Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 109: Phòng thủ (6)
Ở phòng tổng giám đốc tập đoàn Kim Ngân.
Kim: “alo alo alo”
Tút tút tút.
Kim bực mình ném mạnh chiếc Vertu đính kim cương xuống đất làm nó vỡ tung ra làm mấy mảnh: “Mẹ con đĩ, dám khinh thường Kim này à”.
Ở bên cạnh Kim lúc này là một người chừng 40 tuổi, là trợ lý của Kim, anh ta tên Đoàn:
– Kim, bình tĩnh em. Mình vẫn là người đang nắm đằng chuôi mọi việc mà.
Trợ lý Đoàn là người thân tín nhất của Kim, anh ta gần như là một quân sư trong mọi đường đi nước bước, chính anh ta là người đã xây dựng lên kế hoạch thôn tính Hưng Thịnh từ đầu đến giờ. Kim nghe trợ lý nói thì xuôi xuôi đi một chút:
– Nhưng con kia nó rắn như thế thì không hoàn thành được mục tiêu.
– “Mục tiêu là thôn tính Hưng Thịnh, còn có mục tiêu khác nữa sao?”, trợ lý Đoàn giọng đều đều.
– Còn chứ, là chủ tịch của nó.
Nghe vậy thì Đoàn ta trầm ngâm một lúc rồi phụt ra miệng:
– Cái đấy thì có khó gì. Chẳng phải tên vệ sĩ là người nó tin tưởng nhất hay sao?
Kim tròn mắt ngu ngơ không hiểu:
– Thằng Thìn, ý anh là sao?
Đoàn nghé sát vào tai Kim nói cái gì đó mà Cu Zũng tôi vểnh tai trâu lên nhưng tuyệt không nghe thấy một điều gì cả.
—
Trên đường từ công ty trở về nhà, Thụy Kha và Thìn ghé vào nhà Mai Ngọc để thăm bé Cún, chuyện công ty có thế nào đi chăng nữa nhưng bé Cún giờ đã trở thành một phần trong cuộc sống của hai người rồi. Bé Cún giờ đã chập chững biết đi, lại còn bi ba bi bô “mẹ mẹ bố bố dì dì” nữa. Ghé thăm chơi nhưng cũng là tiện thể ăn cơm luôn ở nhà Mai Ngọc, chỉ cần báo trước cho Nụ là khi về có cơm ngon ăn rồi.
Cả nhà ăn cơm xong, trong bữa cơm thì rất ít khi Thụy Kha và Mai Ngọc trao đổi công việc, các cô muốn dành thời gian đầm ấm này cho những người thân yêu của mình. Cơm nước xong xuôi, Thìn đang chơi với bé Cún ở trong phòng còn Thụy Kha và Mai Ngọc ngồi uống nước ăn dưa hấu ở phòng khách. Nụ rửa bát xong thì lau tay vào cái tạp dề, sau đó cô vào trong phòng của mình xách ra một cái túi nilong mầu đen được bọc cẩn thận. Nụ rón rén lại ngồi gần chị Thụy Kha:
– Chị Kha, có cái này hai bác bố mẹ anh Thìn nhờ em gửi cho chị.
Nói xong, Nụ đưa cái túi nilong sang tay Thụy Kha. Thụy Kha cũng chưa biết là cái gì, mới hôm rồi điện về nói chuyện với mẹ, không thấy mẹ bảo gì cả, cô ngạc nhiên:
– Cái gì nhỉ, sao chị không thấy mẹ chị bảo gì.
Vừa nói cô vừa giở túi nilong ra, vật trong đó làm Thụy Kha cực kỳ ngạc nhiên, vượt qua mọi sức tưởng tượng của cô, là 4 cọc tiền 500.000đ vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, có dây buộc và niêm phong của ngân hàng.
Thụy Kha không tin vào mắt mình, sao bố mẹ anh Thìn lại gửi tiền cho mình, mình đâu có bảo chuyện tiền nong gì với bố mẹ đâu. Mình chẳng cho bố mẹ thì thôi, có mấy lần dúi tiền vào tay mẹ nhưng mẹ không nhận, nay sao bố mẹ lại gửi tiền cho mình. Thụy Kha đặt 4 cọc tiền lên bàn rồi quay về phía Nụ:
– Nụ, mẹ chị gửi cho em từ bao giờ?
– Bác gửi theo xe oto lên cho em từ hôm qua, bác điện em bảo phải đưa tận tay cho chị.
Thụy Kha tim đập mạnh lắm, cô cố gắng để mình không có hành động gì quá lố trong giờ phút này:
– Nói cho chị nghe, sao mẹ chị lại gửi tiền lên cho chị. Chị có bao giờ bảo bố mẹ là chị cần tiền đâu. Anh Thìn chắc chắn cũng sẽ không nói.
Nụ thấy chị Kha hối thì bắt đầu cuống:
– Em ….. em nghe mẹ em nói là ………… hai bác đọc trên báo thấy công ty của chị gặp khó khăn nên ……………. hai bác gửi tiền lên cho chị. Em chỉ nghe nói vậy thôi …………. chứ em ………. không biết gì cả.
Thụy Kha như sắp ngất đến nơi, mặt cô đỏ bừng. Chuyện cả thế giới này nghĩ về cô thế nào, nghĩ về công ty cô ra sao với cô không quan trọng bằng việc bố mẹ anh Thìn. Cô nuốt nước bọt để ngăn dòng cảm xúc, hỏi Nụ ngắt quãng:
– Nụ, em phải nói cho chị biết, tiền bố mẹ chị có là từ đâu mà ra. Nói cho chị biết đi.
Riêng chuyện này Nụ được dặn là không được nói cho chị Thụy Kha biết, vì vậy cô tránh ánh mắt của chị, hai tay đan đan vào nhau như là kẻ đang bị hỏi tội:
– Chuyện này ……….. chuyện này ……….. em không biết ……….. em không biết đâu ………..
Nhưng Thụy Kha tinh ý, cô thấy Nụ nói nhát ngừng và nghe giọng biết là không thành thật, cô cũng trực khóc đến nơi rồi:
– Nói đi Nụ …………. Chị xin em, nói cho chị biết đi. Nói đi.
Là câu cuối Thụy Kha phải lên giọng để áp đảo Nụ, và cũng là động tác để ngăn dòng cảm xúc đang lên đến họng.
Nụ thấy chị lên giọng thì sợ run bắn người, chưa bao giờ thấy chị Kha nặng lời với mình như vậy, Nụ đành phải thú nhận:
– Là hai bác ………………… bán ruộng muối.
Thụy Kha bật dậy khỏi ghế, cô chạy như ma đuổi ra khỏi cửa phòng chung cư, cô theo chỉ hướng Exit mà chạy về phía cầu thang bộ. Cánh cửa cầu thang bộ đóng lại cũng là lúc nó đánh sập sự kìm nén của Thụy Kha, cô ôm mặt khóc rống lên:
– Bố mẹ ơi …………. Hu hu hu hu hu ………… hu hu hu hu hu.
200 triệu mà Thụy Kha vừa nhận được không phải là những đồng tiền chắt chiu qua ngày tháng giống 20 triệu mà một lần cô đã nhận của mẹ để lo cho anh Thìn. 200 triệu đối với Thụy Kha mà nói thì nó quá nhỏ bé mà cô chưa bao giờ phải bận tâm và phân vân, nhưng 200 triệu này đối với cô nó quý hơn cả 200 nghìn tỉ, cô biết nhà anh Thìn có 1 mẫu ruộng muối, là từ tổ tông hàng bao nhiêu đời tích tụ lại, cũng là những ruộng muối theo lệ cha truyền con nối từ đời cụ đời kị để lại cho bố mẹ. Vậy mà!
Nước mắt chảy ra để mang lại cho Thụy Kha sự trấn tĩnh trở lại, cô vuốt vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô cần bình tĩnh để gọi điện về cho mẹ. Rút điện thoại ra, Thụy Kha run run bấm số. Sau vài hồi chuông thì cô lại được nghe cái giọng quê Quảng Bình nhẹ nhàng và tình cảm ấy, là mẹ Thìn thưa:
– Kha hả con?
Thụy Kha mãi mới trả lời được: “Là con đây mẹ. Hix hix hix. Mẹ ơi, con nhận được tiền rồi”
Mẹ Thìn: “Sao thế, con khóc à, hay thằng Thìn nó làm gì con?”
Thụy Kha: “Không mẹ ạ, hix hix hix, con nhận được tiền rồi. Hix hix hix”
Mẹ Thìn: “Bố mẹ chẳng biết là con cần bao nhiêu, nhưng cũng hy vọng giúp con được tí nào hay tí ấy”.
Tất nhiên, trong lúc xúc động này, Thụy Kha vẫn đủ tỉnh táo để không nói cho mẹ biết rằng cô không cần khoản tiền này, rằng 200 triệu kia không có giá trị gì về mặt vật chất cả. Nhưng cái mà Nụ vừa đưa cho cô không phải là 200 triệu, nó là thứ quý giá hơn gấp cả trăm ngàn lần, cái cô nhận được chính là TÌNH NGƯỜI.
Thụy Kha: “Con cảm ơn mẹ, nhưng sao mẹ bán ruộng muối, lấy gì để làm hả mẹ?”
Mẹ Thìn: “Chuyện cần thì mình linh động con ạ, với lại bố mẹ cũng đã già rồi, làm muối vất vả lắm. Nhân dịp này mẹ cũng tính là để bố con nghỉ ngơi ở nhà, còn mẹ vẫn còn sức thì theo cái Hợi bán cá cũng được. Từ ngày cái Nụ đi, mình cái Hợi làm cũng vất vả. Mẹ ra chợ bán phụ nó cũng có thêm đồng ra đồng vào”.
Thụy Kha: “Vâng mẹ ạ, để khi nào công ty con hết khó khăn, mẹ cho con được mua lại ruộng muối mẹ nhé, đấy là ruộng mà cha ông để lại mà mẹ”.
Mẹ Thìn hiền hòa: “Uh, chuyện đó để tính sau đi con. Giờ con phải giữ gìn sức khỏe biết chưa, mẹ chẳng biết gì chuyện kinh doanh mà giúp con được. Nhưng nghe mẹ nói này, người đời nói gì thì mặc người ta, con đừng bận tâm. Mình nghĩ gì, làm gì mới là quan trọng con nhé. Nếu khó quá về đây với bố mẹ, quê ta vất vả nhưng không ai phải nhịn đói ngày nào đâu con”
Thụy Kha: “Hix hix hix, vâng ạ, con nghe lời mẹ”
Mẹ Thìn: “Thôi, các con nghỉ ngơi đi. Mẹ phải chạy ra chợ tí đây, thuyền cá đêm sắp về rồi, ra muộn lại hết mất cá ngon”.
Thụy Kha: “Vâng, con chào mẹ”
Thụy Kha bụm vào miệng mình để ngăn khóc thành tiếng, mẹ hơn 60 tuổi rồi vẫn phải phi lên thuyền mà cướp cá với người ta. Ở trên này mình có thiếu thứ gì đâu, khắp cái đất nước Việt Nam này đâu đâu cũng có tài sản của mình, vậy mà mẹ không cho mình giúp. Mình cần nhanh chóng sớm vượt qua khó khăn này, sớm trở thành vợ anh Thìn, lúc đó mình giúp bố mẹ mới nhận. Người quê đúng là “nghèo”, nhưng từ “hèn” không có trong từ điển.
Thụy Kha cúp máy cũng là lúc vòng tay Thìn từ đằng sau lưng ôm chặt lấy cô.
—
Tại phòng làm việc của Thụy Kha đang diễn ra một cuộc họp rất quan trọng, đây là cuộc họp đánh dấu thành công hay thất bại trong chuyện công ty gặp khủng hoảng thời gian vừa qua. Cuộc họp tổng kết lại mọi khó khăn mà hiện nay công ty đang gặp phải.
Tất nhiên, vẫn như thường lệ chỉ có 3 người, gồm Thụy Kha, Mai Ngọc và Ánh Tuyết. Nói về cô gái Tuyên Quang giờ bụng bầu sắp đến ngày sinh rồi nhưng kiên quyết không nghỉ làm một ngày nào. Sáng anh chồng Quang IT đưa đi làm, chiều đón về không sót một ngày nào. Chủ tịch có bảo nếu cần thì nghỉ sinh nhưng Ánh Tuyết không nghỉ, cô nói “khi nào đau đẻ em mới nghỉ”.
Còn một người nữa có mặt nhưng không tham gia cuộc họp, là Thìn, anh đang ngồi ở bàn của chủ tịch.
Mở đầu cuộc họp, Thụy Kha nói:
– Mai Ngọc, em báo cáo tình hình đi.
Mai Ngọc cố giấu lắm nhưng không thể giấu hết được vẻ lo lẳng hiện lên trên khuôn mặt, tình hình công ty hiện nay phải nói là cùng cực của bi đát:
– Thưa chủ tịch, hiện nay tình hình công ty gặp rất nhiều khó khăn.