Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 113: Lật ngược thế cờ (3)
(Phân đoạn này, Thụy Kha nói khá to, rất hùng hồn, rất đanh thép, không khoan nhượng đúng chất một sát thủ trên thương trường.
Thụy Kha nói xong cũng là lúc tiếng vỗ tay tại khán phòng rầm rầm vang lên. Không chỉ tại đây thôi đâu. Tại khắp mọi nơi cuối đường truyền video conference đều là tiếng vỗ tay không ngừng kèm với những cái gật đầu quyết tâm. Sĩ khí lòng quân đang lên rất cao).
Hơn một phút sau, tiếng vỗ tay mới dừng. Hội trường im ắng trở lại để tiếp tục lắng nghe chia sẻ của chủ tịch. Thụy Kha một lần nữa lại nhìn xuống cái ghế trống của Thìn, anh vẫn không có mặt. Cô đang cực độ lo lắng bởi cô biết rất có thể có một điều gì đó tác động thì anh mới không có mặt nơi đây. Nhớ lại chuyện ông Toàn nhỏ bé lần trước mà đã làm ra chuyện kinh khủng như vậy, nay đối thủ lại hơn ông ta gấp hàng trăm lần, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây.
– Thưa quý vị, đáng ra tôi không nên nói và bản thân cũng không muốn nói về chuyện cá nhân cho quý vị nghe. Nhưng ít nhiều những chuyện cá nhân của tôi cũng làm ảnh hưởng đến công ty, vì vậy, hãy cho tôi được chia sẻ với quý vị đôi lời, cũng là để trả lời câu hỏi: “tôi có đàng hoàng không?”.
………..
………..
………..
– Đúng, tôi và anh Thìn, chúng tôi yêu nhau. Tôi không ngại ngùng và sợ sệt gì khi công bố cho cả thế giới này biết điều đó. Tôi và anh, trai chưa vợ, gái chưa chồng, chẳng ai có thể ngăn chúng tôi đến với nhau. Có người không tin rằng giữa chúng tôi có tồn tại Tình Yêu, chuyện đó tôi không giải thích vì chỉ tôi và anh mới cảm nhận được mà thôi. Cũng có người nói tôi và anh ở hai thế giới khác nhau, tôi là một chủ tịch giầu có, còn anh chỉ là một vệ sĩ xuất thân quê mùa. Rằng anh không xứng đáng với tôi, rằng anh đến với tôi chỉ vì số tiền và địa vị mà tôi có.
Nhưng quý vị có biết không? Chính tôi, phải, chính tôi mới là người phải nỗ lực phấn đấu, phải thay đổi bản thân, phải học hỏi mọi thứ để xứng đáng với anh, với tình yêu chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi dám chắc rằng trong các quý vị đang ngồi đây và những người đang nghe tôi nói ở xa, không có nhiều người, thậm chí là không có ai từng trải qua giờ phút mà tôi đã từng trải qua. Cái tích tắc mà tôi được chứng kiến anh lao thẳng vào người tôi, đẩy tôi ra và thay tôi đỡ một viên đạn………………. Viên đạn ấy găm vào đầu anh và đã có thời điểm anh đã ở bên kia thế giới……………………. Cách đây vài tháng anh mới tỉnh lại sau 1 năm trời sống mà như một xác chết. Thử hỏi mấy người trên đời này sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cho người mình yêu như anh ấy. Với tôi, anh là một vệ sĩ giỏi nhất thế giới, anh là một người yêu lý tưởng nhất thế giới, và anh chắc chắn sẽ là người bạn đời tuyệt vời nhất thế giới. Tôi yêu anh nhất thế gian và tôi chấp nhận đánh đổi tất cả những gì tôi có ngày hôm nay để được ở bên anh, được yêu anh và được anh yêu.
………..
……….
……….
– Cũng có người nói, anh xuất thân quê mùa. Đúng, rất đúng. Anh sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển của tỉnh Quảng Bình, người dân nơi đó đỏ sặm mặt và tóc quăn lại vì nắng và gió, người dân nơi đó quanh năm chỉ có 2 nghề là làm muối và đi biển, vất vả vậy nhưng đồng tiền kiếm được cũng chỉ đủ để ăn. Tôi sinh ra ở Hà Nội, nơi phồn hoa đô hội, thủ đô của đất nước. Nhưng Hà Nội thì sao chứ? Quảng Bình thì sao chứ? Tôi may mắn được gặp người trong gia đình anh và gặp những người dân quê anh. Với tôi đó là những con người tuyệt vời nhất trên thế giới này. Họ có đầy đủ lòng tự trọng, sự sang trọng và quý phái của những quý tộc. Về với họ, tôi được sống trong tình thương, trong tình nghĩa và tình người. Bố mẹ anh chưa bao giờ có ý nghĩ vay hoặc xin của tôi một cắc lẻ nào, mặc dù họ biết tôi là ai. Bố mẹ anh cũng chưa bao giờ nhận của tôi một nghìn lẻ nào, mặc dù tôi nhiều lần muốn biếu bố mẹ với thân phận là đứa con trong nhà. Bố mẹ anh chỉ nhận của tôi những hộp ô mai Hàng Đường, những cái áo bình dân, bố mẹ nói “bố mẹ chỉ nhận tấm lòng”.
Quý vị có biết không? có thông tin công ty gặp khó khăn. Bố mẹ anh đã bán tất cả ruộng muối gia truyền để gửi tiền lên cho tôi, là tất cả gia sản tích góp nhiều đời quý vị ạ. Nếu một người có 100 tỷ trong tay, họ cho quý vị vay 10 tỷ và một người có 200 triệu nhưng họ cho quý vị vay cả 200 triệu ấy, thử hỏi giá trị về mặt tinh thần bên nào lớn hơn. Tôi tự thấy bản thân mình còn chưa xứng đáng với gia đình nhà anh, với tình cảm mà gia đình anh dành cho tôi. Tôi vẫn phải cố gắng hơn nữa để xứng đáng với họ.
Tôi nói những chuyện vừa rồi có người hiểu, có người không. Nhưng tôi chỉ biết rằng, tôi yêu anh và anh yêu tôi không có gì sai cả, hoàn toàn không. Quý vị ạ, giờ phút này anh không có mặt ở chiếc ghế trang trọng nhất mà tôi dành cho anh, ở bên cạnh ghế của tôi dưới kia. Tôi không biết anh đang ở đâu, nhưng tôi dám chắc anh không có mặt ở đây cũng là vì tôi, vì công ty Hưng Thịnh. Có thể lắm anh lại phải một lần nữa mang tính mạng của mình ra để bảo vệ tôi, đúng như cái Hợp đồng bảo vệ mà tôi và anh mỗi người một bên đã ký cách đây vừa tròn 2 năm. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh có còn sống hay đã chết. Tôi xin mang tất cả danh dự của bản thân ra để thề rằng, tôi sẽ làm vợ anh, sẽ làm con dâu gia đình anh từ nay đến cuối đời. Thụy Kha tôi là phận nữ nhi nhưng trước sau như một, nói được làm được.
……..
……..
……..
Xin cảm ơn đã lắng nghe tôi nói!
Thụy Kha chấm nhẹ ngón tay cái của mình lên hai khóe mắt, cô đang gồng mình lên để mạnh mẽ hơn, cô không thể để mình yếu đuối trong giờ phút này, trước con mắt của hàng nghìn người.
Thụy Kha đặt lại cái Micro vào bục phát biểu, cô từ từ chậm rãi đi thẳng ra khỏi cửa phòng họp ở ngay bên trái mà không xuống vị trí ngồi của mình. Cô đã xong việc, phần còn lại của buổi họp nội bộ và của buổi họp báo diễn ra ngay sau đây sẽ do Mai Ngọc chủ trì.
Cánh cửa phòng họp đóng lại, mọi người vẫn lặng im, nhưng không ai bảo ai, tất cả cùng đứng dậy. Một vài tiếng vỗ tay ngắt quãng vang lên, rồi từ đó là ầm ầm tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Tiếng vỗ tay vang dội cả khán vòng, kéo dài tưởng như bất tận. Họ đã hiểu ra tất cả, họ như vừa được nghe một buổi giảng đạo của vị cha sứ, họ vừa mới ngộ ra rất nhiều điều trong cuộc sống sau bài phát biểu chừng 1 tiếng của chủ tịch. Họ hiểu được bản chất của vấn đề, họ hiểu được giá trị đích thực của cuộc sống, họ hiểu được tình yêu là gì và hạnh phúc là như thế nào.
Không khí trong phòng họp tại trụ sở chính không khác là bao so với không khí ở tất cả các địa điểm được truyền hình trực tiếp.
Thụy Kha bước ra khỏi cửa, việc cô làm đầu tiên là mở máy điện thoại, vào mục cuộc gọi ưa thích và tìm số “Chồng yêu”. Nhưng chưa kịp bấm gọi thì nhận được 1 tin nhắn, là của Kim.