Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 115: Lật ngược thế cờ (5)
Còn Thìn thì bật máu ra khỏi miệng, nhưng anh không kêu bất kỳ một tiếng nào, chỉ lấy lưỡi dồn máu lại một chỗ rồi nhổ toẹt ra ngoài. Nhổ xong Thìn nói tiếp:
– Anh có giết tôi ngày hôm nay, thì anh cũng không bao giờ cướp được Hưng Thịnh của Thụy Kha đâu, và càng không bao giờ đụng vào được 1 sợi tóc của cô ấy. Anh chẳng hiểu một cái gì về Hưng Thịnh và Thụy Kha cả, thử hỏi làm sao chiếm được.
– “Mày………….”, Kim đã bắt đầu dần dần hiểu ra, đầu óc hắn đã bắt đầu dần dần được khai sáng sau nhiều năm u mê, cũng bởi hắn sống trên tiền, tư duy mình là nhất, mình là kẻ sống trên đầu thiên hạ. Chưa lúc nào, Kim cảm thấy mình bất lực như lúc này. Kế hoạch ngày hôm nay đâu có phải là đi giết người, cái bản lĩnh ấy hắn không có, càng không tính đến. Kế hoạch ngày hôm nay chỉ là dùng tiền mua người thôi. Còn cái công ty Hưng Thịnh phục vụ cho việc leo lên ghế chủ tịch thì coi như đã hoàn tất rồi.
Thìn đánh lưỡi vào răng, ô chết mẹ rồi, hình như có một cái bị lung lay sau cú đấm vừa rồi:
– Anh Kim, tôi biết anh yêu Trâm Anh. Nhưng tôi không hiểu nổi, tại sao anh lại làm khổ cô ấy.
Đang ở trong trạng thái bất lực, nghe Thìn nhắc đến Trâm Anh, Kim thấy hắn nói đúng mới tài chứ, thời gian sống ly thân vừa rồi với Trâm Anh hắn đã nghiệm ra nhiều điều, hắn nhớ Trâm Anh lắm, hắn muốn gặp Trâm Anh lắm nhưng bản thân lại không dám vượt qua bức tường vô hình trong lòng mà chạy đi tìm. Quay lưng lại với Thìn, Kim không còn cao giọng nữa mà trầm trầm như đang thương cho chính số phận của mình:
– Yêu Trâm Anh ư? nhưng người cô ấy yêu không phải là tao. Là mày, chính là mày đấy.
Thấy thái độ Kim có chút thay đổi, Thìn biết đây chính là thời cơ thích hợp nhất để mình phản công, điểm yếu nhất và điểm chí tử của Kim chính là Trâm Anh. Hay nói đúng hơn chính Trâm Anh mới là mấu chốt giải nỗi uất hận và xua đuổi tà ma trong trong tâm hồn Kim:
– Đúng, Trâm Anh yêu tôi, nhưng đó là ngày xưa thôi. Từ ngày cô ấy quyết định chia tay tôi để đến với anh, tôi biết cô ấy đã chôn vùi tình cảm của mình để dành hết cho anh. Từ ngày đó tôi chưa bao giờ gặp lại cô ấy, cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy cả, nhưng tôi biết cô ấy hy sinh tất cả cho anh. Một người năng động, hồn nhiên, vui tươi, cá tính, ưa thích cuộc sống vui vẻ như Trâm Anh mà sẵn sàng ở nhà nội trợ chăm con thì tôi biết cô ấy đã phải cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều. Thay đổi đó là vì ai, không vì anh chắc vì tôi à.
Kim đang nuốt lời Thìn, hắn nói đâu có sai. Một Trâm Anh năng động, hồn nhiên, vui tươi, cá tính, ưa thích cuộc sống vui vẻ chẳng phải là cô gái mà hắn đã chết đứ đừ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đấy sao. Nhưng đúng là từ ngày về làm vợ mình, mình không nhớ là cô ấy đã cười lần nào chưa, đúng, chẳng thấy Trâm Anh cười bao giờ. Nhớ lại cái đêm hôm cô ấy bỏ đi, thái độ của cô ấy sao mình chẳng thấy tức giận gì cả thế nhỉ? Cô ấy còn bảo cái gì ấy nhỉ, “tôi đã làm được, còn anh thì không?”
– “Mày nói tiếp đi!”, không hiểu sao Kim lại muốn nghe Thìn nói tiếp. Sự đời thật là lạ. Kim còn không nhớ được kẻ đang bị trói là mình hay là Thìn nữa.
Thìn nói tiếp:
– Anh có biết yêu một người là như thế nào không? Là phải làm mọi điều để người đó hạnh phúc. Ngày Trâm Anh chủ động rời xa tôi, tôi cũng buồn lắm. Nhưng tôi nghĩ mình nghèo, mình không đủ khả năng cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. Vì vậy tôi chấp nhận tất cả mà không níu kéo gì, tôi chỉ chúc cô ấy hạnh phúc, mong cô ấy gặp được người chồng xứng đáng thôi. Nhưng xem ra cô ấy không may mắn rồi. Giờ người tôi yêu là Thụy Kha, tôi cũng sẵn hy sinh tất cả, miễn là cô ấy được hạnh phúc.
Kim sụp đổ. Không chính xác hơn là Kim đã tỉnh. Hắn ngồi xụp xuống ghế, hai tay ôm mặt cúi gập người xuống đất. Người hắn muốn gặp lúc này nhất chính là ông bố đẻ của mình. Thấy Kim không có phản ứng gì thì lúc này trợ lý Đoàn mới lên tiếng, nãy giờ vẫn khoanh tay đứng đằng sau Kim, hắn cho tay vào lưng quần rút ra một khẩu súng đen lòm, Kim không nhìn thấy vì đang cúi đầu, Đoàn nói:
– Cậu Kim, nói nhiều với thằng này làm gì. Để tôi.
Nói xong hắn dí sát họng súng vào trán Thìn, miệng hét to:
– Thìn, mày có chấp nhận điều kiện của Kim không? Nếu không tao bắn vỡ sọ.
Nhưng Thìn nhìn thẳng mắt Đoàn, kẻ đang định bóp cò:
– Gạt nãy an toàn xuống đã, nếu tôi mà chớp mắt thì không còn là Thìn nữa. Bắn đi.
Lúc này Kim mới sực tỉnh vì nghe tiếng nói của Thìn, hắn mới ngỡ ngàng vì chuyện súng ống là không có trong kế hoạch. Kim hét to:
– Không.
Nhưng không còn kịp nữa, Đoàn dùng ngón cái gạt chốt anh toàn, ngón trỏ hắn bóp mạnh vào cò súng:
– “Tạch”.
Súng không có đạn. Sau cái bóp cò Kim mớ kịp phản ứng lao mạnh về phía trợ lý Đoàn đẩy hắn ra xa. Cả hai ngã nhào ra bên cạnh Thìn.
Thìn suýt chút nữa thì xón đái, anh không chớp mắt thật nhưng cũng sợ chứ. Giây phút tên Đoàn bóp cò Thìn nhìn thấy rõ khuôn mặt Thụy Kha đang hiện lên trước mắt mình.
Nhưng súng không có đạn. Xem ra bọn chúng chỉ dọa thôi.
Kim thấy không có tiếng súng nào thì lò dò đứng dậy, hắn quát:
– Anh Đoàn, ai cho anh mang súng đến đây.
Đoàn đứng dậy theo, anh ta bình tĩnh như không:
– Quân tử phòng thân, với lại tôi cũng chỉ dọa nó thôi.
Kim điên tiết:
– Phòng thân cái con cặc, phòng thân mà không lắp đạn thì phòng cái gì. Tất cả về.
Đoàn nhìn Thìn:
– Thế còn thằng Thìn.
Kim đã bước ra đến cửa:
– Cứ để nó đấy, cởi trói cho nó để nó đánh mình à.
Nói xong, Kim rút máy điện thoại ra, hắn nhắn tin cho Thụy Kha.
—
Trở lại với thời điểm Thụy Kha bước ra khỏi phòng họp, cô định bấm máy gọi cho Thìn thì nhận được tin nhắn của Kim, nội dung tin nhắn rất gắn gọn:
“Vệ sĩ của cô đang ở ……………………………”
Thụy Kha chạy như bay theo cầu thang bộ xuống tầng hầm, cô chui vào chiếc xe của mình và phóng vụt đi. Cô bất chấp tất cả nguy hiểm để đến địa chỉ mà Kim vừa nhắn tin. Cô chỉ phán đoán được là Thìn đang gặp nguy hiểm ở vị trí đó thôi. Cô cũng mặc kệ mình đến đó có khi chỉ là một cái bẫy, rằng cô xuất hiện ở đó thì thêm một nạn nhân nữa cô cũng kệ.
15 phút sau thì Thụy Kha đã có mặt ở trước căn nhà trong khu đô thị. Không còn kịp tắt máy ô tô, Thụy Kha mở cửa chạy về phía cổng ngôi nhà, cửa vẫn mở nhưng không thấy một người nào. Thụy Kha gọi to:
– Anh ơi, Anh ơi, Anh ở đâu?
Thìn bị trói vào cái ghế ở trên tầng 2, anh không thể nhúc nhích được khỏi cái ghế, nhưng miệng thì không bị trói. Nghe tiếng Thụy Kha gọi, Thìn nói vọng xuống:
– Thụy Kha, Thụy Kha. Anh ở trên tầng 2. Lên đi đừng sợ.
Nhưng Thụy Kha mới chỉ nghe chữ tầng 2 thôi là đã chạy như bay lên rồi. Cô không kịp nghe thấy từ “lên đi đừng sợ”.
– Anh ơi, anh ơi.
– Thụy Kha, Thụy Kha.
Vừa bước chân lên tầng 2, Thụy Kha nhìn vào căn phòng đang mở cửa thì thấy Thìn đang bị trói ở ghế, cô hét toáng lên rồi phi như tên bắn về phía anh.
– Anh ơi, anh bị làm sao thế này.
Nhưng Thìn mỉm cười giẫy giụa trên ghế:
– Anh không sao.
Thụy Kha lại gần rồi ôm anh một cái thật chặt, sau đó cô buông ra và sờ nắn từ trên mặt xuống cổ, xuống ngực, xuống bụng và xuống tới cả chim nữa. Thấy chim Thìn vẫn còn nguyên ở háng, cô mới yên tâm phần nào. Thiếu tay thiếu chân còn được chứ thiếu cái ấy có mà “Đời hiu quạnh”.
– “Cởi trói cho anh”, thấy Thụy Kha mải nắn hàng mà quên mất việc quan trọng, Thìn hối.
Thụy Kha luống cuống tìm cách cởi trói, nhưng không có cách nào vì dây nhựa rất chắc:
– Làm thế nào giờ, em không cởi được.
Tình thế khó khăn khi trong phòng không có một vật gì có thể cắt được dây cả. Thìn suy nghĩ một hồi thì nói:
– Em cởi áo lót ra.
Thụy Kha sững người lại, mặt đỏ bừng, cô đứng dậy ngượng ngùng quay lưng lại:
– Thì có muốn ấy ấy thì cũng phải cởi trói ra được đã chứ.
Thìn tủm tỉm, anh biết cái “ấy ấy” mà Thụy Kha đang nhắc đến là gì, nhưng anh như thói quen thường không cho cô sướng ngay:
– Cứ nghe lời anh, cởi áo lót ra.
Thụy Kha yêu anh lắm, cô chiều chồng nhất thế gian mà, ấy thế nên cô từ từ cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi trắng, vừa cởi vừa quay ngực về phía anh:
– Nỡm ạ, bị trói mà cũng đòi người ta.
Nhưng Thìn kệ, tội gì không hưởng. Thụy Kha ở bỏ chiếc áo sơ mi vứt vèo một cái ra gần đến cửa. Chiếc áo lót mầu trắng to là vậy nhưng chỉ che được quá nửa đôi vú trắng ngần núng nính. Sau đó Thụy Kha vòng tay ra đằng sau tháo khóa áo lót. “Pực”, dây áo lót căng quá nên phát ra tiếng như vậy sau khi bị Thụy Kha tháo.
Từ từ đôi bồng đào no tròn của Thụy Kha hiện ra trước mắt, Thìn nuốt nước bọt cái ực một cái vì thèm khát, vừa nhìn thấy khuôn miệng của Thìn, Thụy Kha ngượng ngùng:
– Khiếp, cứ như là nhìn thấy lần đầu không bằng, tối nào chả ngậm vào đây rồi mới ngủ còn bày đặt. Có cần cởi quần luôn không anh.
Thụy Kha cũng máu lắm rồi. Anh chơi cô ngay tại đây cô cũng chiều. Ấy thế nhưng sự đời không phải cứ muốn là được:
– Em tháo cái gọng sắt áo lót ra. Lấy cái đó để cắt dây.
Thụy Kha ngỡ ngàng một lúc rồi mới hiểu ra mọi chuyện, cô ngó xuống đất tìm nỗ lẻ để chui xuống nhưng không thấy có cái lỗ nào. Gò má ửng đỏ nhưng cô chữa ngượng:
– Vậy hả, sao không nói rõ, vậy mà làm người ta cứ tưởng …………….. anh bắt nạt em.
– Ha ha ha ha!!!!
Thụy Kha vẫn để ngực trần mà cắt dây trói, cô thông minh ở đâu không biết, cô lại chọn cái dây ở hai chân mà cắt trước, động tác cò cưa kéo xẻ làm vú Thụy Kha rung rung trước mặt Thìn thật là vui mắt. Thìn biết là nếu cắt cái ở tay trước thì sau đó anh sẽ giúp Thụy Kha cắt cái ở chân, nhưng biết thì biết vậy nhưng anh mặt kệ, tội gì nhỉ.