mình ở cùng phòng giống như lúc mẹ còn ở đây. Cậu phân vân lắm, không biết như vậy có ổn không? có tiện không? Cậu vẫn nhìn đít chủ tịch mà lẽo đẽo vác đàn theo.
Nhưng không phải, Thụy Kha đi thẳng vào cái phòng đối diện phòng mình, là phòng mà mẹ Hà ở lúc ở đây. Phòng này thiết kế giống y hệt phòng của Thụy Kha, chỉ là ngược nhau trong bố trí không gian mà thôi.
Vào trong phòng, đặt ba lô xuống giường, Thụy Kha nói:
– Từ giờ Thìn ở phòng này, từ nay tôi không muốn Thìn ở phòng của người giúp việc nữa.
Thìn đặt cây đàn vào một vị trí trang trọng nhất ở trong phòng, sau lưng cây đèn ngủ kiểu châu Âu, cậu nói:
– Tại sao thưa chủ tịch?
– Thời gian tới, tôi sẽ thuê người giúp việc, phòng ở dưới đó dành cho người ta. Với lại ……
Thấy chủ tịch ngập ngừng, Thìn hơi nhìn vào ánh mắt Thụy Kha, thấy mắt cô chớp chớp như kiểu đang tìm từ ngữ nào đó cho phù hợp. Một lúc sau thì Thụy Kha nói tiếp:
– Với lại …… ở đây thì bảo vệ tôi dễ hơn.
Thìn ngồi xuống giường cạnh chủ tịch, cậu không có ý đè chủ tịch ra địt luôn đâu, làm vệ sĩ ai làm thế:
– Chủ tịch là thực sự cần tôi bảo vệ phải không?
Thụy Kha lúc này không một chút dối lòng, không một chút đắn đo. Cô nhìn Thìn với ánh mắt thể hiện sự chân thật như địt không bao:
– Ừ, tôi rất cần. Thìn đã bảo vệ tôi rất nhiều lần rồi ….. , trước khi gặp Thìn thì đúng là tôi chỉ tuyển vệ sĩ vì mục đích kia thôi. Nhưng biết bao chuyện xảy ra, giờ đây tôi thực sự cần một vệ sĩ chuyên nghiệp, và tôi tin tưởng Thìn sẽ làm tốt nhiệm vụ này. Đồng ý ở lại nhé?
Thìn cũng nhạy cảm lắm, tiếp xúc với chủ tịch cũng không phải là ít thời gian, ít sự việc, Thìn cũng hiểu phần nào con người Thụy Kha. Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy, thái độ ấy Thìn chắc chắn rằng chủ tịch đang nói thật. Cậu quả quyết:
– Vâng, xin chủ tịch yên tâm. Tôi khẳng định mình là một vệ sĩ chuyên nghiệp. Tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ mong là chủ tịch ………….. đừng chậm lương tôi là được.
Cả hai phì cười, mọi hiểu lầm đã được giải quyết, giờ đây bắt đầu một trang mới của cái Hợp đồng bảo vệ, hay đúng hơn, giờ đây Thụy Kha mới thực sự coi trọng cái Hợp đồng đã ký ấy. Và Thìn cũng đã vững tâm hơn trong công việc, gạt cái tình cảm cá nhân sang một bên, người ta coi trọng nghề nghiệp của mình, cũng chính là coi trọng bản thân mình.
Thụy Kha nói về một vấn đề khác:
– À Thìn này, từ nay khi chỉ có hai người thì đừng gọi tôi là chủ tịch nhé. Tôi không thích như vậy.
– Được thôi, Thụy Kha. Gọi như vậy nhé, được không Thụy Kha, Thụy Kha, Thụy Kha. Ahihihihihi
Thụy Kha gật đầu mỉm cười hài lòng, có một chút vui sướng, một chút nhén nhom hạnh phúc nữa, xưng hô tưởng như là một chuyện đơn giản thôi, chỉ là câu từ thốt ra khỏi miệng thôi. Nhưng để ý kỹ mới thấy, nó có khác nhau nhiều ra phết.
Thấy đã hơn 2 giờ chiều rồi, Thụy Kha nhấc đít khỏi cái giường:
– Thìn này, giờ chúng mình đi ra ngoài ăn tạm cái gì đó đi. Sau đó thì đi chợ về nấu ăn, hôm nay mua cái gì ngon ngon một chút. Tôi muốn chúng ta gọi là có tí liên hoan được không?
Thìn cũng thấy hơi đoi đói:
– Vâng, thưa chủ tịch!
Thụy Kha quắc mắt làm Thìn biết là mình vừa nói sai, cậu sửa:
– Ừ Thụy Kha, tôi cũng đói rồi này. À, liên hoan vì cái gì đây ta.
Thụy Kha cho môi vào răng cắn cắn suy nghĩ:
– Liên hoan vì hôm nay tôi mới thực sự có vệ sĩ bảo vệ mình, được không?
Thìn hồ hởi lắm, lý do đó cũng hay:
– Được, liên hoan vì hôm nay tôi mới thực sự tìm được người cần bảo vệ, phải không?
Xuýt chút nữa thì cả hai dắt tay nhau ra khỏi phòng.
—
Anh chàng Thìn của các chị em dẫn cô nàng Thụy Kha của các anh em đi ăn miến trộn ở một phố nhỏ, sau đó hai đứa chúng nó líu ríu đưa nhau vào chợ mua thức ăn tối. Đôi “uyên ương” ríu rít nhau không rời mặc cho Mai Ngọc, Ánh Tuyết, các cán bộ phòng kế toán, các cán bộ phòng dự án của công ty đang có một ngày làm việc cực nhọc ở dưới Hưng Yên. Nhưng có lẽ người vui nhất chính là những công nhân của nhà máy giầy da.
Hôm nay họ nhận được 2 tháng lương do chính những cán bộ công ty Hưng Thịnh phát tận tay từng người. Họ mừng lắm, họ vui lắm, những đồng lương do chính bàn tay họ làm ra, những đồng lương mà họ phải đổ biết bao giọt mồ hôi, phải phấn đấu từng ngày, từng phút mới có được. Nay có lương rồi, biết bao vấn đề trước mắt được giải quyết. Có thể lắm, 2 tháng lương này chỉ tiêu trong ngày nay ngày mai là hết, họ còn phải trả tiền nhà đã nợ mấy tháng, họ còn trả tiền vay nóng, họ còn nộp học cho con cái, họ còn trả tiền đong gạo chịu mấy bữa nay. Nhưng như vậy cũng là quá vui rồi.
Vui hơn nữa chính là việc cái cô gì Tổng Giám đốc công ty Hưng Thịnh kia cam kết trước các công nhân sẽ đầu tư trang thiết bị, dây chuyền sản xuất mới cho nhà máy, sẽ nâng cao điều kiện làm việc cho công nhân, sẽ quan tâm tới đời sống của cán bộ công nhân viên, cô ấy còn hứa sẽ tuân thủ nghiêm chỉnh các chính sách pháp luật bảo vệ công nhân, sẽ nâng cao thu nhập, rồi xa hơn nữa họ sẽ được mua nhà chung cư thu nhập thấp với giá ưu đãi. Ôi cái viễn cảnh về một tương lai ổn định thật là có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới.
—
No phè phỡn cả hai cái bụng, Thụy Kha ăn bù cho cả ngày hôm nay không bằng, cô xoa xoa vào bụng hài lòng:
– Tôi nấu ăn như vậy được chưa Thìn?
Thìn đang lấy xương cá xỉa răng, cậu động viên chủ tịch:
– Mới học nấu ăn có mấy tháng mà được như vậy là OK rồi. He he he he. Cứ ăn uống kiểu này là phải chăm chỉ tập luyện không béo lên đấy.
Thụy Kha liếc xuống thân mình kiểm tra, không biết có phải mình béo, mình xấu không, đó là phản xạ của phụ nữ, cô buột miệng:
– Béo đâu nhỉ?
– Đấy là nói vậy thôi, Thụy Kha không béo, vừa phải. Đẹp.
Thụy Kha được khen thì híp mắt cười. Thìn xin phép chủ tịch đi việc riêng:
– Thụy Kha này, ăn xong tôi xin phép ra ngoài một chút nhé. Tôi đi có việc riêng. Khoảng hơn tiếng tôi về.
Thụy Kha thôi không cười nữa, người thì vừa về xong, nhìn nhau còn chưa đã, ấy vậy mà đã đòi đi chơi rồi. Khuôn mặt buồn rầu, tiu nghỉu, Thụy Kha khẽ gật đầu:
– Ừ, đi nhanh rồi về.
Sợ Thụy Kha hiểu lầm, Thìn nói ra lý do:
– Tôi đi mua mấy bộ quần áo thôi, ăn mặc tuềnh toàng quá. Xong việc tôi về ngay.
Thụy Kha biết lý do thì không còn sợ gì nữa, cô vui lắm nhưng vẫn giả bộ buồn rầu:
– Cho tôi ……………. đi cùng được không? Ở nhà …………….. một mình tôi buồn lắm.
Thìn thực sự không muốn Thụy Kha đi cùng, cậu không phải ngại dắt chủ tịch đi, cái cậu ngại chính là sợ chủ tịch lại trả tiền hộ mình. Như có thần giao cách cảm đoán được ý Thìn, Thụy Kha bẽn lẽn:
– Đi mà ….. tôi chỉ đi cùng thôi. Thìn mua gì thì mặc kệ Thìn. Tôi không can thiệp được không?
Thấy chủ tịch đã nói như vậy, để nàng ở nhà một mình kể cũng tồi tội. Thìn miễn cưỡng gật đầu.
Vừa gật đầu xong cái đã thấy Thụy Kha đổi thay nét mặt sang vui như trẻ vừa được cho quà, phụ nữ đúng là trở mặt còn nhanh hơn cả người ta trở bàn tay.
—